Vua Tôi Tối Thượng

Chương 15

CHƯƠNG 15: CHUYỆN CỦA NHÀ HỌ KIM.

Chạng vạng tối, sơn trang nhà họ Kim.

Trong phòng khách nhà họ Kim trang nghiêm lại lộng lẫy, các thành viên nòng cốt của nhà họ Kim đều đang ngồi ở phía dưới, mà Kim Chính Long thì yên vị ngồi trên ghế kim long của mình, ánh mắt rét lạnh âm trầm nhìn chằm chằm vào cửa chính sơn trang nhà họ Kim.

Ngày hôm nay ông ta cố ý phủ trên mình bộ quần áo gia chủ nhà họ Kim, bức tranh mãnh hổ xuống núi làm cho người ta hoảng sợ.

Ầm ầm!

Bầu trời sấm rền cuồn cuộn, giờ phút này cơn mưa to đã che mất toàn bộ nhà họ Kim, sơn trang nhà họ Kim đắm chìm trong nước mưa, từ trên cao nhìn xuống lộ ra vẻ to lớn và sát khí.

Sắc trời u ám làm cho trong phạm vi mười dặm đều tăng thêm một cổ túc sát ý lạnh lẽo.

Mấy tia sáng hiện lên chiếu sáng cho toàn bộ sơn trang nhà họ Kim, tất cả những người dài của nhà họ Kim đều mang theo sắc mặt lạnh lùng ngồi ở phía dưới, giống như kẻ ác đang thao túng sống chết, ánh mắt của mọi người đều dừng ở cửa chính.

Ngày hôm nay chính là kết cục sinh tử của nhà họ Kim và Tiêu Phong.

Tách tách tách.

Hạt mưa rơi xuống vũng nước dưới mặt đất phát ra âm thanh tạo thành tiếng chiêng trống giống như chiến trường, nghe thấy mà làm cho lòng người thoải mái, cả người dâng lên sát khí lạnh lẽo.

Toàn bộ đại sảnh và cửa chính của sơn trang nhà họ Kim ở một khoảng cách một trăm mét, ở giữa nhất có một cái lư đồng to lớn, mà giờ phút này toàn bộ lư đồng đã chứa đầy nước mưa, giọt nước mưa rơi vào trong lư đồng phát ra âm thanh đông đông đông, nghiền ép lòng người.

“Bộp bộp bộp!”

Âm thanh bước chân giẫm trong nước mưa, giờ phút này đang truyền đến từ cửa chính của sơn trang nhà họ Kim, hùng hậu có tiết tấu, giống như là ẩn chứa sát khí ngập trời, quanh quẩn trong toàn bộ sơn trang nhà họ Kim.

Trong tầm mắt mơ hồ của tất cả mọi người, cuối con đường dài, dưới cánh cổng đi vào cửa chính, chiếc ô màu đen xuất hiện che những hạt mưa, cũng che mất ánh mắt.

Sau đó có mấy bóng dáng sát khí chậm rãi xuất hiện dưới cây dù màu đen, mặc quần áo giống như nhau, sát khí bay lượn xung quanh làm lao động mọi thứ.

“Đến rồi.” Kim Chính Long ngồi trên ghế rồng vàng, hai tay nắm chặt lấy đầu tay vịn con rồng, trong ánh mắt lóe ra ánh sáng lạnh đến thấu xương.

Bộp!

Kim Cửu máu me khắp người trực tiếp bị Long Ngũ nhét vào trong nước mưa, nước mưa rơi lộp bộp ở trên người của Kim Cửu đang thoi thóp, xối vào miệng vết thương của anh ta.

“A a a! Ba ơi… ba ơi cứu con với ba ơi, gi3t chết bọn họ đi, nhất định phải giết bọn họ, con đã bị phế rồi, bị phế rồi.” Kim Cửu nằm trong nước mưa xen lẫn với máu, tay chân đều đã bị phá hết, đang gào thét với bóng dáng ngồi trên ghế kim long trong phòng khách.

“Bốp!”

Tiêu Phong trực tiếp đạp một đạp lên trên lưng của Kim Cửu, trong ánh mắt đã bị lửa giận thay thế.

“A! Tiêu Phong, mày nhất định phải chết, đây là nhà họ Kim, là nhà của tao, ba tao là Kim Chính Long, đây chính là mày bước vào đây để chịu chết! Ba tao nhất định sẽ tự tay chém mày thành ngàn mảnh, còn có Khương Uyển Đồng, tao nhất định sẽ để cho mày còn hơi thở cuối cùng, tao sẽ tra tấn Khương Uyển Đồng ở trước mặt của mày, nhất là đứa con hoang của mày, sớm biết thì lúc trước tao đã cho người trực tiếp gi3t chết con nhỏ đó.”

Giờ phút này Kim Cửu khàn giọng gào thét.

Nhưng mà dưới chân của Tiêu Phong vừa mới dùng sức một chút, liền nghe thấy âm thanh xương cốt đứt gãy.

“A a a! Đau! Đau đau! Ba ơi ba, cứu con nhanh lên đi…” Kim Cửu kêu thảm thiết, cảm nhận được lồ ng ngực của mình giờ phút này đã bị đè ép muốn nổ tung.

Mà ở trong mắt của Tiêu Phong đã sớm không còn Kim Cửu nữa rồi, đôi mắt của anh đang lạnh lùng nhìn chằm chằm Kim Chính Long đang ngồi trên Kim Long bảo tọa.

“Tiêu Phong, không thể không thừa nhận cậu rất có bản lĩnh, dám mang theo tám người liền xông vào sơn trang nhà họ Kim của chúng tôi. Cậu có biết không, cậu như thế này không thể nghi ngờ gì chính là con thiêu thân lao đầu vào lửa, tự chịu cái chết. Tôi cho cậu ba phút, thả con trai của tôi ra, sau đó quỳ xuống đây chờ đợi lửa giận của nhà họ Kim chúng tôi!” Kim Chính Long hét lên giận dữ, như tiếng chuông làm chấn động trong toàn bộ sơn trang với những âm vang không dứt.

Tiêu Phong cười lạnh một tiếng, ánh mắt ngạo nghễ nhìn chằm chằm vào Kim Chính Long cùng với đám người nòng cốt của nhà họ Kim, mang theo lửa giận ngất trời, nhìn ở sau lưng của ông ta, nói: “Kim Chính Long, ông đã quên ngày hôm nay tôi đến đây là để đòi nợ nhà họ Kim ông? Nỗi đau của Giai Giai và Khương Uyển Đồng cùng với việc Giai Giai đã mất đi tất cả, tôi sẽ tự tay đòi lại từ nhà họ Kim các người!”

“Được, đủ cuồng vọng!” Kim Chính Long nghiêm giọng quát lên: “Nhưng mà chỉ dựa vào mấy người các cậu, còn chưa đủ đâu.”

“Bịch bịch bịch!”

Giọng nói của Kim Chính Long vừa mới dứt, bốn phía của sơn trang bỗng nhiên lại có hơn cả nghìn tên thủ hạ mặc đồ vest màu đen bước ra, bước chân dày đặc phát ra tiếng vang trong nước mưa, nối thành một mảnh giống như là tiếng súng dày đặc trên chiến trường.

Những người này, trong tay bọn họ đều cầm theo dao găm và côn thép, bọn họ giống như những con châu chấu màu đen, giờ phút này bao vây toàn bộ sơn trang nhà họ Kim chật như nêm cối.

Đập vào trong mắt tất cả đều là bóng dáng màu đen, từng người mang theo sát khi ngút trời, những con dao găm cùng côn thép lóe ra ánh sáng, nước mưa rơi ở trên đó trực tiếp chia năm sẻ bảy.

Mà cùng lúc đó có hơn mười mấy bóng dáng không giống nhau bước tới từ phía sau Kim Chính Long, ánh mắt của bọn họ lạnh lẽo giống như là thần chết bước ra từ chiến trường, bảo vệ ở bên cạnh Kim Chính Long.

Chỉ là trong khoảnh khắc bọn họ xuất hiện, trên người mang theo khí tức ép người, tất cả đều vượt qua hơn những thủ hạ kia.

Cao thủ.

Cao thủ do nhà họ Kim đã bồi dưỡng.

Chuyên xử lý những nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, đều là một đám người điên cuồng giết người không chớp mắt, một người có thể chống đỡ hơn mười người, trên tay của bọn họ đã dính đầy máu tươi của biết bao nhiêu người.

“Cậu cứ nhìn một chút đi, đây chính là thực lực của nhà họ Kim chúng tôi, cậu cảm thấy dựa vào chín người các cậu có thể thoát khỏi vòng vây của hơn cả nghìn người à?” Kim Chính Long phẫn nộ gào thét lên.

Có hơn một nghìn vệ sĩ của nhà họ Kim, còn có có cao thủ mà nhà họ Kim đã bỏ ra mấy trăm triệu thậm chí là mấy trăm tỷ để bồi dưỡng, Kim Chính Long căn bản cũng không sợ, trong từ điển của ông ta không có chữ thua.

Ngày hôm nay chính là thời cơ tốt nhất để nhà họ Kim của ông ta có thể kiểm soát Tô Hàng.

Ông ta mượn cơ hội này giết gà dọa khỉ, để tất cả mọi người ở Tô Hàng thấy rằng nhà họ Kim của ông ta vĩnh viễn chính là bá chủ, không có người nào có thể địch nổi.

“Ha ha ha, chắc chắn là mày sẽ chết thôi, chết chắc rồi. Nhà họ Kim của tao vĩnh viễn luôn đứng sừng sửng trên đất của Tô Hàng, đây đều là những sát thủ máu lạnh do nhà họ Kim đã bồi dưỡng ra, cho dù mấy chục người cùng tiến lên cũng sẽ bị bọn họ giết hết toàn bộ. Tiêu Phong, chắc chắn là mày sẽ chết thôi, thả tao ra!” Kim Cửu tùy tiện cười lớn, giống như là nhìn thấy hi vọng sống sót.

Ánh mắt của Tiêu Phong lạnh lẽo liếc nhìn mười cao thủ đứng ở bên cạnh Kim Chính Long.

Đúng là từ ánh mắt và sát khí trên người của bọn họ có thể nhìn ra được đều là một đám người liều mạng có chút thực lực, có điều là những người này còn thiếu rất nhiều, trong cái nhìn của Tiêu Phong chỉ là sự tồn tại của sâu kiến mà thôi.

Không riêng gì anh, Long Nhất tới Long Bát cũng không đặt những người này vào trong mắt.

“Tiêu Phong, thả con tôi ra, quỳ xuống đây nhận lấy lửa giận của nhà họ Kim tôi đi.” Kim Chính Long phất ống tay áo một cái, đưa tay giận dữ chỉ vào Tiêu Phong rồi hét lên.

Nhưng mà khóe miệng của Tiêu Phong lạnh lùng nhếch lên, sau đó chân phải chậm rãi nâng lên, anh trực tiếp đá Kim Cửu đến dưới chân của Kim Chính Long.

“Thả cậu ta rồi đó, như thế nào nữa?” Tiêu Phong lạnh giọng nói.

“A!” Giây phút đó Kim Cửu mới kêu lên một tiếng, xương sườn ở ngực và bụng toàn bộ đều bị đứt gãy, cứ nằm như vậy ở trước người của Kim Chính Long, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, run rẩy vươn tay ra bắt lấy đôi giày da của Kim Chính Long, nghẹn ngào nói: “… ba ơi… báo thù… cho con!”

Kim Chính Long trơ mắt nhìn Kim Cửu ngã vào vũng máu ở trước mặt của mình, hai mắt đỏ ngầu, cả người của ông ta tuôn ra sát ý, hai tay không ngừng run lên, hét to: “… Cửu, Cửu của ba! A a a! Giết! Chết bọn nó cho tao! Một tên cũng không để lại!”