Vòng ra sau bức tường, Trầm Côn nghe thấy thanh âm của La Trung ở bên kia. Hắn không vội và động thủ. Trong thành còn có lão quỷ Kha Tây, nếu như hắn biết được thì sẽ gặp phiền toái lớn. Vì thế Trầm Côn khống chế linh khí với mức vừa đủ dùng, Trầm Côn giở hai ngón tay phải lên không trung nói nhỏ một tiếng: - Tiên Thiên tích tụ, tham linh(Linh khí dò xét). Một đạo linh phù trong suốt xuất hiện, xoay tròn trên đầu ngón tay hắn, linh khí xung quanh biến hóa, linh phù cũng dần dần biến thành màu vàng sẫm. Đây là bài học mới của Trầm Côn, "Tham linh phù", sở trường tra xét cường độ linh khí xung quanh đối thủ. Trên linh phù xuất hiện sắc vàng sẫm chứng tỏ cấp độ của La Trung, lớn nhất cũng chỉ là Hoàng Nguyên thượng đoạn. - Quả nhiên là Hoàng Nguyên thượng đoạn, ta có thể đối phó! Tay phải Trầm Côn lấy ra "Cự Linh Phù", cái này có thể giết người qua bức tường. Nhưng "Tham linh phù" trong tay đột nhiên biến thành màu xanh biếc. - Thiếu tông chủ, thì ra ngài ở đây. - Ủa? La đại ca, tại sao ngươi lại thổ máu thế? Chẳng lẽ người chịu tổn thương thân thể, phát động Phù Quang Lược Ảnh để thuấn di? Bên kia bức tường đột nhiên có nhiều âm thanh. Trầm Côn ghé đầu vào tường nghe lén, mấy người ăn mặc giống như tráng hán chạy lại chỗ La Trung, tổng hợp sức mạnh của tất cả bọn chúng, có thể đạt đến Lục Nguyên Vũ Tông hạ đoạn. - La Nguyên, các người tới là tốt rồi. Ha ha, mau mau giúp cho thiếu gia hả giận đi. Nhìn thấy mười mấy tráng hán, thiếu niên tóc tím cao hứng nhảy dựng lên, vỗ tay cười to nói. - Thật thú vị, không ngở tại một Tân Nguyệt thành nhỏ nhoi này, lại có người dám cùng với tiểu thiếu gia của chúng ta động thủ. La đại ca, đối thủ là ai, thực lực ra sao? Tráng hán đầu lĩnh cười nói với La Trung. - Bách Bảo Trai, thực ra cũng không có bản lĩnh gì, chủ yếu là nhiều người. La Trung khinh thường trả lời. - Thì ra là tay sai của Triệu Vô Cực. Hừ, nhiều người thì tính là cái gì. Huynh đệ chúng ta tạo thành Thiên Cương trận, cần để ý gì tới hắn có bao nhiêu người? La Nguyên tự phụ nói: - Hơn nữa, chúng ta là người được Yến Sơn Hầu mời tới, cho dù là có cha của Triệu Lạc Trần có đến đây, cũng phải nể mặt chúng ta vài phần. - Yến Sơn Hầu đã cho phép chúng ta tùy cơ ứng biến sao? La Trung ngẩn ra, lập tức chán nản vỗ đùi: - Ai, sớm biết như thế, ta còn trốn cái gì? Các huynh đệ, hãy theo ta chém giết, để cho tiểu thiếu gia hả giận. - Nói hay, đây mới chính là phong thái của La gia chúng ta. Thiếu niên tóc tím cao ngạo ngẩng đầu lên nói: -Bất quá cừu nhân của chúng ta có hai nhà, trước đi với ta tiêu diệt nhà thứ nhất. Rồi sau đó thu thập Bách Bảo Trai. Đội ngũ gần hai mươi người chậm rãi rời đi. - Tiểu tử này còn có một kẻ địch là một gia tộc? Trầm Côn nấp mặt sau bức tường, suy nghĩ cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn chúng. Tuy những lời này không nhiều lắm nhưng lại tiết lộ ra không ít tin tức. Tỷ như, không ngờ bọn hắn được Yến Sơn Hầu mời tới. Yến Sơn Hầu, là một trong ba Hồng Nguyên Vũ tông của Đại Triệu vương triều, là quốc cữu đương triều. Mặc dù đối với lực lượng của hắn, Trầm Côn không có am hiểu nhiều. Nhưng có lời đồn rằng, Yến Sơn Hầu cùng với Bắc Địa Vương đã tranh đấu một mất một còn với nhau mấy chục năm – Có thể cùng với Bắc Địa Vương tranh đấu mấy chục năm, thực lực của người này có thể coi thường sao? Điều hòa hơi thở, Trầm Côn lén lút đi theo sau đội ngũ. Thiếu niên tóc tím vào trong thành, lập tức đi tới Trầm gia sơn trang, chính là Miếu của Thiết Hòa Thượng. Trầm gia? Chẳng lẽ đây là cừu nhân của tiểu tử này. - Mụ nội nó, tiểu tử ngươi còn dám quay lại? Lão Hắc, Thanh Sơn kêu gọi mọi người động thủ. -Trước của Tự Miếu, Thiết Hòa Thượng kêu gào oa oa nhảy ra. - Muốn động thủ? Chỉ bằng các người? La Nguyên lạnh lùng cười, chứng kiến cảnh Thiết Hòa Thượng lục đục tìm mấy trăm tư binh của Trầm gia. Hắn xoay tròn thân mình, đao phong cũng theo đó nổi lên. Hô, trên đao bắn ra một đạo đao khí dài mười trượng, rộng một trượng màu vàng hướng về phía trận thế của Trầm gia. - Hoàng Nguyên Vũ Tông? Tư binhTrầm gia xông lên phía trước lập tức hoảng sợ. Sau đó, đao khí Hoàng Nguyên dài mười trượng hướng phần eo chém ngang. Lập tức, hơn năm mươi người tư binh bị chém thành hai đoạn. Cừu nhân gặp mặt, đương nhiên không nói quá nhiều lời vô nghĩa. Cùng lúc La Nguyên động thủ, La Trung cũng giương Thú Cốt trường tiên lên( côn dài làm bằng xương thú). Trường tiên vung lên, lập tức một cái đầu người bị đánh nứt toác. Lúc này, hai đại sát tinh liên thủ giết chóc, chỉ mấy giây đồng hồ, Niết bàn nhuộm đỏ, trước cửa Tự Miếu trở thành một Tu La chiến trường. Mẹ nó chứ, nghĩa phụ thật là, tại sao lại cùng tên tiểu tử áo tím kết thù? Trầm Côn nhìn xem hai mắt đỏ ngầu, muốn nhảy ra ngoài hỗ trợ.Nhưng mà hắn cũng biết thực lực của mình, cố gắng nhẫn nhịn. Bình tĩnh! Những người này phối hợp cùng nhau có thể tương đương với một Lục Nguyên vũ tông hạ đoạn. Bần tăng nếu ra ngoài, chẳng những không giúp được nghĩa phụ, ngược lại còn tự hại bản thân mình. - Vương lão huynh, có biện pháp nào có thể cứu được nghĩa phụ ta? Trầm Côn cắn răng tính kế. Với thực lực của đám người Thiết Hòa Thượng, chắc chắn bọn họ sẽ bị diệt toàn bộ, trong lòng toàn bộ giống như lửa đốt. - Những người này đủ để so sánh với Lục Nguyên hạ đoạn. Nếu như không cần thiết, ta cũng không muốn để ngươi phải liều mạng. Nguồn: http://Trà Truyện Ngữ điệu Vương Kiêu vô cùng khách quan: - Nếu ngươi nhất định phải ra tay…Thôi, ta trước tiên truyền thụ cho ngươi một trận pháp tên là "Tam Thiên Long Tượng". Nhưng mà ngươi cần phải hiểu rõ, Tam Thiên Long Tượng này là một trong những tuyệt chiêu ta ẩn dấu. Lấy trình độ hiện đại của ngươi, ít nhất phải mất đến mười phút đồng hồ mới có thể bố trí được. Hơn nữa cần phải có số lượng công cụ cực lớn, coi như ngươi bố trí được, nhất định ngươi cũng phải trả một cái giá rất đắt. Trả giá đắt? Trầm côn híp con mắt lại: - Nghĩa phụ cũng sẽ bị người ta giết chết, ta còn suy nghĩ phải trả giá lớn sao? - Một khi đã như vậy, đi về nhà lấy toàn bộ giấy La Sát ra. Nếu không đủ, tiếp tục lấy thêm ba nghìn trang giấy trắng; Cùng với một vạc mực nước, sau đó làm theo lời ta bảo! Một vạc mực nước, cái này có thể vẽ ra được bao nhiêu linh phù? Trầm Côn nuốt ngụm nước bọt, vội vàng chày về phía núi nhỏ đối điện, tòa Thiếu Lâm tự ngay tại đỉnh núi. Trầm Côn chỉ muốn trở về đem toàn bộ linh phù công cụ. Nhưng vừa lúc tới cửa gặp A La đi ra, trên vai nàng đang được băng bó, máu tươi không ngừng chảy ra. Nhìn qua cái khăn che mặt, khuôn mặt cùng với hai tròng mắt đã sa sầm lại, hiển nhiên là bị thương không nhẹ. - Ngươi động thủ với ai thế? Trầm Côn giật mình hỏi. - Hải Nạp Bách Xuyên Thạch bị người ta cướp mất rồi, lúc ta ở khu vực ngoại thành săn bắn. Ngữ khí A La càng trở nên lãnh đạm. Ánh mắt hướng sang phía Tự Miếu cười lạnh: - Đang lo không tìm thấy hung thủ, thì ra hắn đã tự mình đưa đến cửa. - Tên tiểu tử tóc tím kia cướp đọa Hải Nạp Bách Xuyên Thạch của ngươi? Trong đầu Trầm Côn dần dần nhớ lại hình ảnh. Trong lúc đấu giá, thiếu niên tóc tím từng rời đi một lát, nói là đi săn thú… Mẹ nó chứ, nhất định trong lúc săn thú hắn gặp được A La, rồi cướp đi Hải Nạp Bách Xuyên. Con bê ngoan độc này. Con mắt Trầm Côn nhíp lại thành như một sợi dây nhỏ, nhìn chằm chằm vào bả vai A La: - Tổn thương thế nào? - Bả vai bị đâm xuyên qua, trong vòng một tháng không thể rút kiếm. - Vậy ngươi trở về nghỉ ngơi cho ta! Trầm côn chỉ vào cửa chính. - Trầm Côn, kẻ thù ngay trước mặt, đang uy hiếp nghĩa phụ của ngươi, ngươi lại bảo ta quay về nghỉ ngơi? A La nhíu mày: - Ngươi có biết? Thiết Hòa Thượng vì cứu ta, mới trở thành kẻ thù của La Triết. Không có Thiết Hòa Thương, chắc ta cũng không thể sống mà trở về. La Triết? Đây là tên của tên tiểu tử kia? Trầm Côn làm bộ như không nghe thấy, chỉ vào cửa lớn nói: - Ta mặc kệ cái gì là kẻ thù hay không phải kẻ thù. Ngươi trở về dưỡng thương cho ta. Chém chém giết giết là chuyện của đàn ông chúng ta. Có nghe hay không? Một ngữ khí nghiêm khắc ít thấy từ hắn. Trầm Côn đã phát hỏa rồi. La Triết, ngươi cùng bần tăng tranh chấp, đoạt thấy Dược Xử của bần tăng, bần tăng còn có thể tạm nhẫn nhịn, hòa thượng báo thù ba năm không muộn. Nhưng mà ngươi không nên làm tổn thương A La cùng nghĩa phụ ta. Long có nghịch lân, bần tăng cũng có!