Ở ngoài vài dặm , bóng dáng Bạch Đạo Tử và Khúc Kiên bỗng nhiên dừng lại ở trên không trung. Trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Đường đường cường giả Dương Hồ Tam Trọng Thiên, nay giao đấu với một tu sĩ Linh Trì Tam Trọng Thiên thì lại bị thua bị bắt? Chênh lệch suốt một đại cảnh giới vốn đủ khiến cho Long Thụ có thực lực tuyệt đối chèn ép đối thủ. Nhưng kết quả cuối cùng lại làm cho người ta mở rộng tầm mắt, cũng hoàn toàn đảo lộn nhận thức của hai người.
- Một tu sĩ cảnh giới Linh Trì lại có thể dũng mãnh đến tình trạng như thế?
- Điều này hoàn toàn không hợp với lẽ thường!
- Coi như hắn là Đạo Văn Sư, những cũng không đủ để có được thực lực chiến thắng cường giả Dương Hồ Cảnh. Dù sao cảnh giới Linh Trì và cảnh giới Dương Hồ có cách biệt một trời.
Trong lồng ngực Bạch Đạo Tử và Khúc Kiên nghi ngờ liên tục xuất hiện.
- Hai lão nầy, Thánh Phẩm Đạo Khí này của ta, các ngươi có muốn không đây?
Phút chốc, Mộ Hàn tay xách Cửu Long Lôi Vương Đao mà xoay người nhìn lại, trên mặt mang theo một nụ cười vui vẻ
- Nếu mà không cần, ta có thể đi đây!
- Tiểu tử kia, đây là ngươi khiêu khích lão hủ?
Bạch Đạo Tử phục hồi tinh thần lại, ánh mắt thoáng chốc trở nên vô cùng lạnh lẽo mà âm thầm đánh giá
- Lão hủ đâu phải là Long Thụ, khiêu khích lão hủ là phải trả giá nặng nề.
Khúc Kiên cũng trầm giọng quát:
- Ngươi đến tột cùng là lai lịch gì? Mà có thể luyện chế ra Thánh Phẩm Đạo Khí?
Thánh Phẩm Đạo Khí nếu như bị phong ấn, vô số năm sau thì phong ấn tiêu trừ. Vào ngày Đạo Khí lại thấy ánh mặt trời tái xuất giang hồ thì cũng sẽ xuất hiện ra dị tượng. Khúc Kiên từng cho rằng Cửu Long Lôi Vương Đao của Mộ Hàn chính là thuộc về này loại.
Lão vốn cảm giác được Mộ Hàn là vận cứt chó, nên mới nhặt được một kiện Thánh Phẩm Đạo Khí mà phong ấn đã giải trừ tại dãy núi Tử Kim. Lại hoặc là Thánh Phẩm Đạo Khí kia khi bị hắn lại được thì phong ấn vẫn tồn tại. Nhưng phong ấn kia lại bị hao tổn nghiêm trọng, lúc này mới có thể bị một tu sĩ cảnh giới Linh Trì phá giải .
Thế nhưng trong nháy mắt vừa rồi, Khúc Kiên đột nhiên nghĩ chính mình đã xem nhẹ một loại khả năng khác.
Mộ Hàn kia đã là Đạo Văn Sư, Thánh Phẩm Đạo Khí nói không chừng chính là do hắn tự mình luyện chế? Đối với số rất ít Đạo Văn Sư tài hoa hơn người mà nói, đích xác có khả năng tại cảnh giới Linh Trì liền may mắn luyện chế ra Thánh Phẩm Đạo Khí. Loại hiện tượng này mặc dù dị thường hiếm thấy, nhưng không phải không có.
- Có lẽ, hắn chính là một người Đạo Văn Sư như vậy?
- Hắn là pháp sư?
Nghe được Khúc Kiên quát hỏi. Bạch Đạo Tử ngẩn người, trong chớp mắt giật mình la lên thất thanh. Một đôi con ngươi xanh sẫm quay tròn liên tục, không biết đang suy nghĩ điều gì.
- Pháp sư?
Mộ Hàn cười to
- Nếu mà ta là pháp sư có thể luyện chế Thánh Phẩm Đạo Khí , sao lại ngốc mà đến dãy núi Tử Kim luyện chế Đạo Khí? Nói thiệt cho các ngươi biết, 'Cửu Long Lôi Vương Đao' này là ta thấy được trong lúc vô tình tại dãy núi Tử Kim. E là đã bị phong ấn vô số năm nên chân nguyên vừa đụng chạm đến, phong ấn đã tan rã.
Bạch Đạo Tử và Khúc Kiên nghe vậy. Lại là sửng sốt.
Mộ Hàn giải thích thế này đích thật là hợp tình hợp lý nhất. Pháp sư luyện chế Thánh Phẩm Đạo Khí, có người nào mà không phải có lực lượng bảo vệ cường đại, lại tiến hành luyện chế ở bên trong phạm vi thế lực của tông phái? Nếu là đi dã ngoại tới vùng hoang vu, một khi thánh khí luyện thành thì sẽ làm cho người mơ ước, e là ngay cả tính mạng đều sẽ chôn vùi.
Hơn nữa, nếu như thật sự là pháp sư cảnh giới Linh Trì. Khi đi ra ngoài nhất định sẽ có số lượng không ít cường giả đi theo bảo vệ.
Bởi vì nhân vật như vậy một khi xuất hiện, sẽ phi thường dễ dàng thay đổi thế lực cân bằng. Cũng thường xuyên là đối tượng phải giết hàng đầu của thế lực đối địch. Vạn nhất thật sự bị giết thì đối với phe mình đó là tổn thất không thể lường được. Mộ Hàn chỉ là lẻ loi một người. Cũng trước sau không người cứu viện, là pháp sư có thể tính cơ hồ là số không.
Liền vào lúc tâm niệm hai người suy tính thật nhanh, Mộ Hàn lại cao giọng cười nói:
- Hai lão già kia, Thánh Phẩm Đạo Khí này xem ra là vô duyên cùng các ngươi ! Cáo từ!
- Động thủ!
Thấy Mộ Hàn xoay người muốn đi, hai người Bạch Đạo Tử và Khúc Kiên cũng bất chấp suy nghĩ nhiều hơn nữa. Cơ hồ đồng thời lên tiếng quát chói tai, hướng về phía trước bắn mình đi . . .
. . .
- Vút! Vút. . .
Tại phía Đông Pháp La Thiên Vực , ở tít trên bầu trời thăm thẳm của một tòa đài cao, không trung bỗng liên tiếp chập chùng dập dờn bồng bềnh. Ngay lập tức sau đó, từng đạo bóng dáng bỗng đột ngột thoáng hiện, bay xuống đứng ở trên đài.
Đó là bốn người nam nhân. Một người thân mặc áo bào trắng, mặt mũi tuấn tú vô cùng; một người áo đỏ kín thân, diện mạo đẹp đẽ như nữ nhân; một người thân thể gầy còm, đầu bóng lưỡng sáng loáng lên; còn có một người thân thể khôi ngô, nhưng dung mạo cũng là cực kỳ xấu xí, phảng phất như lúc mới ra đời thì cả gương mặt đã hung hăng đập xuống mặt đất.
Bọn họ đúng là bốn người Lâm Ngọc Bạch từ Xích Thành Thiên Vực lần theo dấu vết mà đến .
- Nơi này chính là Pháp La Thiên Vực sao? Quả là linh khí thiên địa quá loãng!
Nam nhân đẹp đẽ kia có hơi khinh thường bĩu môi, đối với Thiên Vực Thế Giới này hắn rất là nhìn không vừa mắt.
- Không trách được nơi này tu sĩ cảnh giới Dương Hồ không có mấy người.
Nam nhân đầu bóng lưỡng cũng cười nói.
- Đừng nói cảnh giới Dương Hồ , phỏng đoán ngay cả cảnh giới Linh Trì cũng không có được bao nhiêu.
Lâm Ngọc Bạch cười dài nói một câu. Trong lòng bàn tay bỗng dưng xuất hiện một cái khay ngọc màu trắng vuông vức mỗi cạnh dài chừng hai thước. Trong khay có những điểm đen chi chít như sao trên trời, phảng phất ngay cả trời cao đều dung nạp vào bên trong.
- Món 'Đạo Khí Thiên Bàn' này, là kỳ vật mà Phong Chủ lão nhân gia ông ta có được từ 'Bảo Tiên Thiên Vực' . Trước khi ta rời khỏi Thiên Tuyền Phong, Phong Chủ giao nó cho ta, nói đã dung nhập hòa tan khí tức của La Thành vào trong đó. Chỉ cần kích thích Đạo Văn , liền có thể tìm ra hành tung của La Thành.
- Ngọc Bạch, không nghĩ tới ngươi vẫn còn mang theo bảo bối như vậy, tại sao không còn sớm lấy ra ?
- Vật này chỉ có thể sử dụng một lần, sao có thể lãng phí trên đường.
. . .
Nam nhân đầu bóng lưỡng kia đã có hơi không thể chờ đợi được liền nói
- Nếu như vậy, vậy thì còn chờ gì nữa, ra tay nhanh lên một chút, xem có thể tìm được phương vị của La Thành kia hay không.
Lâm Ngọc Bạch cười híp mắt gật đầu, chân nguyên như thủy triều tràn vào trong Đạo Khí Thiên Bàn.
Chỉ nghe oanh một tiếng vang lên, khay ngọc kia lập tức bùng nổ xuất ra một vầng ánh sáng lấp lánh trắng như tuyết , những điểm đen trong khay này cũng giống như hóa thành vật còn sống có được linh tính, chúng bắt đầu không ngừng nhấp nháy. Lâm Ngọc Bạch thấy thế cười nói:
- Xem đi, chỉ cần những tinh điểm nhấp nháy, liền ý nghĩa La Thành đang ở tại nơi này.
Ba người nam nhân đầu bóng lưỡng gật đầu, ánh mắt lom lom nhìn chăm chú không dám chớp mắt vào khay ngọc, cẩn thận quan sát. Thời gian lặng yên trôi qua, một khắc canh giờ, hai khắc canh giờ. . .
Những điểm đen này vẫn còn nhấp nháy . . .
- Tại sao có thể như vậy?
Lâm Ngọc Bạch sắc mặt càng ngày càng khó coi, cuối cùng rốt cục không dằn lòng được, khó bề tưởng tượng mà bắt đầu hô nhỏ
- Từ tình huống do 'Đạo Khí Thiên Bàn' biểu hiện mà xét, La Thành rõ ràng liền ở tại Pháp La Thiên Vực. Thế nhưng tinh điểm vì sao trước sau không tụ tập, nói không chừng khí tức của La Thành đã hoàn toàn biến mất?
- Hoàn toàn biến mất? Không có khả năng chứ!
Mấy người hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt khó có thể tin.
Nhất là Lâm Ngọc Bạch, càng là cảm thấy khó có thể tin nổi. Khí tức của La Thành coi như che dấu cho dù tốt, nhưng cũng không có khả năng hoàn toàn biến mất từ chính trong cơ thể hắn. Chỉ cần khí tức kia vẫn còn tồn tại, Đạo Khí Thiên Bàn lại không thể mất đi hiệu lực. Thế nhưng tình trạng hiện tại của Đạo Khí Thiên Bàn, rõ ràng là nó không phán đoán ra phương hướng La Thành .
- 'Đạo Khí Thiên Bàn' mất đi hiệu lực cũng không sao.
Lại quan sát chỉ chốc lát, Lâm Ngọc Bạch hung hăng cắn răng nói
- Pháp La Thiên Vực này tổng cộng có ba thế lực lớn, Tử Tiêu Tông, Viêm Long Đạo, Tuyết Thần Sơn. Ta cùng với đạo chủ của Viêm Long Đạo có chút giao tình, dựa vào thân phận đệ tử đứng đầu Chân Vũ Thánh Sơn của ta, nhờ hắn hỗ trợ phát động sức người đi tìm cá nhân nào đó thì hẳn là không khó.
- Thật tốt quá, chúng ta đây lập tức đi tới Viêm Long Đạo.
. . .
Bốn bóng người liền bay lên trời, nhằm về phía tây bắc mà chạy đi như bay. . .