Vũ Vương

Chương 50: Cổ điện​

- Trong sách hung thú mà Đạo Tiên Lâu ghi lại năm năm trước, không nghĩ tới trong năm năm này Hắc Ma trong cốc cũng xuất hiện Kim Giác Lang Vương!

Mộ Hàn ngầm cười khổ, một sừng Tuyết Lang tâm trả thù rất mạnh, nếu như sớm biết trong đám sói này có Kim Giác Lang Vương, hắn tuyệt đối không đánh chết nhiều Tuyết Lang như thế.

Nhưng việc đã làm có hối hận cũng vô dụng, việc cấp bách chính là suy nghĩ làm sao thoát thân được đây

Nếu là năm ngày trước Mộ Hàn cũng gặp phải không ít nguy hiểm. Nhưng mà dựa vào ngự khí chi thuật xuất quỷ nhập thần, cuối cùng bình yên thoát thân. Nhưng mà bây giờ Mộ Hàn hiểu rõ, dao găm của mình không tạo thành uy hiếp quá lớn với Kim Giác Lang Vương. Đây là lần đầu tiên hắn tao ngộ nguy cơ sinh tử trong Hắc Ma cốc.

- Trốn!

Cơ hồ trong khoảng khắc Mộ Hàn đã đưa ra quyết định.

Nếu như chỉ là một sừng Tuyết Lang Yên Hà Cảnh đỉnh phong, hắn còn có lòng tin đấu một trận, nhưng mà Kim Giác Lang Vương có thể tương đương với Bách Khiếu Cảnh, hắn không có chút hy vọng chiến thắng.

Đã nghĩ vậy, nắm đấm Mộ Hàn nắm chặt, đem "Tử Ngọc Sinh Yên Quyết" cùng "Lôi Cực Âm Cương" vận chuyển tới mức tận cùng.

- Nghiệt súc, nhận lấy cái chết!

Trong miệng đột nhiên rống to, trong người Mộ Hàn lôi âm nổ vang, lao mạnh tới Kim Giác Lang Vương cách hắn hai ba chục thước.

Nhìn thấy hành động của Mộ Hàn thì trong mắt Kim Giác Lang Vương khinh thường càng đậm, nhưng mà nó há miệng, duỗi cái đầu lưỡi đỏ tươi liếm khóe miệng, dường như đang suy nghĩ nên dùng phương thức gì ăn tên này no bụng.

Hô!

Nhưng mà lúc lao tới mấy mét, thân hình của Mộ Hàn quỷ dị gập hông lên, hắn như thiểm điện lao lên đỉnh cây, tiếp theo đó là phóng qua đại thụ bên cạnh.

Kim Giác Lang Vương bước chân dừng lại một chút, chợt kịp phản ứng, thân hình to lớn như sao băng đuổi theo, tiếng gầm gừ tức giận chấn động phạm vi hơn mười dặm.

Mộ Hàn nhảy lên đỉnh cây, Kim Giác Lang Vương chạy dưới gốc cây, nó không ngừng truy tung trong Hắc Ma cốc, tốc độ nhanh tới mức kinh người.

Nhưng mà Kim Giác Lang Vương cũng không hổ là hung thú có thực lực Bách Khiếu Cảnh, so sánh tốc độ thì Mộ Hàn kém nó quá xa. Chỉ mười giây ngắn ngủi Mộ Hàn không còn ưu thế vượt lên trước, hai thân ảnh đang chạy song song nhau.

Nếu không phải do thân hình cao lớn chế ngự, chỉ sợ Kim Giác Lang Vương đã sớm chặn đường Mộ Hàn rồi.

Trải qua khẩn trương ban đầu, Mộ Hàn giờ phút này tâm tình đã bình phục lại, ý nghĩ càng ngày càng tỉnh táo, hắn tùy thời điều chỉnh phương hướng. Chỉ tiếc, Kim Giác Lang Vương hiển nhiên không có ý định cho Mộ Hàn nhẹ nhàng bỏ chạy rồi.

Vèo!

Trong tiếng gió chói tai, lại có băng trùy phá tan cành là xẹt qua hư không, bắn thẳng vào lưng Mộ Hàn.

Mộ Hàn cắn răng một cái, dao găm hiện ra lần nữa, va chạm mạnh với băng trùy này.

Phanh!

Dao găm lại bị bắn ngược trở về, Mộ Hàn nỗ lực thu nó vào trong tâm cung, trở tay một quyền đánh vào băng trùy. Băng trùy trải qua dao găm ngăn cản, thế tới suy giảm một nửa, trong nháy mắt tiếp xúc với Mộ Hàn thì lôi âm đã tiêu tán đi nhiều.

Cuối cùng thành công hóa giải công kích cua Lang Vương, nhưng mà đầu của Mộ Hàn đau đớn không chịu nổi.

Mộ Hàn chỉ là người vừa mới tiếp xúc ngự khí chi thuật chưa lâu, đối với khống chế đạo khí vẫn còn thấp, cưỡng ép chống lại công kích mạnh mẽ sẽ tọa thành tổn thương cực lớn cho bản thân.

Với hung thú mà nói ngưng tụ chân khí tiến hành công kích cũng không phải thủ đoạn am hiểu của nó.

Nếu như vừa rồi không phải là băng trùy, mà là thân hình của Kim Giác Lang Vương, Mộ Hàn vận dụng dao găm chỉ sợ sẽ bị Kim Giác Lang Vương đánh chết, tâm thần cũng bị thương nghiêm trọng.

Thiên địa linh khí không ngừng tiến vào bổ sung, pháp lực rất nhanh khôi phục lại tâm thần của Mộ Hàn, đau đớn trong đầu nhanh chóng giảm bớt.

Vèo!

Nhưng mà cũng không lâu lắm, băng trùy đúng lúc bắn ra lần nữa.

Mộ Hàn không dám lại vận dụng dao găm, thân hình đột nhiên trầm xuống, hắn nhảy nhanh qua một gốc đại thụ, không chút do dự nhảy qua hướng khác.

Oanh!

Cơ hồ vào lúc Mộ Hàn nhảy lên thì sau lưng có tiếng nổ vang mạnh mẽ, thân cây cao to kia bị đâm gãy, nhưng mà băng trùy vẫn xượt qua vai phải của Mộ Hàn, dư thế không ngừng đâm vào thân cây khác, lúc này mới tiêu tán hoàn toàn.

Cảm giác đau đớn ở vai, khóe mắt của Mộ Hàn nhìn qua thì thấy vết máu cực lớn.

Trước mắt đang nguy cấp, Mộ Hàn không có khả năng có thời gian xử lý miệng vết thương, lúc này nhảy lên thân cây đối diện, hai chân liền vận kình đạp một cái nhảy lên.

Phát giác được động tĩnh của Mộ Hàn, Kim Giác Lang Vương phía dưới điều chỉnh phương hướng, mở to miệng bắn ra băng trùy màu trắng tiếp theo.

Vèo! Vèo...

Băng trùy không ngừng xé gió bắn ra ngoài.

Mộ Hàn cực kỳ nguy hiểm, băng trùy mỗi lần xuất hiện đều uy hiếp hắn thật lớn. May mắn mấy ngày nay chém giết với hung thú trong Hắc Ma cốc hắn tích lũy không ít kinh nghiệm, lúc này mới khiến Mộ Hàn lần lượt biến nguy thành an, không có trở thành thi thể dưới băng trùy của Kim Giác Lang Vương.

Nhưng dù vậy khoảng cách còn không tới ngàn mét, trên người Mộ Hàn xuất hiện gần hai mươi vết thương, sâu nhất thậm chí mơ hồ có thể thấy xương trắng.

Không ngừng có cảm giác đau đớn hiện ra, làm cho hành động của Mộ Hàn bắt đầu chậm lại.

Lại qua gầm mười phút, sau lưng Mộ Hàn có thêm ba miệng vết thương. Cảm thụ được toàn thân đau đớn như bị xé nát, trong đầu của Mộ Hàn bắt đầu có lo lắng.

Trải qua lần truy đuổi này, Mộ Hàn đã không có dư thừa tinh lực đi chú ý hoàn cảnh chung quanh biến hóa, cũng không biết mình đang ở vị trí nào, có thể hắn biết rõ nếu không nhanh chóng lao ra khỏi Hắc Ma cốc, cái mạng này của hắn chỉ sợ rơi vào trong miệng của Kim Giác Lang Vương.

NGAO!

Bỗng dưng Kim Giác Lang Vương phía dưới phát ra tiếng gầm gừ vang vọng khu rừng, sóng âm kích thích đầu óc Mộ Hàn chấn động.

Lúc này gào rú xong không phải là băng trùy bắn tới, mà là Kim Giác Lang Vương.

Thân hình to lớn của nó đưới đất luốn qua, móng vuốt sắc bén đâm vào thân cây, nó nhảy trải phải vài cái đã vọt tới đỉnh cây trước mặt Mộ Hàn hơn mười mét.

Hô!

Một có chút dừng lại, thân hình của Kim Giác Lang Vương đã đánh tới.

Mộ Hàn cũng không dừng lại chút nào, hắn lập tức nhảy qua đỉnh cây khác, rồi sau đó ngựa không dừng vó không ngừng giao thoa với Kim Giác Lang Vương.

Răng rắc!

Kim Giác Lang Vương tấn công phía dưới, không ngừng đụng gãy cây to. Khóe mắt nhìn lên cao, tâm thần của Mộ Hàn nghiêm túc, càng không dám lãnh đạm, cố nén đau đớn và khiếp sợ trong lòng, hắn điên cuồng nhảy qua đỉnh cây trước mặt, máu tươi không ngừng từ trên cao rơi.

Trên cây hành động của Kim Giác Lang Vương càng không tiện, uy hiếp với Mộ Hàn yếu hơn, kém xa những băng trùy, nó triển lộ uy thế còn khiếp người hơn trước.

NGAO!

Tiếng gào rú đinh tai nhức óc không ngừng vang vọng trời cao, trong âm thanh lộ ra vẻ lo lắng, nó như nổi điên đuổi theo, những nơi đi qua giống như vòi rồng quét qua, cây cối không ngừng gãy đổ.