"Chúng ta,…" Công Tôn thắng chần chờ cả nửa ngày, thở dài nói: "Thôi, chúng ta quay về Tân Nguyệt thành thì hơn!" "Không thể…trở về!" Công Tôn Lam khó khăn mở miệng, nuốt một viên kim sang dược mới miễn cưỡng có đủ sức lực mà nói: "Nếu mà về, chúng ta… chúng ta làm sao hướng gia chủ mà trả lời…." "Tam muội, đừng nóng vội, cứ từ từ nói, ta hiểu ý tứ của muội, tiếp tục ở lại săn bắt yêu thú !" Công tôn Thắng đau lòng nhìn em gái hắn, rồi lại nhìn cánh tay vặn vẹo của hắn."Nhưng mà với tình trạng của chúng ta hiện nay, nhiều nhất cũng chỉ tương đương với một đầu Bạch Nguyên yêu thú mà thôi, ở lại cũng không có biện pháp hoàn thành nhiệm vụ!" "Đúng vậy, lưu lại quá nguy hiểm!" Công Tôn Sở cũng đánh thở dài nói. "Đại ca, nhị ca, các người có dám mạo hiểm không?" Công tôn Lan suy nghĩ, kiên quyết chịu đựng đau nhức mà nói. "Muội có biên pháp khác?" Công Tôn Sở kinh ngạc. "Các huynh nhìn con đường này…" Công Tôn Lan mở bản đồ quân sự mà Trầm Côn không có hứng thú cướp đi, liếc nhìn địa hình Độc Giác Sơn không sót lại chỗ nào, tại nơi sâu nhất, có vài địa phương được đánh dấu màu hồng. Chỉ vào một trong nhữ dấu hiệu màu hồng đó, Công Tôn Lan giọng điệu ác độc nói: "Lấy trạng thái của chúng ta, muốn hoàn thánh quân lệnh hoàn toàn không tểh săn bắt yêu thú ở khu vực ngaoị vi này nữa, bằng không chỉ cần hai ba lần đại chiến nữa, cơ hồ chúng ta sẽ chết sạch!" Nuốt một ngụm thuốc cầm máu, y tiếp tục: "Một khi đã như tếh, không bằng chúng ta mạo hiểm tiến sâu vào, săn một con Lục Nguyên yêu thú, chỉ cần dám mạo hiểm, chúng ta cũng sẽ đủ quân công, cũng có thể trở về báo cáo kết quả!" "Lục Nguyên?" Công Tôn Thắng rít lên: "Muội muội à, chúng ta bây giờ chỉ là ba gã Bạch Nguyên vũ tông đầy thương tích, ngay cả đám Hoàng Nguyên yêu thú còn đánh không lại, lấy cái gì để mà đối chọi với Lục Nguyên yêu thú đây?" "Vạn vật tương sinh tương khắc, chỉ cần chúng ta có thể tìm ra nhược điểm của con Lục Nguyên yêu thú đó, có gì là không có khả năng?" Côn Tôn Lan tỏ vẻ tin tưởng mười phần: "Hai vị huynh trưởng, hội nghị quân sự trước cũng đã có nói, ở trên Độc Giác Sơn có ba đầu Lục Nguyên yêu thú: Xích Luyệt Huyết Xà, Băng hỏa độc hạt (bò cạp băng hỏa), còn lại, đó chính là Cốt long Cốt long!!! Cái tên này như một tia sét, xẹt qua suy nghĩ Công Tôn Sách: "Muội muội à, không lẽ muội muốn…" "Muội đúng là nhìn trúng con long cốt thú này!" Công Tôn Lan thần bí cười: "Cốt long tuy rằng cường đại,nhưng chẳng những lực lượng thua xa không được như long tộc, lại là yêu vật âm phủ, e sợ mặt trời, Phật Môn pháp khí, đạo gia phù chú chí cương chí dương, quang minh lực lượng… hắc hắc, muội hỏi các huynh một câu, trên Cửu Châu đại lục, quang minh lực lượng tinh thuần nhất là cái gì?" "Là Hoàng Kim huyết mạch của chúng ta!" Công Tôn Lan lau qua khóe miệng, dưới ánh trăng, máu của nàng thế nhưng lại lộ ra màu hoàng kim. "Mười hai Hoàng Kim huyết tộc, Công Tôn gia chúng ta là đứng đầu, tuy rằng tình trạng hiện tại của chúng ta không tốt, nhưng Hoàng Kim huyết mạch của chúng ta không có biến mất, vẫn là Hoàng Kim huyết mạch thuần chánh nhất, còn là vật khắc tinh toàn bộ yêu vật âm phủ!" "Hoàng Kim huyết quả thật có thể xử lý cốt long, cứ cho là như thế, nhưng như thế thì sư tình Hoàng Kim huyết mạch của gia tộc sẽ bị bại lộ…" Công tôn thăng có chút chần chừ. "Ngoài dùng hoàng kim huyết đối phó cốt long, các huynh còn có biện pháp khác sao?" Công Tôn Lan hét lớn. "Bằng bất cứ giá nào sao?" Công Tôn Sở nhìn đệ đệ, muội muội của hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. "Bất cứ giá nào!" Công Tôn !hắng rốt cục hạ quyết tâm! Ba huynh muội nhà này nói cái gì thế? Hoàng Kim huyết mạch, hoàng Kim gia tộc…Là có ý gì đây? Trầm Côn đau đầu suy nghĩ. Tối hôm qua sau khi thành công giáo huấn ba người nhà Công Tôn, Trầm Côn cũng không có đi xa, hắn vẫn trốn trên một thân cây to ở vùng phụ cận nghe lén một đêm. Cướp bóc của chiến hữu, đánh bị thương Công Tôn gia trưởng lão, đây là tội danh vô cùng lớn, bần tăng chỉ hy vọng chúng đừng nhận ra ta mà thôi… Trầm Côn trốn trên cây nghe ngóng, ba người Công Tôn không có tiếp tục lộ ra tin tức trọng yếu, lén lút đi theo hướng vào sâu trong Độc Giác Sơn. "Gặp quỷ sao, bọn hắn sao lại rời đi lúc này, bần tăng còn chưa có minh bạch Hoàng Kim huyết mạch là ý tứ gì đâu à!" Trầm Cô xoa xoa cái đầu bóng lưỡng của hắn, đột nhiên hắn trở nên khẩn trương! Phật tổ à phật tổ, đừng suy nghĩ chuyện bí mật của Công Tôn gia nữa, bần tăng vẫn còn chuyện trọng yếu hơn cơ mà! Thân ta ta biết, bần tăng không có tật xấu gì lớn, chỉ có hai cái tật xấu nho nhỏ, một là hám tiền, hai là xuống tay báo thù quá độc ác thôi mà! A la trốn trên thân cây ở gần đấy, nàng thấy được hành động của bần tăng, càng rõ ràng bần tăng nhét xương gai vào miệng Công Tôn Lan….Nàng có thể tiếp nhận sự huyết tinh này không a? Nàng có hay không lưu lại ấn tượng xấu với bần tăng đây? "Hăc hắc, mỹ nữ lão sư, chuyện của ta đã giải quyết xong rồi!" Trầm côn đi vào tán cây nơi A La đang ẩn thân ngượng ngùng cười, trong lòng tràn đấy bất an và lo sợ. "Ừ!" A la phàn ứng rất bình tĩnh, ngước mắt trong về ngọn núi lớn: "Nếu bọn người CôngTôn gia đã đi, chúng ta liền bắt đầu huấn luyện, bất quá….." "Mỹ nữ, muốn nói chuyện khác sao?" Trầm côn cần thận chú ý ánh mặt A La: "Tỷ như, thủ đoạn vừa rồi ta đối phó Công Tôn gia ba người có phải có chút…" "Cái này là ngươi nói nha!" A la gật đầu bảo: "Thủ đoạn của ngươi thật có chút vấn đề…" Xong rồi, quả nhiên A La không vừa lòng! Trầm côn nhắm hai mắt lại mà oán thán… Kế tiếp không phải mỹ nữ lão sư này sẽ răn dạy, quở mắng bần tăng xuống tay quá mức tàn nhẫn chứ? "Cái vấn đề lớn nhật của ngươi là xuống tay chưa đủ ngoan độc!" Câu nói đầu tiên cảu A La làm cho Trầm Côn ngây ra. "Không… không đủ ác độc sao?" Trầm Côn líu cả lưỡi. "Đúng thế, ngươi rất mềm lòng! Từ lúc ngươi cướp bóc ba huynh đệ Công Tôn gia thì các ngươi đã là địch nhân rồi, vậy tại sao ngươi lại để cho địch nhân sống sót mà rời đi chứ?" A La khiển trách hắn tiếp: "Ngươi thả chúng đi thì có thể đem lại những phiền phức không thể tính toán được. Tóm lại một câu, nhân từ với địch nhân là tàn nhẫn với bản thân, nhất là loại địch nhân luôn mang lại nguy cơ tiềm ẩn, tốt nhất là cứ giết người diệt khẩu!" Nàng vỗ vai Trầm Côn một cách đầy kinh nghiệm rồi nói tiếp: "Đương nhiên ngươi vẫn còn chưa gặp qua tình cảnh huyết tinh chân chính, mềm lòng là khó trách, chuyện này cũng không phải là quá nghiêm trọng, sau này từ từ sửa lại là được." Nói xong, nàng lại tiếp tục nhìn về ngọn núi xa xa. Trầm Côn hoàn toàn kinh ngạc… Giết người diệt khẩu, nha đầu kia lại có thể thoải mái bàn về chuyện sống chết, bần tăng dù ngoan độc nhưng cũng không thể hạ loại độc thủ này a! Nha đầu kia trước kia làm gì, không phải làm sát thủ chứ? Binh, Binh!!!! Đang nghĩ ngợi, Vũ Hồn trong cơ thể Trầm Côn khuấy động, tựa như vương kiêu muốn phát biều ý kiến ( giống giơ tay phát biểu quá) "Vương lão huynh, huynh không ngờ A La lại tàn nhẫn như thế sao?" Trầm công mở Linh Tự Chân Ngôn. Trải qua nhiều lần diễn luyện, thủ pháp của hắn bây giờ vô cùng thuần thục, dù cho có trước mặt bao nhiêu người cũng có thể cùng Vương Kiêu trao đổi bình thường. "Có cái gì ngạc nhiên, nha đầu kia tuyệt không ngoan độc, nhưng thật ra Trầm Côn à, ngươi rất mềm lòng!" (Bố nó, thầy tu mềm lòng còn đòi gì nữa ) Vương Kiêu như ủng hộ A La: "Nhớ kĩ lời A La vừa nói, ngươi buông tha cho địch nhân chẳng khác nào tự sát, không nói chuyện này nữa, ta gọi người là muốn ngươi nhìn kĩ đại hình phía trước ngọn núi kia!" "Ngọn núi kia có vấn đề?" Trầm côn sửng sốt hỏi lại "Nếu ta không nhìn nhầm…" Vương Kiêu cười quỷ dị: "Trầm Côn, vận may của ngươi đến rồi! Ngọn núi lớn kia hằn là phong thủy bí thuật trong Cửu Long Tiềm Uyên Cục, Tàng Linh Bảo Huyệt!"