- Trầm Côn! A La nghe xong liền đi ra, Trầm Côn đã động sát tâm, muốn giết ba người này liền hô hoán. - Lão sư, sao vậy? Trầm Côn nghiêng đầu, ý cười trong mắt càng đậm, hòa thượng cười càng lợi hại, động thủ lại càng ngoan! A La không để ý đến Trầm Côn, tiến tới trước mặt ba người Công Tôn, quát lên: - Buông tay! - Nha đầu kia… Ba người Công Tôn muốn phản bác, đột nhiên, con ngươi của A La sau tấm khăn che mặt toát ra hàn quang, khiến bọn chúng sợ tới mức lập tức buông ra Trầm Côn. - Giết người cũng chỉ bằng cái cúi đầu, các ngươi cướp tiền thì thôi, sao lại làm nhục người khác? A La cười lạnh, nâng Trầm Côn dậy quay đi: - Đạo bất đồng thì đường ai nấy đi, một tháng sau gặp lại! Nếu các người còn sống… Dưới áp lực của A La, ba người Công Tôn không thể phản bác tựa như là học sinh nhìn thấy lão sư. - Lão sư… Trầm Côn không muốn bỏ đi dễ dàng như vậy, nhưng khi thấy ánh mắt kiên định của A La, hắn nhún vai: - Yên tâm, yên tâm, ba vị Công Tôn đại nhân, một tháng sau gặp lại! Nhưng mà không có bần tăng bảo hộ, gặp được yêu thú mạnh mẽ thì đừng khóc nhè nha! - Hừ, thiếu tên bất lực như ngươi thì chúng ta càng an toàn! Ba người không chịu được áp lực của A La nên chỉ dám mắng Trầm Côn! Trầm Côn bĩu môi, nhanh chóng rời đi. - Mỹ nữ, tại sao lại buông tha cho chúng? Đi một đoạn xa, Trầm Côn lại nổi nóng một cách hiếm thấy! - Ngươi có nắm chắc một chiêu giết được họ không? - Một chiêu miểu sát ba Bạch Nguyên Vũ Tông… Trầm Côn tính toán, mặc dù hắn có linh phù sát trận trong phạm vi lớn, có thể trong nháy mắt bao trùm cả ba người này, nhưng đối phó ba Bạch Nguyên Vũ Tông, lực lượng của linh phù phải phân tán, quả là không thể một chiêu miểu sát bọn họ! - Ngươi không có nắm chắc! A La lạnh nhạt nói: - Ta quan sát võ công của bọn chúng, Công Tôn Sở và Công Tôn Thắng thì dễ, bọn chúng nhất định không chạy khỏi phạm vi của linh phù sát trận, nhưng Công Tôn Lan lại am hiểu nhất là tốc độ, chỉ cần ngươi không thể giết chết nàng trong một chiêu, nàng nhất định chạy trốn, đưa chuyện ngươi thăng cấp Hoàng Nguyên Vũ Tông và sát hại đồng đội truyền ra ngoài ! - Truyền thì truyền, sợ cái quái gì? Trầm Côn nói mà không thèm suy nghĩ. - Được, ngươi không sợ họ tuyên truyền ra ngoài, không sợ Tô An Chi thừa dịp ngươi giết hại đồng đội mà xử lý ngươi theo quân pháp, cái chính là thực lực của ngươi thì sao? Chân chính thực lực của ngươi sẽ bị cả thiên hạ biết rõ! A La thở dài: - Trầm Côn, mục tiêu hiện nay của ngươi là đánh bại Trầm Trọng, khi còn chưa đánh bại hắn, ngươi phải ẩn dấu thực lực, không thể để hắn biết chi tiết về ngươi, có vậy, một năm sau mới có thể bất ngờ, gia tăng phần thắng! - Trầm Trọng… Nghĩ đến cái tên này, Trầm Côn liền cắn chặt răng. A La nói có lý, nhưng cứ vậy nhịn cơn tức này sao? Đừng có mơ!!! Lần này không giống lúc trước, đây là dã ngoại, không phải cố kỵ như trong thành thị, bần tăng không cần thiết phải nén giận! Có cừu tất báo, lúc này mới thống khoái! Bằng không, bần tăng kiếm được bao nhiêu tiền cũng không vui vẻ... - Lão sư, ngươi nói không sai, vậy ta đổi phương thức giáo huấn bọn chúng thì không có vấn đề a? Trầm Côn cười hì hì nói. - Đổi phương thức? A La sửng sốt. Trầm Côn cười hắc hắc, bỏ đi áo khoác nhuộm máu, tìm một chút da thú với lá cây, hóa trang thành một tên dã nhân đầu tóc rối bời, dung mạo không rõ. ( Hú hú hú, tác dăng trở lại, lợi hại gấp 10 kha kha kha) - Ngươi muốn… Thấy ý tưởng của Trầm Côn, A La bất đắc dĩ lắc đầu: - Ngươi! Quên đi, chỉ cần hành động bí mật, cứ theo ý ngươi mà làm vậy! Ba người Công Tôn rất kiêu ngạo, cũng nên giáo huấn cho bọn chúng một chút! - Đâu có, đâu có… Trầm Côn càng cười càng cổ quái. Hắn nâng linh khí của mình lên Hoàng Nguyên hạ đoạn, lặng lẽ đi tới phụ cận ba người Công Tôn, lặng lẽ ẩn thân. Ẩn một lần tới hơn nửa ngày. Lúc màn đêm buông xuống, ba người Công Tôn dựng lều trại, đốt lửa nướng thịt ở bên cạnh, Trầm Côn chậm rãi tiến tới gần bọn chúng… - Ai, tự dưng lại đuổi Trầm Côn đi, nếu không chúng ta cũng không phải nấu cơm! Ba người cũng không phát hiện ra Trầm Côn, vẫn đang nói chuyện với nhau. - Đúng a, ta hiện cũng thấy hối hận a! Công Tôn Sở cắn một miếng thịt thỏ, nghẹn ngào nói: - Nhưng mà nữ nhân bên cạnh hắn thật lợi hại, ả chỉ liếc mắt mà ta cũng không dám động đậy! - Đừng nói nữ nhân kia nữa, nghĩ tới đều muốn húc đầu mà chết! Công Tôn Thắng lại nổi giận đùng đùng: - Nghĩ lại, nữ nhân kia tự chịu đọa lạc, đi theo tên bất lực Trầm Côn thì có thể lợi hại như thế nào? Ta fuc… ả cũng chỉ là phô trương thanh thế mà thôi. - Hai vị ca ca, các ngươi đang hối hận? Công Tôn Lan cười quái dị: - Nếu không thả cho bọn chúng đi, ta hiện tại còn có Trầm Côn hầu hạ, mà các ngươi lại có một mỹ nhân tuyệt sắc làm ấm giường! - Ha ha, muội muội quả là hiểu ca ca a, mỹ nữ kia dáng người quả là nóng bỏng, nếu ở trên giường… hắc hắc ( mỹ nhân nóng như cục than đang cháy, ôm vào bỏng trym đấy con) - Nếu ở trên giường thì sao? Trầm Côn đột nhiên tiếp lời, hắn ngồi xổm ở phía sau Công Tôn Sở, thanh âm khàn khàn. - Ai? Ba người lập tức nhảy dựng lên, đề phòng nhìn Trầm Côn. - Người qua đường, người qua đường mà thôi, ha ha! Trầm Côn nói lớn, hắn cười cười, tiện tay quơ lấy thịt nướng của ba người, cắn vài miếng rồi hô: - Còn đứng ngây ra đó làm gì? Cùng ăn, cùng ăn! Còn ngươi nữa, vị huynh đệ to xác này, tiếp đi, đưa mỹ nhân phóng trên giường xong rồi làm gì nữa? Ba người Công Tôn ngạc nhiên! Ba huynh muội đang ăn uống, bỗng nhiên lại toát ra một tên dã nhân, lại tự nhiên như ruồi, ăn thức ăn của mình. Nguồn truyện: Trà Truyện Tên dã nhân này sợ là đến khiêu khích! Nghĩ đến đây, Công Tôn Lan cẩn thận lui về phía sau vài bước, cười nói: - Bằng hữu, có vẻ ngươi cũng đói a, vậy thì cùng ăn a! Ha ha, chúng ta là trưởng lão của Công Tôn gia, quý danh của vị bằng hữu này là? Nói ra chúng ta kết bạn a? Không rõ thực lực của tên dã nhân này nên nàng nói chuyện cực kỳ cẩn thận. - Kết bạn? Có thể! Trầm Côn tùy tiện vươn cánh tay đen thui, nói như nhà của mình: - Nếu là bằng hữu thì ngồi xuống cùng ăn nào! - Tốt, cùng ăn, cùng ăn! Ba người Công Tôn ngồi xuống, khẩn trương ăn thịt nướng. Một bữa ăn gần nửa canh giờ, Công Tôn ba người tâm tình khẩn trương tất nhiên là ăn không ngon, nhưng Trầm Côn thì lại tỉnh bơ, một tay cầm thịt nướng, một tay ôm bình rượu, chóp chép ăn sạch bách đồ ăn của ba người. - No quá, ách~~~ Trầm Côn nấc xong, sau đó cầm cái túi trên mặt đất, xoay người đi: - Ba vị, đa tạ khoản đãi, gặp lại sau nha! Hắn lấy đi cái túi to đùng, bên trong có chứa tài vật của ba người kia mang theo! - Bằng hữu, thịt nướng thì chúng ta chiêu đãi, nhưng đồ vật này thì miễn đi! Công Tôn Lan sắc mặt âm trầm, nàng không nhìn ra được thực lực của tên dã nhân này, không dám tùy tiện ra tay, nhưng lại không cam tâm bị người cướp đoạt! - Đồ vật gì? Ta lấy đồ của các ngươi chăng? Trầm Côn giơ hai tay, đánh giá đồ đạc trên người: - Không có a, trên người ta đều là đồ của ta! - Vậy cái túi trong tay ngươi là của ai? Công Tôn Lan gầm lên. - Ngươi nói cái túi này? Trầm Côn bĩu môi: - Trong tay ta tất nhiên là đồ của ta!