Vừa Gặp Đã Yêu 2

Chương 56: Ngoại truyện 2



Editor: Minh Châu

Beta: An Hiên

[Lời âu yếm]

Giọng nói của Tô Cẩm rất êm tai, theo như những gì cư dân mạng hình dung thì chính là Tô thâm tình, nếu như một người cuồng âm thanh nghe thấy, chắc chắn sẽ mê ngay tắp lự, đây cũng là nguyên nhân anh rất thích hợp để hát những ca khúc trữ tình, lúc nào giọng anh cũng khiến người nghe chìm sâu vào trong đó mà không thể thoát ra được.

Một ngày nào đó, trong lúc rảnh rỗi, Trần Hi mở bài hát của Tô Cẩm nghe để bồi dưỡng tình cảm, càng nghe càng thấy hay, càng nghe càng say mê.

Nghe hồi lâu, trong lòng cũng hơi ngứa ngáy khó nhịn, cô chạy tới trước mặt nam thần đang đọc sách trong phòng sách, yêu cầu anh hát một bài cho mình nghe.

Nam thần nào đó đang nghiêm túc ngồi đọc sách, không suy nghĩ đã từ chối.

Cô Trần đang hứng chí bừng bừng bị từ chối, trong lòng đầy đau đớn, diễn xuất dâng trào.

Cô uất ức thở dài, buồn bã nói, "Đúng là cảm giác mới mẻ qua đi thì cái gì cũng làm cho có lệ, bây giờ ngay cả hát một bài cũng không muốn."


Tô nam thần thoải mái liếc cô một cái, không quấy rầy, để mặc cô diễn, không phản ứng gì mà lật Nhất Hiệt Thư. (1)

(1) Nhất Hiệt Thư cùng với Tố Hoàn Chân ngang hàng là hai trụ cột lớn của Phích Lịch, còn có tên khác là “Phạm Thiên”. Thiền tu đại bàn nhược và võ học tu vi cao thâm, pháp tướng trang nghiêm, ý chí vô tư, chính khí nghiêm nghị, xuất đạo tới nay liên tục trợ giúp Tố Hoàn Chân cùng nhau dẫn dắt dẹp yên bình định võ lâm lang yên, xoay chuyển càn khôn hóa giải nguy cơ. Đọc thêm tại: https://bitly.com.vn/auZ6e

Trần Hi càng đau lòng, "Lúc trước, người nào đó hát một bài cho Tần Kha nghe trong phim Tình Yêu Vô Hình, dịu dàng nói lời âu yếm bên tai người ta, bây giờ thì sao, hát một bài cho em nghe cũng không được..."

Tô Cẩm gấp Nhất Hiệt Thư lại, nhìn cô nàng nào đó diễn như thật, anh mới đổi một tư thế khác, dùng giọng điệu thâm tình không gì sánh bằng nói ba chữ, "Anh yêu em."

Trần Hi: "...???" Đây là quỷ kế gì thế, sao đột nhiên lại như vậy???

"Hả???" Trần Hi mông lung nhìn anh.

Tô Cẩm để sách xuống, quay sang trả lời Trần Hi đang ngơ ngác, "Anh chưa từng nói những lời này trong Tình Yêu Vô Hình, cho nên muốn nói cho em nghe, cô Trần cảm thấy êm tai không?"

Cô Trần không hề có khả năng miễn dịch đối với những lời ngon ngọt, không chút suy nghĩ nói, "Hay là anh nói lại lần nữa đi, lúc nãy em không nghe thấy..."

Tô Cẩm cất sách xong, đứng dậy kéo cô tới ngồi trên người anh, Trần Hi chưa chuẩn bị, vững vàng ngã vào lòng ai đó.

Tô Cẩm nói, "Anh cảm thấy nói một lần là đủ rồi, ngoài cái đấy ra thì hành động sẽ tốt hơn đấy…”

Nói xong, cảnh tượng biến thành không phù hợp với trẻ em...

[Bị cảm]

Hỏi: "Tô Cẩm, em có thể hôn anh không?"

Trả lời: "Không được."

Hỏi: "Tại sao không được ạ?"

Không có tiếng trả lời, cô nàng nào đó chưa từ bỏ ý định, hỏi lần thứ hai, "Tô Cẩm, em muốn hôn anh."

"Không thể." Anh đứng đắn nói.

"Anh Tô, anh không thương em."

Anh Tô bất đắc dĩ: "Ngoan nào."


Một lúc sau...

"Tô Cẩm, không được hôn anh, cô Trần cảm thấy rất cô đơn."

Người nào đó sửa lại, "Là cô Tô."

"Cô Tô rất muốn hôn anh Tô."

"Cô Tô, em không thể nghiêm túc được sao? Anh bị cảm, em tránh xa anh ra."

Tô Cẩm bất đắc dĩ đẩy cô nàng nào đó đang muốn hôn mình ra.

Cô nàng nào đó chưa từ bỏ ý định, nhìn nam thần nằm trên giường với dáng vẻ để mặc người khác làm thịt, đột nhiên không khống chế được lao đến, cảm thấy thỏa mãn vì hôn thành công.

Ngày tiếp theo, cô nàng đòi hôn nào đó mệt mỏi nằm trên giường, một đêm trôi qua, nam thần khỏi bệnh bất đắc dĩ nhìn cô nàng buồn ngủ nằm trên giường, dở khóc dở cười, chỉ có thể tặng người nào đó bốn chữ tự làm tự chịu, "Đáng đời."

Người nào đó nằm trên giường, trong lòng nhẹ nhàng nói một câu.

Quả nhiên là nam sắc hại người!!!!

[Khuôn mặt của em bé]

Trong thời gian mang thai, chỉ số thông minh của Trần Hi bị thụt lùi, nghe lời Thi Dĩ nói rằng theo khoa học thấy ai nhiều thì giống người đó.

Vì để cho em bé của cô có gen tốt, mỗi ngày Trần Hi đều cầm ảnh khi còn bé của Tô Cẩm xem, liên tục xem tới nỗi khắp phòng đều là ảnh của Tô Cẩm, để cho em bé lấy Tô Cẩm làm chuẩn mực mà di truyền được gen tốt của anh.

Thi Dĩ thấy vẻ mặt si mê như vậy thì không chịu nổi mà phỉ nhổ, còn oán trách cô, "Trần Hi, không phải tớ muốn nói gì cậu, nhưng mà cậu không thể nhìn ai đó khác như là Ngô Ngạn Tổ (2) hay Lưu Đức Hoa (3) sao? Ngoại trừ Tô Cẩm, trong mắt cậu có thể chứa được người khác không? Cậu có thể có chút thô tục của tớ không, cậu có thể phấn đấu chút không..."

(2) Ngô Ngạn Tổ là nam diễn viên điện ảnh, đạo diễn, kiêm nhà sản xuất phim người Mỹ gốc Hoa của điện ảnh Hồng Kông.

(3) Lưu Đức Hoa là nam diễn viên, ca sĩ, nhà sản xuất và nhạc sĩ người Hồng Kông.

Trần Hi cẩn thận suy nghĩ rồi nghi ngờ hỏi, "Nếu như sau này đứa bé giống Ngô Ngạn Tổ hay Lưu Đức Hoa... Cậu nghĩ xem tớ phải giải thích với Tô Cẩm như thế nào đây???"

Thi Dĩ: "..."


Trần Hi nghĩ như vậy nên càng không thể nhìn những thứ khác, quyết tâm một lòng ôm hình của Tô Cẩm để xem, buổi tối trước khi ngủ sẽ nhớ thật kỹ dáng vẻ lúc ngủ của Tô Cẩm.

Ngay cả khi đang ngủ cũng không ngừng suy nghĩ trong lòng, con à, con lớn lên nhất định phải giống bố con, không thể phụ sự kỳ vọng của mẹ con đâu nhé.

Mãi đến khi em bé được sinh ra.

Tất cả mọi người lòng như lửa đốt đợi ở ngoài phòng sinh, ông Trần căng thẳng đi qua đi lại.

Bốn người Đỗ Hân, Tiểu Lâm, Tiểu Cổ và Thi Dĩ nắm tay thật chặt, giống như vào giờ phút này người sinh em bé là bọn họ vậy.

Anh Tô ở bên ngoài cũng sốt ruột đến mức đầu đầy mồ hôi, khi nghe thấy Trần Hi gào khóc tới tan nát cõi lòng ở bên trong, anh suýt nữa muốn xông vào phòng sinh.

Cũng may, Trần Hi được đẩy ra rất nhanh.

Lúc Tô Cẩm lo lắng chạy tới nhìn thì phát hiện ra Trần Hi - người có thần kinh thép từ trước đến nay đang khóc đến mức trời đất quay cuồng, trông cực kì đau thương.

Anh lập tức nhíu mày, đau lòng không chịu được, vội vàng nói: "Không sinh, chúng ta không bao giờ sinh nữa."

Thi Dĩ và những người còn lại ở bên cạnh cũng đều lo lắng liên tục hỏi tình hình của cô.

Nhưng không ngờ vào lúc này, cô Tô đã khóc đến mức không còn chút sức lực nào lại vươn tay nắm một bên ống tay áo của Tô Cẩm, buồn bã thốt ra một câu: "Tô Cẩm, em bé trông xấu quá, chẳng giống anh chút nào."

Trong thoáng chốc, mặt tất cả mọi người đều đen lại.

TOÀN VĂN HOÀN