Vũ Vương

Chương 552: Một Đường Đuổi Giết (Hạ)

Vô số tu sĩ nghị luận kết quả giao chiến của Mộ Hàn cùng cường giả Kiếm Thần tông, song phương truy đuổi còn đang kéo dài.

- Sưu! Sưu...

Không trung cao mấy ngàn thước, đám người Lộc Nham trưởng lão nhanh như thiểm điện, cơ hồ đem toàn bộ sức mạnh đều sử đi ra ngoài, liều mạng chạy trốn về phía bắc. Từ đầu tới cuối bọn họ đều không dám có chút dừng lại, cũng không dám thả chậm tốc độ, chân nguyên trong cơ thể hao heets liền lập tức phục dụng đan dược tới bổ sung.

Chỗ ở phía sau bọn họ hơn mười dặm, Mộ Hàn như nhàn nhã mà đi, thoải mái dễ dàng.

Mộ Hàn cũng không có lập tức chạy lên phía trước đem bọn họ nhất nhất đánh chết, mà là vẫn đang ở dưới tiền đề duy trì không truy tới năm người kia, nhanh chóng luyện hóa tâm cung của những cường giả Kiếm Thần tông kia.

Tâm cung của Vạn Lưu thất trọng tu sĩ hàm chứa lực lượng cực kỳ bàng bạc, nương theo hấp thu của Mộ Hàn, những lực lượng này lấy tốc độ khủng khiếp dung nhập vào trong chân nguyên.

- Hô!

Chân nguyên mênh mông tựa như sóng triều cuồn cuộn, không ngừng phát ra tiếng biển gầm vang lên. Ở dưới trùng kích mãnh liệt của chân nguyên, đạo bình chướng vô hình kia trong cơ thể Thiên Anh rung động càng ngày càng kịch liệt.

- Oanh!

Viên tâm cung thứ hai bị Thiên Anh một ngụm nuốt vào, lực đạo bàng bạc ở trong cơ thể Thiên Anh bạo tán ra.

Một sát na này, phảng phất như trong liệt diễm hừng hực bị dội vào một thùng xăng, chân nguyên cuồn cuộn ở trình độ kịch liệt liền là tăng lên trên phạm vi lớn. Bích chướng vô hình vốn là yếu ót kia lại cũng không thể kháng trụ nổi, tiếng nổ lớn biến mất, cường độ thực nguyên đã sớm dừng lại đột nhiên bắt đầu điên cuồng mà tăng vọt.

- Vạn Lưu ngũ trọng thiên!

Tâm thần của Mộ Hàn chỉ là hơi hơi động một chút, liền lập tức trầm tĩnh lại, tiếp tục luyện hóa.

- Oanh!

- Oanh!

- ...

Tiếng nổ vang thỉnh thoảng vang lên, tâm cung của những cường giả Kiếm Thần tông kia một viên lại một viên bị Thiên Anh nuốt hết, cường độ chân nguyên trong cơ thể của Mộ Hàn tăng lên đúng là tiếp tục không dừng lại.

Bất quá khi tâm cung còn lại đều bị luyện hóa xong, Mộ Hàn còn còn chưa chạm tới biên giới đỉnh phong của Vạn Lưu ngũ trọng thiên.

- Quả nhiên là càng đi về sau càng là khó khăn, cho dù đem tâm cung của năm người phí trước toàn bộ luyện hóa hấp thu, chỉ sợ cũng không nhất định có thể đạt tới Vạn Lưu ngũ trọng thiên đỉnh phong.

Trong lúc suy nghĩ, tốc độ của Mộ Hàn bạo tăng...

...

Lúc này khoảng cách của năm vị cường giả Kiếm Thần tông cùng Mộ Hàn đã kéo ra xa đến gần trăm dặm!

- Vạn Lưu ngũ trọng thiên?

Tiếng kinh hô của Lộc Nham đột nhiên vang lên.

Sau khi thoại âm rơi xuống, năm người bao gồm cả lão ở bên trong đều không nhịn được sắc mặt trắng bệch. Vốn là thấy khoảng cách của song phương không ngừng lớn lên, bọn họ còn tưởng rằng đã có hi vọng bỏ rơi được Mộ Hàn, tâm tình đã lặng lẽ buông lỏng không ít, lại không nghĩ rằng một đường chạy gần hai mươi vạn, thực nguyên khí tức của Mộ Hàn đột nhiên tăng vọt.

Ý vị ày, tu vi cảnh giới của Mộ Hàn đã có tăng lên.

- Tốc độ của hắn tăng nhanh!

Ngay sau đó thanh âm của Lộc Nham lại lần nữa vang lên.

Thoáng chốc tất cả mọi người cảm ứng được tốc độ lúc đầu của Mộ Hàn tăng lên ba thành, điều này làm cho sắc mặt của năm người trở nên càng thêm khó coi. Tốc độ của bọn họ đã đến cực hạn, nhưng Mộ Hàn lại đã tăng nhanh, thời gian không bao lâu thì khoảng cách của song phương sẽ nhanh chóng rút ngắn, rồi sau đó bị Mộ Hàn hoàn toàn đuổi theo.

- Chúng ta tách ra đi!

Lộc Nham chợt cắn răng, trầm giọng quát lên.

Đây là phương pháp sáng suốt nhất, Mộ Hàn cho dù cường thịnh đi nữa cũng chỉ có một người, chỉ có thể đuổi theo một người ở trong đó, bốn người khác thì thừa cơ chạy trốn. Bất quá nói như vậy, trong năm người bọn họ cũng không biết mình có hải là người xui xẻo hay không trở thành mục tiêu của Mộ Hàn.

Một khi trở thành mục tiêu truy kích đầu tiên của Mộ Hàn, như vậy nhất định phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng mà không tách ra nhau mà nói, năm người cũng khó có thể may mắn mà thoát khỏi.

Sau khi chần chờ trong chốc lát, đám người Lộc Nham đều đã quyết định, năm đạo thân ảnh thoáng cái như tên rời cung chia về năm phương hướng ở trước mặt bạo xạ mà đi.

Vô luận là người nào bị đuổi kịp đều chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.

- Cho dù tách ra, các ngươi cũng trốn không thoát!

Nhận thấy được cử động của năm người phía trước, trong mắt Mộ Hàn hiện lên hàn mang lăng lệ, thân ảnh giống như một đạo lưu tinh xẹt qua phía chân trời, không ngừng sáng tối.

Trong chớp mắt, mấy trăm dặm liền từ phía dưới Mộ Hàn lướt qua, một đạo lục ảnh lập tức tiến vào trong tầm mắt của Mộ Hàn.

Đó là một gã lục bào lão giả, dung mạo dị thường xấu xí, trên khuôn mặt già nua tràn đầy mụn cơm lớn lớn nhỏ nhỏ, trong tay nắm mộc trượng.

Tựa như phát hiện Mộ Hàn đuổi tới phía sau, lục bào lão giả lại không tiếp tục chạy trốn, xoay người lại lẳng lặng đứng yên trên hư không, hai mắt nhìn chàm chằm đạo thanh ảnh nhanh chóng áp sát lại.

- Ngươi lại không trốn?

Thân ảnh của Mộ Hàn dừng lại ở trước người hắn ngoài vài trăm thước, trong miệng cười lạnh ra tiếng.

- Nếu không thể nòa chạy thoát thì cần gì phải tiếp tục lãng phí tinh lực. Mộ Hàn, tại Đại Hạc thiên vực, võ đạo thiên tài như ngươi hoặc là bị Kiếm Thần tông thu làm môn hạ, hoặc là thật sớm đã bị loại bỏ, trừ Kiếm Thần tông, không có bất kỳ một cái tông phái nào có thể bồi dưỡng được tu sĩ như ngươi.

- Ta có một loại cảm giác ngươi tuyệt không phải là võ đạo tu sĩ của bổn thổ Đại Hạc thiên vực!

Lúc nói ra những lời này, hai mắt của lục bào lão giả kia cũng không nháy một cái nhìn vào ánh mắt của Mộ Hàn, tựa như muốn từ trong ánh mắt của hắn nhận ra được đáp án mà mình muốn.

Sau khi biết được tồn tại của Mộ Hàn, hắn liền vắt hết óc suy nghĩ lai lịch của Mộ Hàn, nhưng thẳng đến hiện tại hắn mới đột nhiên thức tỉnh, người này rất có thể đến từ vực ngoại thế giới.

- Ngươi nói nhảm nhiều lắm!

Mộ Hàn tuy có chút ít kinh ngạc, nhưng sắc mặt lại không lộ ra chút dị trạng nào, lạnh lùng nói:

- Nếu biết trốn không thoát, vậy liền đem tâm cung đưa tới đây cho ta!

Đang lúc nói chuyện, Viêm Long Phá Thiên Kích cùng năm kiện siêu phẩm đạo khí đã lóe ra tâm cung, hướng lục bào lão giả gầm thét mà đi.

Lục bào lão giả lại không hề phản kháng nữa, chỉ là nhận mệnh nhắm hai mắt lại nói, nhẹ khẽ thở dài:

- Mộ Hàn, ta biết ngươi sẽ không bỏ qua cho tâm cung của ta, ta không ngăn ngươi, chỉ hi vọng ngươi có thể lưu lại cho ta một cái toàn thây.

Lúc nói chuyện, hữu chưởng buông lỏng, mộc trượng kia liền hướng mặt đất rơi xuống.

- Ngươi ngược lại là sảng khoái, ta liền thành toàn cho ngươi!

Năm kiện đạo khí chợt dừng lại, bàn tay của Mộ Hàn đánh ra một trảo, hấp kình bàng bạc trong nháy mắt bao phủ thân thể của lục bào lão giả. Chỉ chốc lát sau, lục bào lão giả không nhịn được kêu lên thảm thiết, tâm cung liền cực kỳ nhanh bị Mộ Hàn hấp thu ra ngoài, tiện đà buông lỏng tay, cỗ thân thể kia hướng mặt đất rơi xuống.

- Hô!

Chỉ hơi chút cảm ứng, Mộ Hàn liền xoay người hướng về phía bên trái bôn đằng mà đi, trong lúc thoáng qua, thân ảnh của Mộ Hàn liền đã biến mất ở chân trời xa xôi.

Mộ Hàn vừa đi, cái mộc trượng kia lại đứng thẳng lên, chậm rãi phiêu hướng bên ngoài lục bào lão giả mấy chục thước. Sau khi tới bên người lão giả kia, một đoàn khí tức xanh biếc đột nhiên từ trong bay vọt lên cao, giống như yên vụ quanh quẩn ở mi tâm lão giả.

Đây là lục bào lão giả lấy thủ pháp đặc thù lặng lẽ tách ra một luồng linh hồn, nếu là không có thân thể chống đỡ, chỉ có thể bảo tồn được trong thời gian cực ngắn, nhưng mà nếu là trở về bản thể, chỉ cần có đầy đủ thời gian, hắn liền có thể sống lại, nhưng tu vi đã không thể nào khôi phục lần nữa.

- Xuy!

Nhưng vào lúc này, khiếu âm bén nhọn đột nhiên từ nơi xa phía chân trời phá không mà đến, một đạo mặc hắc đao quang cự đại vượt qua hư không rộng lớn, giống như dải lụa đổ xuống trên người lục bào lão giả, thân thể của lão giả cùng với đoàn khí tức xanh biếc kia trong nháy mắt đã tan thành mây khói.

- Nếu đã muốn chết, vậy thì chết sạch sẽ một chút đi!

Tiếng cười của Mộ Hàn xa xa truyền đến, vẫn đang còn tiếp tục truy đuổi bốn gã cường giả Kiếm Thần tông khác.

Sau ước chừng nửa khắc đồng hồ, số lượng cường giả Vạn Lưu cảnh của Kiếm Thần tông mà Mộ Hàn đã kích sát gia tăng đến mười ba, sau gần nửa canh giờ, Mộ Hàn đuổi tới cường giả Kiếm Thần tông thứ ba chạy trốn, không sai biệt lắm sau một giờ, Mộ Hàn đánh chết cường giả thứ mười lăm của Kiếm Thần tông...