Vừa Vào Hào Môn Ra Không Được

Chương 27: Chương 27



Sau khi Diệp Tử Kỳ đi, Nhạc Thanh Dao tê liệt ngã xuống giường, mỗi lần ghi hình xong chương trình, cô đều cảm thấy thân thể suy sụp.

Cầm lấy điện thoại đặt ở bên gối, Nhạc Thanh Dao gọi cho Tiêu Chính Vũ.

"Tiêu tổng."
"Ừm?"
"Nhờ anh ban tặng, mà tôi bị người ta ghét."
Tiêu Chính Vũ: "Chuyện này liên quan gì đến tôi?"
"Đương nhiên, có quá nhiều người yêu thầm anh.

Là bạn gái trên danh nghĩa của anh, tôi nghĩ mình đã bị hơn trăm phụ nữ căm ghét."
"Ừ" Tiêu Chính Vũ ngay sau đó thêm một câu, "Em tự tìm mà."
Nhạc Thanh Dao phát điên, "Được,là tôi tự tìm, tự làm tự chịu, được rồi chứ."
"Tôi đang ở Trường Sa." Tiêu Chính Vũ nhàn nhạt nói: "Vừa đến khách sạn."
"Hồ Nam Trường Sa?"
"Ừ."
Nhạc Thanh Dao hỏi: " Anh tới làm gì?"
"Mở họp, ngày kia trở về."
"Ồ." Nhạc Thanh Dao nói: "Ngày mai chương trình cũng sẽ đưa bọn tôi đến sân bay Trường Sa."
"Vậy em có muốn cùng về không?"
Nhạc Thanh Dao suy nghĩ một chút, "Có thể, có chỗ cho tôi ngủ là được."
Dựa theo lệ thường, Nhạc Thanh Dao ghi hình xong, ngày hôm sau cơ bản chỉ ngủ.

Ngày hôm sau, chương trình đến Trường Sa, các thành viên khác tự mình đáp chuyến bay trở về thành phố của mình.

Nhạc Thanh Dao bắt taxi đến khách sạn nơi Tiêu Chính Vũ ở.

Nhạc Thanh Dao đến, đã là năm giờ chiều, Tiêu Chính Vũ vừa mới kết thúc cuộc họp, trở về khách sạn.

Nhạc Thanh Dao ở trên xe đã ngủ thật lâu, nhưng ở trên xe chỉ càng ngủ càng mệt, vào khách sạn, cô lăn ra ngủ.

Ngủ đến 8 giờ rưỡi, đói mới tỉnh.

Tiêu Chính Vũ đưa cô đi ăn.


Gần đó có con phố ăn vặt nổi tiếng, Nhạc Thanh Dao nếm thử đậu phụ thối Trường Sa, tôm càng cay và thạch nạo cùng một lúc.

Trở lại khách sạn, Nhạc Thanh Dao ban đầu muốn đặt thêm một phòng, nhưng cô đã nản lòng khi biết một phòng tiêu chuẩn trong khách sạn năm sao này có giá hơn 2.000 NDT / đêm.

Hơn nữa, nếu chuyện cô Tiêu Chính Vũ phân phòng bị paparazzi các loại thêm mắm thêm muối thì không hay.

Dù sao ở chung phòng cũng không phải một hai lần.

Nhạc Thanh Dao tắm xong, Tiêu Chính Vũ vẫn ở trong phòng khách, ngồi trên ghế sofa với máy tính xách tay trên đùi.

Nhạc Thanh Dao một bên xoa tóc, một bên nói: "Tôi tắm xong rồi."
Tiêu Chính Vũ ngẩng đầu, "Lại đây."
Nhạc Thanh Dao vắt khăn quanh cổ, đi qua, "Làm sao vậy?"
"Có cái này cho em xem."
Nhạc Thanh Dao ngồi xuống bên cạnh anh và Tiêu Chính Vũ mở ra một cái video, trong video đúng là Nhạc Thanh Dao, cái này video rõ ràng là dùng gậy selfie quay, trong video Nhạc Thanh Dao nở một nụ cười ngọt ngào, "Đáng lẽ hôm nay em phải về gấp nhưng do thời tiết có sương mù nên chuyến bay bị hoãn.

Tuy nhiên, em đã chuẩn bị quà sinh nhật cho anh từ lâu, khi nào về sẽ đưa cho anh.

Hôm nay là sinh nhật anh, cũng là sinh nhật đầu tiên em và anh ở bên nhau.

Em rất xin lỗi vì không ở bên cạnh, cùng anh đón sinh nhật.

Sang năm nhất định sẽ không như vậy, em ở đây muốn nói với anh một câu sinh nhật vui vẻ, moah moah."
Nhạc Thanh Dao xem video, trên trán nổi gân xanh, là sinh nhật của Viên Hàng, cô tự quay rồi gửi cho anh ta.

Không biết tại sao nó lại ở chỗ của Tiêu Chính Vũ!
Tiêu Chính Vũ đóng cửa sổ video, quay đầu lại nhìn cô, "Ba phút, cho em thời giải thích."
"Không phải là anh cũng nên giải thích sao? Sao anh có video này?"
Tiêu Chính Vũ nói: "Vừa rồi có người gửi qua email cho."
Nhạc Thanh Dao chợt nhận ra, "Vậy thì tôi biết rồi!!"
"Hử?"
"Tôi đã quay video này cho bạn trai cũ vào nửa năm trước và tôi không lưu video đó, vì vậy anh ta là người duy nhất trên đời có video này.

Bây giờ video được gửi cho anh.


Không cần phải nói cũng biết, chắc chắn là anh ta đã gửi nó cho anh.

"
"Mục đích?"
"Mục đích đương nhiên là muốn chia rẽ tôi và anh rồi." Nhạc Thanh Dao cười lạnh, "Chỉ là anh ta không nghĩ tới, tôi và anh chỉ là diễn kịch."
Tiêu Chính Vũ trầm mặc, khuôn mặt lạnh lùng.

Nhạc Thanh Dao nhìn màn hình máy tính, nói: "Anh nhanh chóng xóa video đó đi, giờ tôi thấy là nổi da gà."
"Xóa rồi." Tiêu Chính Vũ nói.

"Email đâu? Còn không?"
"Làm cái gì?"
"Hihi, để tôi trả lời anh ta." Nhạc Thanh Dao mỉm cười và cầm chuột, nhấp vào hộp thư của Tiêu Chính Vũ nhìn thấy email có tiêu đề Video chúc mừng sinh nhật bạn trai của Nhạc Thanh Dao , click mở nó, trả lời: Bà nó, không nghĩ tới cô ấy là loại phụ nữ này, một chân đạp hai thuyền, nhưng mà tôi thích cô ấy nên cũng hết cách rồi.

Bấm gửi đi.

Tiêu Chính Vũ: "......"
"Em có phải quá tự luyến hay không?" Tiêu Chính Vũ hỏi.

"Cái gì?"
Tiêu Chính Vũ nhướn mày, "Tôi nói thích kiểu phụ nữ một chân đạp hai chiếc thuyền lúc nào?"
Nhạc Thanh Dao cười gượng, "Tôi đi sấy tóc." Đứng lên chạy lẹ.

Nhìn bóng lưng của Nhạc Thanh Dao, Tiêu Chính Vũ nở nụ cười nhàn nhạt trên môi.

Lúc không nhìn kỹ, Nhạc Thanh Dao còn chưa nhận ra, phòng này có hai phòng ngủ! Hơn nữa, hai phòng được bài trí giống hệt nhau.

Do đó, về cơ bản phòng này có hai phòng ngủ và một phòng khách.

Nhạc Thanh Dao nhìn cả hai căn phòng, ló đầu ra nhìn Tiêu Chính Vũ, trong phòng khách, "Tại sao anh ở một mình mà lại muốn đặt một phòng có hai phòng ngủ và một phòng khách?"
Tiêu Chính Vũ ngẩng đầu nhìn cô, "Em chẳng lẽ không phải người?"
"Cho nên, anh là cố ý chuẩn bị?" Nhạc Thanh Dao hỏi.

Tiêu Chính Vũ nở một nụ cười hàm ý, "Sao tôi cảm thấy, em hình như rất bất mãn với việc phân phòng?"

Nhạc Thanh Dao mặt bộ cứng đờ mà cười gượng, "A, a, a!" Đột nhiên sắc mặt cô thay đổi, "Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi chính là quá vừa lòng, muốn cảm ơn một chút, ngủ ngon."
Nói xong, Nhạc Thanh Dao thản nhiên vào một gian phòng, nằm xuống, đắp chăn bông lên giường, ngủ.

Tiêu Chính Vũ cười, anh tắt máy tính xách tay, đứng dậy và mở căn phòng nơi Nhạc Thanh Dao đang nằm.

Nhạc Thanh Dao thấy anh, trở mình, "Nói anh biết, đêm nay tôi tuyệt đối không ở cùng phòng với anh!"
"Đây là phòng tôi." Tiêu Chính Vũ nhàn nhạt nói.

Nhạc Thanh Dao giật mình, "Hai phòng đều giống nhau, anh không thể ngủ phòng khác được sao?"
"Đồ đạc cá nhân của tôi ở trong phòng này."
Nhạc Thanh Dao: "......"
Tiêu Chính Vũ bước đến tủ và mở ra, quần áo của anh ấy thực sự được treo trong đó! Nhạc Thanh Dao lẳng lặng đứng dậy, "Vậy tôi đi phòng khác ngủ."
Ngày hôm sau trở lại thành phố G, Nhạc Thanh Dao ở sân bay ngẫu nhiên gặp được fans, bởi vì oanh động những người khác, ngày càng có nhiều người đến tìm Nhạc Thanh Dao ký tên.

"Thanh Dao, chị giỏi lắm á!"
" Em và người thân đều đang xem show thực tế của chị.

Mọi người thích chị."
"Chị có thể ký tên trên quần áo cho em được không? "
Nhạc Thanh Dao đã nhiệt tình tặng cho mỗi người một chữ ký và chụp ảnh chung.

Thấy ngày càng nhiều người, Tiêu Chính Vũ vòng tay qua vai cô và nói với những người xung quanh: "Xin lỗi, Thanh Dao lát nữa có một hoạt động quan trọng, lần sau lại ký tên cho mọi người."
Tiêu Chính Vũ ôm vai cô vượt qua đám đông và lên xe đang đợi bên ngoài sân bay.

Nhạc Thanh Dao nhớ lại cách dọn lối đi trong sân bay vừa rồi của Tiêu Chính Vũ ghé vào tai Tiêu Chính Vũ nói: "Chờ khi nào nổi tiêng, tôi muốn tìm một vệ sĩ giống như anh."
Tiêu Chính Vũ: "......"
Nhạc Thanh Dao không có về nhà, mà trực tiếp nhờ Tiêu Chính Vũ đưa đi công ty.

La Hương Di nói hôm nay có tin vui muốn nói với cô, không nói qua điện thoại, phải gặp mặt nói.

Xe ngừng ở công ty, Nhạc Thanh Daođang định ra sau xe lấy vali, Tiêu Chính Vũ cửa kính xe xuống nói: "Trước tiên cứ để hành lý đó đi, buổi tối tôi sẽ kêu tài xế đưa em về."
"Phiền phức quá.

Tôi sẽ bắt taxi về sau."
Nhạc Thanh Dao cầm lấy vali kéo, vẫy tay với Tiêu Chính Vũ xoay người đi vào công ty.

Lưu Mộng Kỳ cùng Vu Tĩnh Lan đều ở trong văn phòng của La Hương Di.

"Mọi người đều ở đây." Nhạc Thanh Dao đóng cửa và đặt vali sang một bên.

Vu Tĩnh Lan chào cô ấy và nói: "Chị Dao, tin tốt, nữ chính của《 Ánh rạng đông ngày sau》 đã định rồi, là chị!"

Nhạc Thanh Dao giật mình mà nhìn về phía La Hương Di, "Thật sao?"
"Là thật." La Hương Di nói.

Nhạc Thanh Dao không thể tin rằng cô thực sự có thể đóng vai nữ chính của 《 Ánh rạng đông ngày sau》! Đó là nhân vật nữ chính trong cuốn tiểu thuyết yêu thích của cô!
Lưu Mộng Kỳ nói: "Cậu biết hôm nay mình thấy gì không?"
"Cái gì?"
"Thấy Dư Hân Khiết khóc." Lưu Mộng Kỳ vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, "Mình đoán là vì cô ta biết rằng nữ chính của《 Ánh rạng đông ngày sau》đã chọn cậu nên mới khóc."
Nhạc Thanh Dao: "Không đến mức đó."
"Không có gì không đến mức, loại người cô ta tưởng thắng cả đời, thua một lần thì giống như tận thế, khóc cũng không có gì lạ."
Ban đầu Cao Nghị gần như quyết định là Dư Hân Khiết, sau lại đổi thành thử vai, Dư Hân Khiết vịt đến miệng bị bay, trong lòng nhất định là thương tâm.

Vu Tĩnh Lan rót một cốc nước và đưa cho Nhạc Thanh Dao.

Nhạc Thanh Dao nói lời cảm ơn, uống một hớp nước, đặt cái cốc lên bàn trà, thuận miệng hỏi: "Nam chính là ai?"
Lưu Mộng Kỳ: "Không thay đổi, nam thần quốc dân, Vu Trạch Thần."
Nhạc Thanh Dao càng kinh hỉ, "Mình vậy mà có thể đóng phim cùng nam thần, lại còn là diễn nam nữ chính!"
Lưu Mộng Kỳ lặng lẽ dùng ngón trỏ chỉ vào đầu cô, "Nhạc Thanh Dao, cậu có đôi khi thật đúng là không tâm không phổi, Tiêu tổng tốn công mở đường cho cậu, nhưng bây giờ cậu lại đang nghĩ đến người đàn ông khác.

"
Nhạc Thanh Dao thề thốt: "Lần này mình không dựa vào anh ấy, là mình tự thử vai tranh được."
"Cậu ngốc hả, có biết ai là nhà đầu tư lớn nhất của 《 Ánh rạng đông ngày sau》?"
"Ai?"
Lưu Mộng Kỳ nhìn Nhạc Thanh Dao, "Cậu thật sự không biết?"
"Mình chỉ đi thử vai, những chuyện khác thì đâu biết."
Lưu Mộng Kỳ lắc đầu, "Nữ chính ban đầu đã định là Dư Hân Khiết, sau lại nói muốn thử vai, là do tập đoàn Truyền Kỳ đầu tư mới có, không nghĩ cũng biết, là Tiêu tổng nhà cậu sắp xếp, kỳ thật điều động nội bộ."
Nhạc Thanh Dao ngốc ngốc, chỉ là, Tiêu Chính Vũ không nói với cô bất cứ điều gì.

Nhưng hãy nghĩ lại, khi cô và Lưu Mộng Kỳ ở bể bơi, xác thật nghe được nữ chính của 《 Ánh rạng đông ngày sau》đã định là Dư Hân Khiết, lúc đó còn rất buồn.

Bất ngờ nhận được thông báo thử vai, quả thật rất không hợp với lẽ thường.

Nghĩ đến đây, Nhạc Thanh Dao gục đầu xuống, hóa ra vai nữ chính này không phải do tài diễn xuất mà có được.

Biết được sự thật, cô không quá hào hứng với việc lấy được vai nữ chính.

Buổi tối trước khi ngủ, Nhạc Thanh Dao gọi điện thoại cho Tiêu Chính Vũ.

Nhạc Thanh Dao dựa vào đầu giường, ngón tay nhàm chán mà cuốn góc chăn, "Có phải anh dùng quy tắc ngầm với tôi không?"
Tiêu Chính Vũ khẽ cười, "Vậy em nói cho tôi biết, tôi dùng quy tắc ngầm với em khi nào?".