Vụng Trộm Cưng Chiều Em

Chương 25: 25 Phiến Sâm Mỹ


Khi vào cấp 3,Tần An Nhiên dồn tất cả sức mạnh vào học tập,cô tự mình đặt ra mục tiêu,suốt ngày cố gắng liều mạng nỗ lực
Lại một học kì đi qua,xếp hạng lại có
Thành tích Tần An Nhiên có chút trượt xuống,lần này cô đứng thứ 20 lớp,20 trường
Cô quả thực cảm thấy,học tập gần đây có chút cố hết sức.

Cô cảm giác đầu óc chính mình giống như có chút không theo kịp,rất nhiều thời điểm bất lực.

Mặc cho cô cố gắng như thế nào,đều chỉ có thể trơ mắt nhìn thành tích tụt dốc
Nhưng làm cho cô giật mình chính là,Hứa Giác đứng thứ 1 cấp trường
Đã gắn bó với vị trí thứ 1 vài lần
Cậu tựa như tích lũy đầy đủ mà thể hiện ra,một khi muốn bước lên trời,không thể ngăn cản
Tựa như lời cậu lời,không lên tiếng thì thôi,mà nói liền làm kinh sợ.

Ra vẻ là kiêu căng,nhưng cậu đã đúng là làm được
Khi trong giờ học,Khúc Sam Sam quét di động,cùng Tần An Nhiên nói chuyện:"Được rồi,cái này Hứa Giác hoàn toàn trở thành nam thần của Hiệt Tú Nhất Trung"
"Hả?" Tần An Nhiên vùi đầu làm bài,thuận miệng hỏi
"Cậu xem trên post của trường có bài đăng nóng: cùng nam thần ở một chỗ là cảm giác gì?Phía dưới có rất nhiều người nói chỉ có đem Hứa Giác chiếm đóng tới tay mới có tư cách qua đáp lại,mặt khắc đều là giả" Khúc Sam Sam đưa điện thoại tới trước mặt cô
Tần An Nhiên nhìn lướt qua "A"
Sau đó cô lại tiếp tục làm bài,chỉ nghe Khúc Sam Sam ở một bên tiếp tục nói: "Nhiều người nói,lúc trước,chỉ cảm thấy Hứa Giác cao đẹp trai giàu,nhưng thứ duy nhất không đủ chính là thành tích không tốt,tựa như ngọc tốt tỳ vết,tổng thể làm mọi người cảm thấy thiếu một chút.Nhưng hiện tại,người ta thành tích đứng nhất trường,bạch bích* không tỳ vết,là phong thần~"
*người trong sạch
Tần An Nhiên nghe cô ấy nói xong,dừng bút một chút,ngẩng đầu lên
Cô bỗng nhiên cũng ý thức được,hiện tại Hứa Giác cùng thời điểm cao nhất không quá giống nhau.

Cái học sinh cà lơ phất phơ không học vấn không nghề nghiệp kia hiện đã thành học sinh 3 tốt thành tích ưu tú,mặc dù có thời điểm vẫn là không tuân thủ quy củ,nhưng đối với thành tích tốt như vậy mà nói,tất cả mọi người lựa chọn xem nhẹ
Mà cô,cũng không còn có tư cách ở trước mặt cậu giáo dục cậu
Cô từng nghĩ vì cậu cảm thấy cao hứng,lai mờ hồ,có một tia nói không rõ mất mác.
Kỳ thực cô rất hâm mộ đầu óc Hứa Giác,giống như có mười phần mã lực bình thường,một khi thúc đẩy,liền có thể đi tới tốc độ cao nhất.

Cô xem Hứa Giác làm đề,đánh dấu vài cái trên đề,suy nghĩ một hồi,có thể viết ra đáp án
So với với chính mình hiện tại,lại dường như có chút chậm lại không đủ,mặc kệ cố gắng nư nào,cuối cùng kết quả vẫn không thể vừa lòng kẻ khác
Thành tích của cô,vẫn là dựa vào cố gắng mà nên.

Ghi chép nhiều vào sách giáo khoa,sách bài tập từng bước làm cận thẩn tỉ mỉ,thực ngốc,lại chứa một tia ngu ngốc.

Cô rất rõ ràng,cô không thể soi với những người thông minh khác,cho nên so với người khác trả giá nhiều hơn

Cô cơ hồ đã đem tất cả thời gian đều dồn vào học tập,mỗi ngày buổi sáng trước sáu giờ liền học thuộc,buổi tối sau vãn tự học 9 rưỡi về nhà,còn đọc sách đến nửa đêm mơi sngur
Có thể là bởi vì học nhiều quá,dần dần,cô cảm thấy cơ thể có chút chống đỡ không nổi
Sáng sớm một hôm,Tần An Nhiên rửa mặt xong,nhìn thoáng qua chính mình trong gương.Cô phát hiện sắt mặt có chút tái nhợt,môi cũng không nhiều màu,cả người lẫn tinh thần đều có chút tiều tụy
Đi tới đối diện với Tiết Hiểu Bình,mẹ cô cũng phát hiện điểm này,lo lắng hỏi han:"An Nhiên,con hiện tại học tập khổ như vậy,bình thường ở trường có phải hay không không tốt?Nếu không con mỗi đêm sau khi trở về,mẹ chuẩn bị đồ cho con ăn bổ dưỡng chút?"
"Không cần,mẹ,con ăn rất ngon,bữa nào cũng có thịt"Tần An Nhiên ra vẻ thoải mái mà cười đáp
Thần sắc Tiết Hiểu Bình như trước rất lo lắng
Tần An Nhiên dừng chải tóc,cầm sách đến ban công
Vừa đi khỏi tầm mắt mẹ,cô liền thở dài,vẻ mặt có chút trầm xuống
CÔ nghĩ đến ba mẹ vắt hết óc vì bồi bổ thân thể cho cô,liền cảm thấy khó chịu trong lòng.

Ngày thường cô đã ăn đủ dinh dưỡng nhất có thể,trong nhà vốn cũng không có đồ bổ giá cao,ba mẹ chính mình còn tiết kiệm ăn đồ thường,cô như thế nào lại có thể nhẫn tâm tiêu nhiều tiền?
Lúc trước chính mình phát bệnh,đã tiêu hết tiền trong nhà,còn hỏi thân thích mượn một ít.

Mãi sau này mới trả được hết,trong nhà được thoải mái,cô cũng không muốn tăng thêm gánh nặng cho nhà
Ai,nếu cô không có mắc bệnh.......
Bỗng nhiên,cô nghe được động tĩnh,ngẩng đầu
Hứa Giác đi ngang qua hành lang.

Cậu nhìn cô một cái,nâng đồ vật đặt lên trên ban công
"Bà nội tôi bảo tôi mang tới" Nói xong,Hứa Giác bước đi
Tần An Nhiên còn không kịp gọi laijc ậu,thân ảnh cũng đã biến mất ở giữa hạn lang
Cô cầm đồ vật ấy,là hộp phiến sâm Mỹ.

Thực rõ ràng,là lấy vội tới bồi bổ thân thể cô
Cô vuốt v e hộp,bỗng nhiên nhớ tới,giống như từ nhỏ đến lớn đồ vật ngon đều là cậu đem tới
Khi sơ trung,bởi vì bệnh của cô,mẹ không thể không từ chứ mà chăm sóc cô.

Trong nhà chỉ có ba lao động,hơn nữa bệnh phí cao ngất ngưởng,nhập bất phu xuất*
*số vào chẳng bằng số ra
ĐÓ là thời điểm kinh tế trong nhà khó khăn,thức ăn cũng trở nên đơn sơ,giản dị
Đoạn thời gian kia,Hứa Giác thường xuyên tặn đồ ăn.

Có đôi khi là ít thuốc bổ dinh dưỡng,có đôi khi là túi hoa quả nhập khẩu,có đôi khi là sữa bò,hải sản linhtinh
Mỗi lần là ở cửa đi,hoặc là đến ban công,đều nói là bà nội cho.

Tiết Hiểu Bình vài lần gọi lại cậu,bảo cậu cầm lại,cậu cũng không chịu

Nhưng tình huống đặc thù trong thời điểm này,hiện tại nhà cô đã tốt hơn nhiều,lại cầm mấy thứ này,có chút khong thích đáng
Sau khi vãn tự học về,Tần An Nhiên ở cửa lầu 1 chờ,trên tay cầm hộp phiến sâm Mỹ
Sau khi Hứa Giác đến gần,nhìn cô,tầm mắt đảo qua thứ trong tay cô,nhấp môi,không nói gì
"Hứa Giác" Tần An Nhiên đem hộp đưa qua,nhẹ giọng nói "Cảm ơn cậu cùng bà nội nhưng là tôi không cần"
"Vì cái gì?" Hứa Giác không có đưa tay cầm,hai tròng mắt tối đen nhìn cô
Tần An Nhiên nghĩ,nếu nói rất quý trọng,cậu nhất định sẽ nói cái này không tính là gì,không chịu thu
Vì thế,cô suy nghĩ nguyên nhân càng hợp lý:"Nhà tôi không biết ăn đồ ăn loại này,hình như dùng để hầm canh gà linh tinh,nhưng nhà của tôi gần nhất không mua thịt gà để ăn"
"Ý của cậu là....." Hứa Giác dừng một chút,âm thanh hơi cao lên " Tôi tặng con gà mái già nữa?"
"........." Tần An Nhiên cũng không biết lý giải cho cậu như thế nào,vội vàng xua tay nói "Không phải ý tứ này,phải...Loại đồ này chúng ta không cần,cũng sẽ không ăn,mẹ tôi nói sợ để hư,cho nên vẫn là để bà nội ăn đi"
"Bà nội tôi cũng có" Hứa Giác vẫn là không chịu đưa tay nhận
Tần An Nhiên hết cách,chỉ có thể nói thật:"Cái này rât,nếu chúng tôi nhận,trong lòng bất an"
Hứa Giác đưa mắt đánh giá khuôn mặt của cô,trong mắt lộ ra ý tứ hàm xúc không rõ,sau một lúc lâu mới nói:"Được rồi"
Cậu tiếp nhận,lên lầu
Hôm sau là chủ nhật,không cần đi học
Tần An Nhiên ở nhà tự học,ba mẹ đều đi ra ngoài,giữa trưa không về
Thời điểm giữa trưa cô một mình làm cải trắng xào thịt đem đến tiệm may cho mẹ,sau đó một mình ăn một bát cơm,ở bàn ăn đang ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm
Bỗng nhiên,có tiếng đập cửa
Cô đi mở cửa,là Hứa Giác.

Cậu cuối tuần thế nhưng cũng không về nhà của chính mình?
Cậu đứng ở cửa,nói với cô: "Bà nội tôi gọi cậu lên ăn cơm"
"Hiện tại sao?" Tần An Nhiên hỏi,quay đầu lại nhìn thoáng qua bàn ăn " Chính là,tôi đã chuẩn bị xong đồ chuẩn bị ăn"
Hứa Giác theo tầm mắt của cô nhìn qua,nhìn đồ ăn trên bàn,sắc mặt tối đi một chút,hít một hơi:"Đồ ăn của cậu để lại,hiện tại theo tôi lên ăn đi"
Cô do dự,Hứa Giác còn nói thêm "Bà nội làm cả buổi sáng rồi,cậu nể mặt đi"
Thấy cậu nói vậy,Tần An Nhiên không có lại từ chố.

Chỉ phải buông chiếc đũa,cầm chìa khóa,sau đó đóng cửa cùng Hứa Giác lên lầu
Tới nhà bà nội Hứa,Tần An Nhiên vừa vào cửa liền nhìn thấy trên bàn đầy đủ món ăn lớn nhỏ,có chút phong phú
"Nhiên Nhiên tới rồi,mau ngồi xuống" Bà nội Hứa vừa thấy Tần An Nhiên đến liền cười tươi,nhiệt tình đón tiếp cô
Sau đó quay đầu nói với Hứa Giác:"Tiểu Giác đi phòng bếp tắt bếp,đem thịt gà ra"
Lần này,Hứa Giác nhưng thực ra lại nghe lời,không nói hai lời ngoan ngoãn đi làm.

Tần An Nhiên phát hiện,cậu thực sự thay đổi rất lớn,không chỉ ở phương diện học tập.


Cô còn nhớ thời điểm cao nhất,cô đến nhà bà nội Hứa tặng canh gà,cậu ngồi trên sôpha bày ra bộ dáng đại thiếu gia,cùng hiện tại quả thực là hai người khác nhau
"Bà nội,còn có người đến sao?" Tần An Nhiên thu hồi suy nghĩ,đi đến bàn ăn hỏi.

Cô nghĩ đến ba mẹ Hứa Giác cũng tới
"Không có,chỉ có ba người chúng ta" Bà nội Hứa cởi tạp dề,ngồi xuống,sau đó kéo Tần An Nhiên"Mau ngồi mau ngồi,cùng bà nội ngồi một chỗ,để Hứa Giác ngồi bên kia đi"
Ba người ăn nhiều như vậy?Tần AN Nhiên rất là giật mình.

Này có thể hay không quá lãng phí?
"Không có việc gì,tận lực ăn nhiều chút.

Nhìn xem tay nghề bà nội không có giảm" Bà nội Hứa tủm tỉm cười mà nói
Trước kia Tần An Nhiên thỉnh thoảng cũng tới ăn cơm,cho nên đây cũng khong phải lần đầu bà nội Hứa làm gì đó
Hứa Giác đem canh gà bưng lên,Tần An Nhiên chú ý tới,bên trong có phiến sâm Mỹ.

Nói cách khác,quanh quanh vòng vòng,cuối cùng cô vẫn là ăn
Hứa Giác cũng ngồi xuống,ba người bắt đầu ăn
"Nhiên Nhiên hiện tại học tập vất vả a" Bà nội Hứa thầy khuôn mặt cô gầy yếu,có chút đau lòng "Gầy đi nhiều"
"Thật ạ?Kỳ thực con cảm thấy hoàn hảo a" Tần An Nhiên che mặt,ra vẻ thoải mái mà nói
"Hứa giác hiện tại học tập cũng so với trước kia cố gắng hơn,thường xuyên đọc sách đến nửa đêm,nhưng con nhìn xem nó sẽ không gầy"
Tần An Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua Hứa Giác,thấy cậu nhìn mình chằm chằm,hai người tầm mắt chống lại
Cô kỳ thật đã lâu cũng chưa quan sát bên ngoài Hứa Giác như nào.

Cô phát hiện,ngũ quan cậu giống như chiều sâu hơn,cằm bắt đầu hiện ra chút góc cạnh,nhưng mặt mày như trước anh tuấn,xen vào khí chất thiếu niên cùng loại khí chất thành thục
"Như thế nào? Nhìn tôi ăn cơm ngon một ít?" Hứa Giác thấy ánh mắt cô vẫn dừng ở mặt chính mình,trêu tức nói
Nhưng là,quả nhiên,mỗi lần cô nghĩ cậu thay đổi rất lớn,cậu lại lộ ra bản tính.....
Tần An Nhiên ở trong lòng yên lạng tức giận nói một câu,thu hồi tầm mắt vùi đầu tiếp tục ăn cơm
"Đây,ăn nhiều thịt chút" Bà nội Húa gặp một miếng thịt gà cho cô
"Vâng,cảm ơn bà nội"
Tần An Nhiên còn chưa cắn hai miệng,bà nội Hứa tiếp tục gắp thức ăn cho cô
Liền hai ba lượt sau,Hứa Giác tựa hồ mất hứng,giọng điệu bất mãn nói: "Bà nội,con mới là cháu ruột"
Bà nội Hứa nhìn cậu một cái,oán trách nói: " Con bình thường ăn còn thiếu? Thịt chính là cho người gầy ăn"
"Được rồi" Hứa Giác ăn xong,bỗng nhiên cũng gặp một miếng thịt bò vào trong bát Tần An Nhiên " Ăn nhiều thịt chút"
Hành động này làm cho Tần An Nhiên sửng sốt
Hứa Giác,gắp đồ ăn cho cô?
Này quả thực là Thiên Phương dạ đàm*,cư nhiên đã xảy ra
*có nghĩa là một phép ẩn dụ cho cách nói và.

Từ "Nghìn lẻ một đêm".
Tần An Nhiên nhìn miếng thịt bò trong bát,bình tĩnh
"Tôi biết cậu nghĩ gì.Cậu suy nghĩ,tôi xứng sao?" Hứa Giác nhướn mày,ở một bên như mắc nợ nói " Tôi hiện tại có thể nói cho cậu,yên tâm,cậu rất xứng đôi"
"..........."

Quả nhiên,cảm động liên tục không được ba giây
Tần An Nhiên trừng mắt liếc cậu một cái
Bà nội Hứa dùng chiếc đũa gõ vào đầu Hứa Giác một chút " Con tiểu tử này,không nói những lời hay"
Tần An Nhiên vốn nghĩ muốn đáp trả lại cậu,nhưng vì có bà nội Hứa,cô không có mở miệng
Dù sao,quả thực cậu mới là cháu ruột
Sau khi cơm nước xong,Tần An Nhiên giúp đỡ dọn bát,lau bàn.
Lúc gần đi,bà nội Hứa đưa một túi hoa quả to nhét vào tay Tần An Nhiên để cô đem về
Tần An Nhiên không có biện pháp,chỉ phải nhận lấy,sau đó mang đi xuống lầu.

Bỗng nhiên,túi hoa qua to trong tay bị một đôi tay cầm lấy,cô quay đầu vừa thấy,Hứa Giác cũng đi thoe
Cậu chưa nói gì,trực tiếp cũng cô xuống lầu
"Cậu không phải là giúp tôi cầm sao?" Tần An Nhiên ở sau người hỏi
Hứa Giác không trả lời.

Thời điểm đến cửa nhà Tần An Nhiên,cậu đem túi to trả cô
"Đừng làm bản thân mệt mỏi quá" Bỗng nhiên Hứa Giác nói
Tần An Nhiên ngẩng đầu nhìn cậu,hai tròng mắt mờ tối có vẻ tối tăm mà thâm thúy của cậu ở giữa hành lang,mang theo vẻ mặt nghiêm túc
Đây là,quan tâm cô sao?
"Ừ,tôi biết" Tần An Nhiên cười với cậu,gật đầu
"Cậu biết cái rắm,chuyện đầu tiên cậu về nhà khẳng định lại là đọc sách"
"............"
Quả nhiên! Cảm động liên tục không được ba giây
Hứa Giác nói chào với cô,liền đi lên lầu
Tần An Nhiên sau khi vào vào cửa đặt túi hoa quả lên bàn cơm,đi vào phòng ngủ
Hứa Giác nói đúng
Quả thật,cô về nhà chuyện thứ nhất chính là mở sách vở ra,lại bắt đầu học tậo
Tần An Nhiên nhìn sách vở,khuôn mặt rủ xuống,hai tròng mắt trở nên ảm đạm
Cô không còn cách nào,cô không giống Hứa Giác ung dung mà thản nhiên.

Ngay cả cố gắng,đều có thể tùy tâm sở dục (vừa ý,tùy mình)
Thoải mái,là một loại xa xỉ
Gia đình Hứa Giác như vậy đương nhiên không cần lo lắng nhiều.

Cậu cho dù cái gì cũng không làm,cả đời áo cơm phú quý,vô tư
Nhưng cô lại khác,cô cần vào trường đại học tốt,tương lai tìm công việc tốt.

Hơn nữa,không phải chỉ có đại học tốt mà thôi,còn phải có giảm miễn học phí, ưu đãi tuyển sinh,đây là yêu cầu của chính mình
Cô không thể buông lỏng,cũng không thể có sai lầm
Sau lưng cô là vực sâu vạn trượng,mà chịu khó,là dây vực sâu,là thứ duy nhất cô có thể dựa vào mà leo lên
Bởi vì trừ bỏ cố gắng,cái gì hậu thuẫn của cô đều không có.