Vũ Vương

Chương 702: Pháp La Thiên Vực

- Hắn lại đi 'Vực Giới Chi Môn' ?

Sẩm tối, bên ngoài thành Ỷ Thiên ở bờ tây Tinh Nguyệt Hải, Lâm Ngọc Bạch ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn. Hắn ngắm nhìn mặt biển lấp lánh dưới vòm trời sao xa xăm, trong đôi mắt lóe ra một cái vẻ kì quái.

Ngay vào lúc mới vừa rồi, Lâm Ngọc Bạch lại nhận được tin tức, La Thành kia rốt cục đã để lộ hành tung.

Hơn nữa, thời gian liền tại buổi sáng hôm qua.

La Thành kia xuất hiện tại Bích Không Sơn Mạch, cứu mười tên đệ tử thế tộc phía tây đại lục đang thân hãm tuyệt cảnh, thậm chí trong đó vẫn còn bao gồm Lôi Động của Lôi gia . Sau khi chém tận giết tuyệt mấy chục con Độc Viêm Yêu Lang và Liệt Viêm Dực Hổ , La Thành lập tức liền đi Vực Giới Chi Môn.

Tin tức này cùng với việc những đệ tử thế tộc này trở về nhà mà lan ra. Chỉ dùng thời gian hơn một ngày liền truyền tới trong tai Lâm Ngọc Bạch .

- Nhưng mà nếu trước đây hắn lựa chọn che giấu hành tung, vì sao mà hôm qua lại để bại lộ chính mình. Với thực lực của hắn, coi như không hiện thân thì cũng có thể cứu người.

Tức thì, Lâm Ngọc Bạch lại bắt đầu nghi ngờ.

- Chắc là đang cố ý dụ dỗ chúng ta đi.

Ở phía sau Lâm Ngọc Bạch, một người nam nhân áo đỏ diện mạo hơi có vẻ đẹp đẽ lộ ra nụ cười lạnh, cũng nêu ra ý của mình. Ở ngay bên cạnh hắn vẫn còn ngồi xếp bằng hai tên nam nhân. Một người méo mồm mắt lác, sống mũi thì lại bị sụp xuống trông xấu vô cùng. Tên còn lại thân hình gầy yếu, nhưng lại có một cái đầu trọc lóc sáng bóng.

Nghe được lời phán đoán của nam nhân áo đỏ, hai người đều đồng ý gật đầu.

Ba người bọn họ đều là trợ thủ từ bên ngoài tông phái được Lâm Ngọc Bạch tìm tới. Nhiều năm trước, bọn họ cũng từng là đệ tử Nội Sơn Chân Vũ Thánh Sơn, cùng Lâm Ngọc Bạch có quan hệ vô cùng tốt.

- Ta cũng là thật sự nghĩ như vậy.

Lâm Ngọc Bạch gật đầu cười một tiếng. Rồi hắn nheo mắt nói

- La Thành cố làm ra vẻ huyền bí, phỏng đoán muốn giở trò âm mưu gì. Nhưng mà dưới thực lực tuyệt đối, bất cứ mưu mẹo nham hiểm gì đều không có chỗ nào che dấu nổi. Nếu hắn muốn dẫn chúng ta đi tới trước, mà chúng ta lại không đi, chẳng phải là rất không nhận thịnh tình của hắn sao .

Nam nhân đầu trọc kia nghe vậy, lập tức kỳ quái cười nói:

- Ngọc Bạch nói đúng . Để xem khi mà bốn tu sĩ cảnh giới Dương Hồ chúng ta xuất hiện ở trước mặt La Thành thì nói vậy vẻ mặt của hắn sẽ phi thường đặc sắc. Vào đúng lúc đó, hắn nhất định sẽ hối hận vì đã để lộ hành tung của mình tại 'Bích Không Sơn Mạch' .

- Cái này gọi là tự làm bậy không thể sống!

Lâm Ngọc Bạch ha ha cười nói

- 'Vực Giới Chi Môn' ở Xích Thành Thiên Vực chúng ta , trực tiếp đi thông đến các Thiên Vực thì có bốn nơi. Một chỗ là Đại Hạc Hạ Thiên Vực, một nơi là Kim Hoa Hạ Thiên Vực, một cái là Vạn Chân Hạ Thiên Vực. Còn có một chỗ nữa là Linh Dương Trung Thiên Vực, không biết nó chọn chính là đi chỗ nào đây?

Nam nhân áo đỏ kia cười dài nói:

- Theo tin tức do những đệ tử thế tộc này truyền ra. La Thành đi chính là Kim Hoa Thiên Vực. Kim Hoa Thiên Vực kia lại tương thông cùng hai Thiên Vực. Một chỗ là Nguyên Đan Hạ Thiên Vực, một chỗ là Thủy Vân Hạ Thiên Vực. Trong đó đi Nguyên Đan Thiên Vực, thì có thể nhập vào Pháp La Trung Thiên Vực.

- Nói như vậy, La Thành có khả năng lại trở về Pháp La Thiên Vực.

Nam nhân đầu trọc kia do dự nói.

- Đã như vậy, thì vẫn còn chờ cái gì!

Nam nhân xấu xí kia mở miệng bất thình lình phun ra vài từ này. Thân hình trong nháy mắt xuất hiện ở ngàn thước trên trời cao.

. . .

Ba người Lâm Ngọc Bạch trao đổi ánh mắt, cũng chợt cười to đi theo. . .

. . .

Thái Huyền Thiên Vực so sánh với Kim Hoa Thiên Vực. Chẳng những xứ sở càng nhỏ hơn, thực lực cũng càng yếu hơn. Cơ hồ đi suốt qua cả Thiên Vực Thế Giới, mới chỉ phát hiện có năm tu sĩ Vạn Lưu Cảnh.

Mấy ngàn thước trên không trung, Mộ Hàn đang Ngự Hư chạy như bay.

Hiện nay, phạm vi cảm ứng của tâm thần Mộ Hàn đã tiếp cận cả một vùng vạn dặm. Dọc đường đi tới đây, kết quả cảm ứng được khiến cho Mộ Hàn thổn thức không thôi.

Trong lúc đang suy nghĩ cân nhắc, Mộ Hàn đã thấy được một tòa tháp đá cao trăm thước.

Cả tòa tháp đá này không ngờ đều là được tạo hình từ một khối đá vô cùng to lớn mà thành. Vực Giới Chi Môn của Kim Hoa Thiên Vực liền nằm ở trên đỉnh tháp đá này. Sau khi đạt tới cảnh giới Linh Trì, chỉ cần đưa chân nguyên vào bên trong Tu Di Châu , là có thể dễ dàng cảm ứng được phương vị của Vực Giới Chi Môn.

- Vút!

Giống như một làn gió nhẹ, Mộ Hàn theo cánh cửa đá mở rộng mà bay vào không gian đỉnh tháp đá

Bên trong không gian một vùng mấy chục thước có hai cánh cửa cao mười thước trắng như tuyết đứng lặng im hồi lâu, cái này chính là Vực Giới Chi Môn. Mà ở phía trước Vực Giới Chi Môn lại có một bóng dáng ông lão đang ngồi xếp bằng. Giống như cảm ứng được sự tồn tại của Mộ Hàn, lão già kia bỗng chợt mở mắt, vẻ tham lam trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất.

Ông lão này là Vực Chủ của Kim Hoa Thiên Vực.

Vực Chủ của Kim Hoa Thiên Vực đều là do tu sĩ cảnh giới Linh Trì đảm nhiệm. Đối với bọn hắn mà nói, nhằm vào tu sĩ vãng lai qua lại mà thu chút phí dụng là điều theo lý thường phải làm. Nhưng mà, khi lão cảm ứng được khí tức lớn lao phát ra từ trong cơ thể Mộ Hàn , lại thoáng nhìn Ngọc Bài bên hông hắn thì một chút tham lam trong mắt kia lập tức đã biến mất, thay vào đó chính là một nụ cười ân cần:

- Thì ra là bằng hữu từ Chân Vũ Thánh Sơn, ngươi muốn đi Nguyên Đan Thiên Vực, hay là Thủy Vân Thiên Vực?

- Nguyên Đan!

Mộ Hàn nhạy cảm nắm bắt được sự thay đổi trong ánh mắt của ông lão, nhưng lại cũng không nói toạc ra, chỉ là lạnh nhạt cười một tiếng. Nhưng trong lồng ngực lại không nhịn được có chút cảm khái.

Ngày đó hắn và Lôi Động từ Đại Hạc Thiên Vực đi tới Xích Thành Thiên Vực thì đã bị Linh Trì Tam Trọng Thiên Tư Không Dục bắt bí. Mà nay lão gia hỏa Linh Trì Ngũ Trọng Thiên trước mắt này lại trưng ra khuôn mặt tươi cười đón chào đối với chính mình. Nói cho cùng, ngoại trừ thực lực ra, thân phận cũng có thể tạo được tác dụng rất lớn.

- Vực Giới Chi Môn phía bên phải này đi thông Nguyên Đan Thiên Vực.

- Đa tạ.

Ấn viên Tu Di Châu vào trong hốc, đại môn trắng như tuyết tan rã trong chớp mắt . Bóng dáng Mộ Hàn vừa động, liền nhảy vào trong thông đạo vàng tươi hình tròn vừa mới xuất hiện ra kia.

Vượt qua Kim Hoa, đi Nguyên Đan, cái này chính là con đường đi tới Pháp La Thiên Vực.

Mấy ngày sau đó.

- Vút!

Cả một vùng vài trăm thước bên trên đài cao, không trung dao động kịch liệt. Sau một lát, bóng dáng Mộ Hàn liền đi ra từ trong hư không dao động kia.

- Đây chính là Pháp La Thiên Vực?

Tâm thần Mộ Hàn phản xạ có điều kiện muốn nhanh chóng khuếch trương về bốn phía, để cảm ứng được tình trạng thế giới xa lạ này. Mặc dù đều là Trung Thiên Vực, nhưng so sánh với Xích Thành Thiên Vực thì Pháp La Thiên Vực này có nồng độ linh khí thiên địa cũng kém không ít, không sai biệt lắm chỉ tới bẩy thành của Xích Thành Thiên Vực.

Không mất nhiều thời gian, tâm thần Mộ Hàn đã bao trùm phương viên gần vạn dặm.

Tình huống bốn phía xung quanh cuồn cuộn không ngừng mà hiện ra trước mắt ở trong đầu Mộ Hàn . . . Trong phạm vi cảm ứng của Mộ Hàn, tổng cộng có mấy trăm tòa thành trì lớn nhỏ, cũng có hơn mười khu vực tập trung đông đảo tu sĩ, hẳn là đều là tông phái võ đạo của Pháp La Thiên Vực , nhưng mà thực lực đều không được tốt lắm.

Trong đó tông phái nhiều tu sĩ nhất, tu vi mạnh nhất cũng không quá Linh Trì Thất Trọng Thiên. Về phần tu sĩ cảnh giới Dương Hồ, thì là một người cũng không có.

Mấy ngàn năm trước, Pháp La Thiên Vực này chỉ có ba tu sĩ cảnh giới Dương Hồ, không biết hiện tại sẽ có bao nhiêu.

Theo ý niệm, tâm thần Mộ Hàn liền bắt đầu trở về Tử Hư Thần Cung. Tiếp theo ý nghĩ vừa động, tàn hồn của Đại Địa Ma Long liền xuất hiện ở trước người Mộ Hàn.

Sau khi bị bắt từ bên trong Hắc Ma Điện tại Hắc Long Tử Uyên, vị Hắc Ma thần thú này có lẽ lần đầu rời khỏi Tâm Cung của Mộ Hàn. Linh hồn ngưng tụ mà thành thân thể quay quay vài vòng, nó hiển nhiên có hơi không quá thích ứng, trong con mắt tràn đầy vẻ mê mang:

- Đại ca, đây là nơi nào?

- Pháp La Thiên Vực.

Mộ Hàn cười híp mắt đáp.

- A, Pháp La Thiên Vực. . .

Đại Địa Ma Long theo phản xạ có điều kiện hơi hơi gật đầu, nhưng lập tức liền ý thức được vài từ thốt ra trong miệng mình có ý nghĩa như thế nào, đúng là nó liền dậm chân thét to

- Cái gì, Pháp La Thiên Vực? Ta đã trở lại Pháp La Thiên Vực? Hơn sáu nghìn năm , ta rốt cục lại đã trở về!