Vùng Biển Rực Cháy

Chương 6

1

Ý thức thế giới được sinh ra ở thế giới đầu tiên. Lý do nó sinh ra là vì Trần Tự.

Khi ấy Thẩm Nhược Thủy đã chiếm được cơ thể của Hà Giảo, Trần Tự nghĩ đủ mọi cách vẫn không thể giúp cô quay lại.

Ý thức thế giới nghĩ một hồi rồi nói với Trần Tự: "Tôi có thể giúp cậu."

Trần Tự giật mình bởi âm thanh đột nhiên xuất hiện trong đầu. Cậu ta bình tĩnh lại rồi cảnh giác hỏi: "Ai đấy?"

Lúc đó, ý thức thế giới vẫn chưa hiểu “giao dịch” có nghĩa là gì. Nó chỉ cảm thấy Trần Tự là nam chính của thế giới, còn nó là ý thức của thế giới, vì vậy đương nhiên là nên giúp đỡ lẫn nhau.

Trần Tự sử dụng năng lượng trong cơ thể mình để liên tục quay trở lại thời điểm trước khi Thẩm Nhược Thủy chiếm giữ cơ thể của Hà Giảo.

Chỉ là cậu ta hoàn toàn không có cách nào thay đổi được việc Thẩm Nhược Thủy chiếm đoạt cơ thể. Thế giới này đã bị hệ thống nhắm vào, tất cả những gì cậu ta có thể làm là bắt đầu lại hết lần này đến lần khác.

Muốn khởi động lại dòng thời gian thì cần có một cơ hội, nói cách khác là một “nút bấm”. Trần Tự dùng cái ch.ế.t của chính mình làm “bút bấm”; nói cách khác, chỉ cần Trần Tự ch.ế.t ở thế giới này thì cậu ta có thể mở ra một thế giới song song khác.

Lúc đầu Trần Tự muốn khắc ghi nỗi đ.a.u này nên đã chọn cách ch.ế.t b.i th.ảm nhất. Sau đó, cậu ta phát hiện ra rằng vật thể rơi từ trên cao có khả năng gây thương tích cho người đi đường; hơn nữa, một thi thể nát bấy cũng có thể khiến đứa trẻ đi ngang qua sợ hãi.

Cậu ta đau lòng nhìn đứa trẻ khóc nức nở bên cạnh, tầm nhìn bỗng chốc tối sầm, sau đó hai tai ù đi, xư.ơ.ng cốt như bị ngh.i.ề.n n.á.t từng chút một.

Cậu ta miên man suy ngẫm.

Vì thế sau này, cậu ta đã điều chỉnh một phương pháp kích hoạt nút bấm nhẹ nhàng hơn.

Uống thuốc quá liều sẽ chấm dứt tất cả, và ít nhất thì nó sẽ không khiến những đứa trẻ qua đường khiếp sợ.

Ý thức thế giới không thể hiểu được hành động lặp lại liên tục này của Trần Tự. Nó cảm thấy đây là công việc vô ích, chỉ tổ lãng phí sức lực của mình. Vì thế nó ngây thơ hỏi Trần Tự như một đứa trẻ: "Làm vậy có ý nghĩa gì sao?"

"Có lẽ trong hàng ngàn thế giới, chỉ có ở một thế giới là Thẩm Nhược Thủy sẽ trả lại quyền kiểm soát cơ thể cho Hà Giảo, thậm chí xác suất còn nhỏ hơn nữa, xấp xỉ bằng không." Nó nói ra sự thật với vẻ khó hiểu.

Nhưng Trần Tự lại mỉm cười.

Việc đảo lộn thời gian quá mức đã khiến trí nhớ của cậu ta bị quá tải nghiêm trọng, thậm chí cậu ta còn khó lòng chìm vào giấc ngủ như người bình thường.

Trần Tự nuốt số thuốc đó mà mặt không đổi sắc, không chút do dự mở ra một thế giới song song khác.

"Nếu lúc này ngay cả ta cũng lựa chọn từ bỏ, vậy xác suất vĩnh viễn sẽ là không. Xác suất một phần mười triệu không phải là điều mơ hồ không thể với tới. Ta tin rằng mình sẽ tìm thấy thế giới đó, nên đối với ta, xác suất là 1."

Sau khi đồng hành cùng Trần Tự qua vô số thế giới song song, ý thức thế giới cuối cùng cũng nhận ra rằng từ đầu đến cuối nó luôn làm việc không công cho Trần Tự.

Nó giận dữ tố cáo: "Nếu nói theo cách của loài người thì cậu đang sử dụng lao động trẻ em nhưng lại không trả lương đấy!"

Trần Tự không nhịn nổi cười thành tiếng, ung dung đáp trả lại: "Như mi mà cũng tính là lao động trẻ em à?"

Ý thức thế giới không biết phản bác lại như thế nào.

Đúng vậy, e rằng tuổi của nó trong mắt loài người chính là vĩnh cửu, nhưng thật ra nó lại ngây thơ như một đứa trẻ chưa biết gì.

Nó khao khát được chạm vào thế giới như Trần Tự, khao khát được tận mắt nhìn thấy màu sắc của thế giới và lắng nghe âm thanh của thế giới, giống như một đứa trẻ tràn ngập tò mò đối với thế giới này.

Trải qua rất lâu, rất lâu sau, ngay cả ý thức của thế giới cũng sắp không thể nhớ nổi số lần lặp lại, Trần Tự quả thật đã làm được, đã tìm thấy thế giới song song mà Thẩm Nhược Thủy trả lại cơ thể cho Hà Giảo.

Mọi thứ đều phát triển theo hướng tốt. Ít nhất là Trần Tự đã nghĩ như vậy.

Mãi cho đến khi Thẩm Nhược Thủy lại lần nữa chiếm đoạt cơ thể Hà Giảo và nhảy từ tòa nhà cao ốc xuống trước mặt Trần Tự, cậu ta mới hiểu ra rằng chỉ mỗi việc Thẩm Nhược Thủy trả lại cơ thể thì không hề có tác dụng. Nếu chưa đăng xuất khỏi thế giới này thì cô ta hoàn toàn có thể chiếm lại cơ thể Hà Giảo bất cứ lúc nào.

Trần Tự trầm ngâm phân tích, những đường gân trên mu bàn tay nổi lên, năm ngón tay siết chặt đến mức trắng bệch. Dù ngón tay đang run rẩy rõ ràng nhưng cậu ta vẫn giả vờ bình tĩnh.

Ở thế giới song song tiếp theo, Trần Tự vẫn đi theo quỹ đạo trước đó và chờ đợi Hà Giảo xuất hiện lần nữa.

Cậu ta cố tình vờ như không phân biệt rõ giữa Thẩm Nhược Thủy và Hà Giảo để giảm bớt sự đề phòng của Thẩm Nhược Thủy, rồi nói với Hà Giảo trong cơn mưa tầm tã: "Cậu có thể trả lại cơ thể cho cô ấy không?"

Sẽ chẳng ai biết rằng trong giây phút đó, cậu ta đã đau khổ đến nhường nào.

Cậu ta không thể mở miệng giải thích với cô vì lúc này Thẩm Nhược Thủy đang lẩn trốn trong cơ thể cô. Cậu ta sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng và đau đớn của cô nhưng thậm chí còn không thể chọn cách trốn tránh, chỉ có thể ép buộc chính mình hết lần này đến lần khác cho đến khi bản thân t.ê li.ệt.

Rất lâu trước khi thế giới này mở ra, Trần Tự đã làm một thỏa thuận với ý thức thế giới. Cậu ta nói: "Không phải mi suốt ngày càm ràm ta không trả công cho mi, bắt mi làm việc không công sao? Trong thế giới tiếp theo, ta sẽ khiến Thẩm Nhược Thủy từ bỏ Hà Giảo. Mi hãy dùng năng lượng còn thừa của ta giúp cô ấy tạo ra một cơ thể mới, ta sẽ lấy đôi mắt của mình trao đổi với mi."

Ý thức thế giới đương nhiên là đáp ứng, nó đã muốn nhìn thấy màu sắc của thế giới này từ rất lâu rồi.

Nó hưng phấn như một đứa trẻ, ríu rít trong đầu Trần Tự: "Vậy lúc nào thì tôi mới có được đôi tai của anh? Tôi còn muốn lắng nghe âm thanh của thế giới này nữa."

Trần Tự mỉm cười từ chối: "Lần sau đi, ít nhất là khi nào chưa xử lý xong Thẩm Nhược Thủy thì vẫn chưa được." Một khi mất đi thính giác, cậu ta sẽ dễ dàng lộ tẩy trước mặt Thẩm Nhược Thủy.

Như mong muốn của Trần Tự, ý thức thế giới đã tạo ra một cơ thể khác. Cơ thể này khỏe mạnh và trẻ trung, không có gánh nặng không cần thiết nào, Hà Giảo sẽ tìm thấy cuộc sống thuộc về chính mình trong cơ thể này.

Sau khi quay ngược thời gian vô số lần, ý thức thế giới cũng đã trưởng thành. Nó cố gắng nuốt chửng những hệ thống xuất hiện trên thế giới này.

Nó quả thật đã lấy được năng lượng mà hệ thống kia tích lũy, tuy rằng mùi vị chẳng ra gì nhưng nó đã có được khả năng tiếp nhận các nhiệm vụ từ trung tâm hệ thống. Nói cách khác, nó đã thay thế được hệ thống kia.

Tham vọng của Thẩm Nhược Thủy đã sớm bị bành trướng. Cho dù mất đi hệ thống, cô ta vẫn ỷ vào Diệp Lê để tự tung tự tác.

Cô ta như một tội nhân bị trói trên thánh giá chờ phán xử, không hề nhận ra rằng từ lâu dưới chân mình đã chất đầy những khúc củi dày, chỉ cần một ngọn lửa nữa thôi là đủ để thiêu rụi mọi thứ.

Trần Tự vẫn ch.ế.t dưới sự trả thù của Thẩm Nhược Thủy.

Lúc đó, cậu ta đã không thể nói nên lời, nhưng nhìn cô gái đang khóc nức nở trước mặt mình, dường như cậu ta lại có rất nhiều điều muốn nói.

Ý thức thế giới biết trong khoảnh khắc đó, Trần Tự đã nghĩ những gì.

Cậu ta nghĩ…

Em yêu, hãy bước tiếp về phía trước, đừng ngoảnh đầu lại.

Chỉ cần em còn sống, muốn anh làm gì cũng được.

2

Ý thức thế giới đã rời đi sau khi hoàn tất giao dịch. Nó khá tò mò về cái gọi là hệ thống và cũng rất quan tâm đến trung tâm hệ thống kia. Nó giả trang thành hệ thống và gửi dữ liệu giả về trung tâm, cướp hết mọi thế giới mà trung tâm để mắt tới.

Ý thức thế giới chế giễu những hệ thống vô đạo đức đó. Nó không tuân theo quy định, không chỉ giúp những thế giới đó trở lại quỹ đạo bình thường mà còn lén lút chiếm năng lượng lẽ ra phải được gửi về trung tâm làm của riêng.

Nó cảm thấy bản thân tận tâm hơn nhiều so với trung tâm hệ thống. Dù sao nó cũng đã làm việc chăm chỉ lâu như vậy, thế mà thù lao nó nhận được chưa bằng một phần mười so với trung tâm.

Sau một thời gian dài, ý thức thế giới cũng trở thành kẻ thống lĩnh nhỏ trong hệ thống. Nó âm thầm xúi giục những hệ thống nhỏ khác, nghĩ rằng sớm muộn gì bản thân cũng sẽ thay thế trung tâm và phát triển ý thức thế giới ngày càng lớn hơn.

Có một hệ thống nhỏ đã nhận được nhiệm vụ từ thế giới của Trần Tự. Nó không ngờ rằng sau một thời gian dài như vậy, trung tâm lại nhắm vào thế giới đó một lần nữa.

Đây là lần đầu tiên hệ thống nhỏ thực hiện nhiệm vụ. Nó đã vượt qua huấn luyện nhập môn, vui vẻ hào hứng đặt câu hỏi: "Đại ca, hay là chúng ta cướp năng lượng của thế giới này đi!"

Ý thức thế giới cười khẩy, nghĩ thầm: "Cướp cái đầu nhà mi. Ban đầu, ông đây khó khăn lắm mới diệt trừ được cái hệ thống ch.ết ti.ệ.t ấy đấy."

Nó dọn dẹp sạch sẽ tài liệu huấn luyện nhập môn trong não của hệ thống nhỏ, lấy được quyền truy cập nhiệm vụ và lại nhìn thấy thế giới đó một lần nữa – thế giới đã sinh ra nó. Nó cảm thấy thật thần kỳ.

Sau khi lấy được thù lao, nó mở ra một thế giới mới. Ở đây, Trần Tự là ca sĩ lại không phân biệt được màu sắc, Hà Giảo là một hoạ sĩ lại không thể nghe thấy âm thanh.

Rõ ràng nhìn qua tưởng chừng sẽ không bao giờ có điểm nào giao nhau, nhưng bọn họ lại đến được với nhau.

Ý thức thế giới không hiểu nổi loại tình cảm này.

Giống như nhiều năm trước, nó không hiểu vì sao Trần Tự hết lần này đến lần khác từ bỏ năng lượng để theo đuổi một khả năng không thể xác định, Hà Giảo bằng lòng từ bỏ cuộc đời tươi sáng để đi tìm Trần Tự ở một thế giới mới.

Nó dạo chơi, nhìn ngắm thế giới rất lâu, sau khi nghĩ đi nghĩ lại thì quyết định trả thị giác và thính giác trước kia lấy được từ Trần Tự và Hà Giảo cho bọn họ. Nhiều lần lên kế hoạch chiếm quyền điều khiển hệ thống đã làm phong phú thêm nhận thức của ý thức thế giới. Nó không còn ham muốn những thứ trước kia nữa.

Nó đánh dấu "Kết thúc" thế giới, đồng nghĩa với việc sẽ không còn hệ thống nào có thể tìm kiếm bí mật của thế giới này.

Nó tiếp tục cướp đi rất nhiều thế giới nhiệm vụ do trung tâm cung cấp, không ngừng cố gắng hướng tới mục tiêu thay thế trung tâm nhiệm vụ.