Hai cha con họ đang nói gì vậy ? Bị ánh mắt dò xét của Công Tôn Viễn quét qua một lượt, sau lưng Trầm Côn lạnh đi, trong lòng sợ hãi. Cảm giác mẫn tuệ nói cho hắn biết rằng cha con họ Công Tôn đang nói đến chính mình, lại còn không có ý tốt! Nhưng Trầm Côn cũng không đi lại hỏi làm gì, đành phải đi theo đại đội người ngựa trở về Tân Nguyệt thành. Sau khi vào thành thì cha con họ Công Tôn đã nói chuyện xong, Công Tôn Y nhanh chóng rời khỏi, trước khi đi còn oán độc liếc qua Trầm Côn một cái. - Trầm đại thiếu gia, cuộc sống sau này vẫn còn dài! Nói xong thì đôi mắt của nàng ta hiện lên một ánh hoàng kim cổ quái, cực kỳ thần bí, trên mặt ẩn hiện một nét cười mang dáng vẻ thiếu nữ e thẹn, một biểu hiện thất thố khá ít gặp! Những ngày sau đó vì phòng bị hắc kỵ sĩ hùng mạnh kia, Triệu Lạc Trần đã hạ lệnh, thương binh của tam đại gia tộc cùng gom lại một chỗ để chữa thương, còn người có thân thể khỏe mạnh như Trầm Côn thì toàn bộ điều lên tường thành tuần tra, đồng thời cả bốn cửa của Tân Nguyệt thành đều đóng chặt, không cho bất cứ ai ra vào. Tuy rằng mệnh lệnh này trên danh nghĩa là tập luyện quân sự nhưng người nào sáng suốt thì đều có thể nhận ra: Triệu Lạc Trần đang sợ hắc kỵ sĩ kia! Hắc kỵ sĩ trên lưng Hồng Nguyên Mộng Yểm Thú, chỉ cần dựa vào vật cưỡi thôi đã có thể phá hủy cả Tân Nguyệt thành! Trong bầu không khí hắc ám khẩn trương, Trầm Côn lại cảm thấy thư thả, ban ngày hắn cùng A La mang danh nghĩ tuần tra đi dạo phố, tối lại lén luyện tập bùa chú. Điều tất yếu khiến Trầm Côn cao hứng là những tinh hạch yêu thú hắn tham ô được khi bán đi lại được cái giá khiến người khác trong mơ cũng phải cười! - Muốn làm quan? Hay kiếm quân công? Làm anh hùng? Cũng chỉ cần một câu nói thôi! Mấy ngày gần đây trong chợ đen Tân Nguyệt thành xuất hiện bố cáo lớn như vậy, khiến cho ai nấy đều bị lời lẽ hấp dẫn, cùng đi tới một gian nhà nhỏ đen thui thì gặp một gã mập mạp che mặt cười hềnh hệch chào hỏi đón tiếp, sau đó lôi ra một túi tinh hạch, cùng một bảng báo giá. Bạch Nguyên tinh hạch – ba vạn lượng, Hoàng Nguyên tinh hạch – mười lăm vạn, còn như Lục Nguyên tinh hạch trân quý kia thì giá cả cứ gặp mặt mà thương lượng. Mọi người ai nấy đều chấn động, giá cả thế này so với khen thưởng của Tiểu quận chúa cao hơn gấp ba lần, chỉ có kẻ ngốc mới mua! Nhưng gã mập kia đã từ từ giải thích, cái hắn bán không chỉ là tinh hạch mà còn là quan chức! Mọi người cần phải hiểu rõ, cái giá mười lăm vạn lượng một viên Hoàng Nguyên tinh hạch chính là có thể biến một người thành quý tộc! Tất nhiên nếu như ai có khả năng tự đi săn lùng tinh hạch của Yêu tông, thì cứ tự nhiên không cần quan tâm đến. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Tiền rất tốt, nhưng quyền lực càng tốt hơn! Giống như có một tên tướng quân kia của Thành vệ đội không có có bản lĩnh săn giết yêu thú, liền mua một viên Hoàng Nguyên tinh hạch, sau đó vô cùng hào hứng chạy tới trước mặt Triệu Lạc Trần nói tinh hạch này là do bản thân liều chết chiến đấu mà có, quan ngay lập tức thăng ba cấp, thuận buồm xuôi gió chuyển thẳng vào phủ Nam Tước! Vì thế người nào cũng đỏ mắt, tất cả tinh hạch trong tay gã béo chỉ trong một đêm là bán sạch, ngay cả viên Lục nguyên Long Cốt thú tinh hạch cũng bị người ta trả giá ba mươi vạn lượng mua mất! Tất nhiên khi ngày nào cũng có người cầm tinh hạch đến lĩnh thưởng, Triệu Lạc Trần cũng phát giác ra có ẩn tình, đến khi tra xét nàng mới biết là có người ở phía sau đầu cơ tinh hạch kiếm lời, lừa lấy quan chức! Nhưng mà đã biết thì làm được gì chứ? Mấy gian nhà nhỏ và tối kia đã bị một mồi lửa đốt rụi, cái gã nung núc mỡ che mặt kia cũng đã không thấy bóng dáng. - A di đà phật, ngã phật từ bi... Trong hậu viện Thiếu lâm tự, Trầm Côn ngồi xếp bằng, ôm một túi ngân phiếu, mắt hắn cười đến híp thành một đường cong nhỏ xíu. Đúng vậy, người đầu cơ tinh hạch để trục lợi, mua quan bán tước chính là Trầm Côn, mà người ra mặt buôn bán kia chính là a Phúc, mà những gì bọn hắn bỏ ra chính là những thứ lấy được trên người Công Tôn Lan. - Một vạn, hai vạn, ba vạn... Trầm Côn lấy ra vài tấm ngân phiếu, cười đến híp mắt, hắn tổng cộng bán đi mười chín viên tinh hạch, tính luôn cả viên Lục Nguyên long cốt thú thì chỉ trong vài ngày đã có trong tay số tiền lên đến bảy con số rồi. Thì ra kiếm tiền dễ như vậy! Bao nhiêu là bạc trắng thế này, phải tiêu xài làm sao cho tốt đây? Trầm Côn khổ công suy nghĩ... - Thiếu gia, đây là tiền bán những viên Bạch Nguyên tinh hạch cuối cùng, tất cả là mười vạn lượng, cậu cần đếm lại không? A Phúc tung tăng chạy tới, đưa ra một xấp ngân phiếu thật dày ra. Gã mập chết tiệt này cũng đã ăn xén ăn bớt không ít, gần đây cũng đã trở thành tiểu phú hào có bạc vạn trong tay. Tất nhiên Trầm Côn biết rõ điều này, nhưng có câu nói từ xưa, muốn người ta đi theo mình kiếm cơm, thì cũng phải để cho hắn húp chút cháo! Chỉ cần A Phúc đừng quá phận thì Trầm Côn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, xem như chẳng có gì! Có chủ nhân rộng rãi như vậy, a Phúc đến ngay cả nằm mơ cũng cười thầm! - Mười vạn lượng sao? Trầm Côn liếc mắt nhìn qua, rút ra một tấm ngân phiếu. - A Phúc, việc mua bán này người làm tốt lắm, cái này là tiền thưởng! - Nhìn thấy trên ngân phiếu có đến năm chữ số, A Phúc cứ nuốt từng ngụm nước bọt, thân hình mập mạp nhũn ra không củ động được, thì thào. - Ái chà, thiếu gia của tôi, ngài, ... ha ha ha ha! Sau đó cứ ngây ra đó mà cười. - Yên tâm đi, có phúc cùng hưởng thôi! Trầm Côn lại ném ra một tấm ngân phiếu. - Ta nhớ ngươi còn có một thứ gọi là giấy bán thân ở Trầm gia phải không? Đi, chuộc thân ra, từ nay không còn là nô lệ nữa, mà là quản gia của ta! - Đại thiếu gia! Liên tục bị viên đạn tiền tài công kích, A Phúc cuối cùng chịu không nổi, quỳ xuống ôm lấy chân Trầm Côn, khóc rống lên. - Đại thiếu gia, ngài chính là ân nhân cứu mạng của A Phúc ta, là Bồ tát sống, a Phúc đời này theo ngài, nhất định hết lòng hết sức, cúc cung tận tụy, trung thành hết mực. Hành động này thực khiến Trầm Côn buồn nôn, nếu như không phải tên béo này có chút năng lực làm việc, thì Trầm Côn thật muốn tung một cước, lấy gót giày giẫm chết hắn! Sau khi đuổi A Phúc đi, chân mày Trầm Côn cau lại. Gần đây tuy rằng buôn bán kiếm được không ít, nhưng trong lòng Trầm Côn vẫn băng khoăng về việc mấy ngày hôm trước, Công Tôn Y thất thố trước mặt hắn. Ánh mắt đó tột cùng là có ý gì? Oán độc mà lại không cam lòng, còn có vài phần bất đắc dĩ, giống như đang nhin kẻ thù, lại như nhìn tình nhân, bần tăng rốt cuộc đã làm gì khiến cho Công Tôn Y phải có thái độ như thế? - Ha ha, Trầm hiền chất thật nhàn nhã đó! Đang nghĩ ngợi thì từ xa đã truyền tới âm thanh của Công Tôn Viễn đang bước tới. - À, thì ra là Công Tôn bá bá ! Trầm Côn nhanh chóng giấu ngân phiếu, cười hì hì chào hỏi. Nói thật thì trong lòng hắn rất khinh thường lão già mập mạp này, khi nhắc tới Công Tôn Viễn thì phản ứng đầu tiên chính là một người không có chủ kiến, chỉ biết nghe lời đàn bà, lại còn lâm trận bỏ chạy, không phải sao chứ ? Nhưng dù trong lòng nghĩ thế nào thì Công Tôn Viễn chính là nhạc phụ tương lai của Trầm Côn, hắn cũng phải cung kính phần nào. - Ha ha, Trầm hiền chất quá khách khí rồi! Được đón tiếp nhiệt tình, nụ cười trên mặt Công Tôn Viễn lại tăng thêm một chút. Sau khi nói mấy câu khách sáo, Trầm Côn khẽ cười. - Công Tôn bá bá, hôm nay ngọn gió lành nào đã thổi Phật gia như ngài tới ngôi miếu nhỏ này chứ? Công Tôn Viễn bị câu nói này làm cho buồn cười, hắn từ trong tay áo lấy ra một túi vải nhỏ màu đỏ, cười cười đưa tới mặt Trầm Côn. - Bá bá tới đây tất nhiên là thăm cháu, ngoài ra còn phải cảm ơn cháu, ít ra thì cũng có tâm địa lương thiện mới cứu Công Tôn Lan một mạng! Cái này là chút lòng thành, cháu không nên từ chối! Một chút lòng thành sao?