*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghiêm Hựu Chi một lát sau dưới sự giải thích của sừng điêu mới hiểu được đám chim này tới cứu mình.
Ừm, tuy là tư thế cứu người của chúng nó tương đối kỳ diệu, là vì ăn no.
Sừng điêu là yêu quái thành thật, tuy bị người chê xấu xí, thế nhưng hắn đã sớm thành thói quen, chẳng những không tính toán, còn ngăn lại sư muội đột nhiên xù hết lông cánh (→ Chú thích: Đại khái tương đương với con người duỗi cánh tay xắn tay áo).
Bằng không dựa vào sức chiến đấu lúc trước của cẩm kê, thì có thể đơn phương mắng Nghiêm Hựu Chi một canh giờ, ai cũng kéo không ra.
Nói chung, vô luận ra sao, Nghiêm Hựu Chi cuối cùng đã tiếp nhận sự thật rằng hai con chim trước mặt này, bao gồm một đám chim phía sau đều biết nói chuyện.
Khi biết đám này chim đều là do quý nhân nuôi, trong lòng anh đã có một ấn tượng ban đầu với vị quý nhân chưa từng gặp mặt này —— Cao thủ nuôi chim.
Trong đầu Nghiêm Hựu Chi hiện lên một hình tượng cao nhân cầm theo lồng chim đi dạo trong rừng nhiệt đới.
Người khác nuôi chim thì đều nuôi vẹt hoặc sáo mỏ gà trăm vạn dollars, biết nói xin chào tạm biệt kính chào quý khách; quý nhân nuôi một đám điểu yêu có thể gây gổ với người khác còn có thể ăn cổ trùng, ngay ban đầu đã trên cơ rồi. Quý nhân quả nhiên là quý nhân.
Lại nghĩ tạm ở tại chỗ chốc lát, nhóm tước điểu ăn no bụng tròn xoe thành quần kết đội mà bay tới, tư thế bay có hơi ngốc, nhưng nhóm chim nhỏ tròn vo khoác đủ mọi màu lông, trông vô cùng ngây thơ dễ cưng.
Ngay cả đám đàn ông bộ đội đặc chủng đều bị manh chết, dù sao đây lại là ân điểu (nhân) cứu mạng mình.
Nhóm chim nhỏ cũng không sợ người lạ, như là lười tự bay, tụ năm tụ ba rơi lên đầu lên vai con người, giơ cánh, nghiêng đầu thích ý chải vuốt lông vũ dựng lên dưới cánh.
Tiểu đội trưởng của đội bộ đội đặc chủng lúc trước vẫn theo truyền lại mệnh lệnh của Nghiêm Hựu Chi, thoạt nhìn vừa ổn trọng vừa đáng tin, nhưng lúc này ánh mắt hoàn toàn bị chim di vằn trên vai phải mình hấp dẫn đi, không chớp mắt nhìn chằm chằm con chim bé xinh, suýt chút nữa bước đi cũng thành đồng nhịp với đánh tay.
Nghiêm Hựu Chi nhìn màu đỏ thật mỏng trên tai hắn, ở trong lòng cảm thán, quả nhiên vẫn là người thanh niên mới có hai mươi tuổi nha, đối với động vật nhỏ đáng yêu đều không hề có tự chủ.
Có lẽ là binh ca nhìn chằm chằm chim di văn hơi lâu, đi đường lại đặc biệt bình ổn, bả vai còn rộng lớn nằm lên rất thoải mái, bé chim béo màu lam màu xám dùng cái mỏ màu đỏ mổ lỗ tai hắn, len lén ngậm từ dưới cánh một con côn trùng u ú.
Ừm, bé chim này tương đối tham ăn, không chỉ theo đại đội đi săn, còn lén giấu mang về đây này. Đây là gặp được bạn tốt nến đành nhịn đau chia sẻ.
Nghiêm Hựu Chi vốn đã buông lỏng tâm tình, lại nhìn thấy con côn trùng mọc mặt người, nên theo bản năng nhảy về sau một bước, móc ra la bàn đã báo hỏng che ở trước mặt.
Họa mị đang nhắm mắt dưỡng thần trên vai anh bất mãn mổ má Nghiêm Hựu Chi.
Hừ, chíp hôi mà cũng ngạc nhiên, quả nhiên thanh niên đúng là không đáng tin cậy.
Bên kia, binh ca thật vui vẻ mà nhận lễ của bé chim cho hắn, từ trong túi lấy ra một cái bánh quy cứng còn lại, bóp nát đút cho bạn mới.
Một người một chim nhìn sang phía ánh mắt khác thường của Nghiêm Hựu Chi —— Lớn tướng như vậy, còn sợ côn trùng, thật mất mặt.
Nghiêm Hựu Chi: "..."
Đây là cổ trùng a, có kịch độc! Mấy người đến tột cùng hiểu hay không hả!
──
Viên Tú kêu các điểu yêu dẫn nhóm bộ đội đặc chủng đến chỗ bọn họ đang ở tạm, coi như hoàn thành nhiệm vụ Nghiêm Lăng An giao cho.
Về chuyện hắn thuận tay đưa tình báo mà Nghiêm cảnh quan đã khổ cực mặc tả cho một con sơn tước*, lại bị sơn tước ăn chung vào lúc ăn côn trùng luôn rồi thì...
*sơn tước: bạc má lớn
Viên Tú biểu thị, ta không biết.
Mà hắn cũng đã đưa người đến rồi, có tình báo gì thì bọn họ gặp mặt rồi lại giao lưu chẳng phải như nhau à.
Lúc này hắn đang dựa theo tin tức sừng điêu phát hiện, đi bắt... không phải, đi thuê đầu bếp căn tin tân nhậm cho Ma cung (→ Chú thích: Cũng có thể là cao thủ nuôi trùng/đại sư nuôi chim).
Dùng pháp thuật Súc Địa Thành Thốn*, Viên Tú dưới tăng bào trắng thuần chỉ tiến ngắn ngủi vài bước chậm, đã bỏ lại bóng cây rậm rạp ở đằng sau, bên tai mơ hồ có thể nghe thấy tiếng máy bay trực thăng nổ động cơ.
*Súc Địa Thành Thốn: co đất thành tấc còn gọi là Súc Địa thuật nghĩa là thu ngắn khoảng cách đường dài
"Đám người kia đâu?" Prasong dùng tiếng Thái gầm thét.
Gã liên tục đi tới đi lui, một vòng bãi cỏ chung quanh đều bị giày da của gã giẫm bẹp, lộ ra phật bài cao quý màu đen và tăng nhân áo đen đang ngồi xếp bằng trước phật bài ở ngay chính giữa.
Trên mặt Azan Dan lần đầu tiên thu hồi nụ cười bình tĩnh, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng nghiêm túc. Môi hắn mấp máy, cực nhanh thầm thì chú văn, phù chú màu đen xăm trên mặt cùng trên người giống như có sinh mạng di động dưới da. Cái bóng dưới người hắn đột nhiên trở nên thâm trầm, không phải màu đen trên ý nghĩ bình thường, mà như có cái gì băng lãnh mà tà ác đang giùng giằng muốn từ trong bóng tối dày đặc bò ra ngoài.
"Bình tĩnh đừng nóng, Nay Prasong." Azan Dan mở mắt, con ngươi màu đen đặc cùng cái bóng dưới người hắn đều phơi bày một màu đen của chất vô cơ, làm cho Prasong nhìn mà sợ nổi cả da gà.
Bàn tay nhét trong túi của gã chần chừ chốc lát, cuối cùng đã thả lỏng một chút, không hề cầm chặt khẩu M1911 đã mở khóa an toàn nữa.
"Ngươi tốt nhất hãy cho ta một lời giải thích." Prasong chăm chú nhìn thầy pháp áo đen, đôi mắt màu vàng nghệ lạnh lẽo như chó sói, "Thuộc hạ của ta truyền tin đến, tên phản đồ kia, Nghiêm, đã biến mất từ trong căn cứ của ta, giống đồ đệ của ngươi. Hiện tại ngươi lại mất dấu quân tiếp viện của bọn chúng!"
"Azan Dan, đừng quên rằng ngươi đã làm cái gì, ở Tam Giác Vàng này chỉ có ta mới có thể che chở ngươi, nếu như ta bị quân đội Hoa Hạ bắt được, người tu chân giống bọn chúng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Cổ trùng của ta đột nhiên mất liên lạc." Azan Dan không màng đến uy hiếp của Prasong. Giọng của hắn rất lạnh, âm thanh lạnh băng như đồ sắc vô cùng có đạo đức nghề nghiệp nói rõ tình huống cho khách hàng của mình, "Ta muốn để Kuman Thong nhìn thử nơi cuối cùng bọn chúng xuất hiện. Nếu ngươi sợ, có thể nhắm mắt lại."
Tiếng cười đùa tinh tế của trẻ con từ trong cái bóng của hắn truyền tới, lúc xa lúc gần, như đang chơi trốn tìm mang theo một tia gió lạnh xuyên qua tai người.
Từ xa quan sát màn này Viên Tú chắp hai tay, lộ ra nụ cười như có điều suy nghĩ.
Thúc đẩy anh linh chưa thành hình, đây thực sự cũng là thủ đoạn của ma tu. Chỉ là những anh linh này trên người tuy có oán khí, nhưng không có ma khí, không giống như dáng vẻ từng thấy máu.
*anh linh: linh hồn trẻ sơ sinh
Không nghĩ tới quan nuôi chim tân nhậm này lại là một người mềm lòng.
Hắn làm theo ý mình đã quen, cũng không thèm suy nghĩ Azan Dan người ta có đồng ý vứt bỏ sự nghiệp thầy pháp có tiền đồ này rồi đi nuôi chim cho hắn hay không.
Viên Tú từ trong túi trữ vật lấy ra pháp khí của mình —— Đó là một cái chén hát màu trắng, thoạt nhìn vô cùng mộc mạc.
*chén hát: hay còn gọi là chuông đứng – singing bowl dùng để gõ chuông khi niệm phật và cũng có thể dùng làm chén chứa đồ ăn cho các nhà sư
Chén hát không hề bắt mắt, màu trắng bề ngoài có một chút thô ráp, ở thành chuông còn có một lỗ hổng không nhỏ, khi được Viên Tú nâng trên tay thoạt nhìn vô cùng xứng đôi với một tăng nhân tuấn tú mặc áo vải màu trắng.
Đánh ra một pháp quyết, chuông đứng trên lòng bàn tay Viên Tú trở nên lớn, thẳng tắp bay về phía Azan Dan.
Nói chính xác hơn, nó là bay về phía ma khí.
Thay đổi trước tiên là gió, gió trong không khí gió lập tức ngừng. Miệng chén hát hình tròn đã trở nên to hơn cả tâm bão, nó lặng yên không một tiếng động đứng trên đỉnh đầu Azan Dan, cố định gió, cũng cố điịnh người và hồn phách trên đất.
Mười mấy bóng người màu đen nhét chung một chỗ, dưới chén hát màu trắng như ẩn như hiện, chúng nó, hoặc phải nói là bọn họ vô cùng nhỏ bé, thậm chí có ngay cả não cũng không đầy đủ, làn da màu đen đỏ dán trên xương ngực gầy còm, có thể nhìn thấy nội tạng màu đỏ lay động dưới lồng ngực, đưa ra tứ chi còn nhỏ hơn chiếc đũa, móng tay dài sắc màu đen.
Đây không thể nghi ngờ là nhóm vật nhỏ vô cùng xấu xí, tiếng cười hì hì vừa nãy chính là từ trong miệng mấy tiểu quỷ này phát ra.
Chú văn trong miệng Azan Dan đình chỉ, hắn ngẩng đầu, bàn tay chống đất, tựa hồ muốn từ dưới đất ngồi dậy, nhưng thất bại rồi.
Tình huống của Prasong bên cạnh hắn còn kém hơn đám tiểu quỷ kia, hai mắt của gã đỏ bừng như sung huyết, thân thẻ thấp bé co rúm lại, ngã trên mặt đất giãy dụa, tựa hồ đang thừa nhận cái gì vô cùng thống khổ.
Viên Tú không nhanh không chậm đi tới. Ánh mắt nhìn về phía đám tiểu quỷ kia vô cùng bình tĩnh, không có sự ghét bỏ của người bình thường khi đối mặt với sự vật xấu xí, màu ở sâu trong ánh mắt ẩn giấu một tia hơi thương xót.
"Anh linh chưa sinh đã chết, không tìm được Hoàng Tuyền lộ ư?"