Bi ai! Thật bi ai! Triệu Vô Cực thề với trời, hắn để Trầm Côn đứng chỗ đó chỉ vì muốn Dương Vô Tuyệt liếc mắt liền thấy Trầm Côn, tránh tạo thành hiểu lầm! Nhưng chỉ có trời mới biết, Công Tôn Y lại đến trước Dương Vô Tuyệt, còn bắt Trầm Côn tại trận! Cho dù hắn nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch! Đầu óc Triệu Vô Cực nhanh chóng xoay chuyển, dù sao hắn cũng từng là đại chưởng quỹ của Bách Bảo Trai, từng là một đại cường giả bị chết dưới tay Yến Nan Quy, chỉ vài giây đồng hồ liền khôi phục sự tỉnh táo. - Thánh nữ, đừng vội động thủ, để tại hạ nói rõ ràng trước đã! Triệu Vô Cực vỗ ngực nói: - Tại hạ chưa từng đầu nhập vào loài người, hôm nay tại hạ mời Trầm Côn tới, cũng vì muốn mời Dương Vô Tuyệt chống lại Ngũ Đế quân! Mới vừa rồi Thánh nữ nói, muốn tại hạ đối phó Công Tôn Hư. Được, tại hạ đồng ý, chỉ cần tối nay đánh lùi địch nhân, tại hạ lập tức theo dưới trướng ngài, cùng nhau chinh phạt Công Tôn Hư! Dù hắn có phải phản bội lập trường của mình, cũng muốn đổi lấy sự tha thứ của Công Tôn Y! Trong lúc Triệu Vô Cực đang giải thích, Trần Dương cũng cấp tốc đi vào trong đội ngũ của Công Tôn Y, tìm được một lão bằng hữu quen thuộc, thấp giọng đem tình huống tối nay giải thích một lần, sau đó len lén đưa lên một túi lễ vật. Lão bằng hữu này liền đến sau lưng Công Tôn Y, nhỏ giọng nói mấy lời tốt cho Triệu Vô Cực. - Ngươi làm vậy để đối phó Dương Vô Tuyệt? Mắt Công Tôn Y híp lại, Triệu Vô Cực cắt ngang: - Đúng vậy, chờ một chút Dương Vô Tuyệt tới, là đủ chứng minh tại hạ không có lừa gạt ngài! - Ừ! Công Tôn Y gật đầu - Vậy là ngươi nguyện ý gia nhập chúng ta, chinh phạt tên phản đồ Công Tôn Hư kia đúng không? - Tại hạ nguyện ý! Triệu Vô Cực lập tức khom người thi lễ. - Đại nhân phân phó điều gì, Triệu Vô Cực đều phụng mệnh! - Tốt! Công Tôn Y đột nhiên chỉ vào Trầm Côn: - Ta cho ngươi mệnh lệnh đầu tiên, bắt Trầm Côn cho ta! Đầu Triệu Vô Cực muốn nổ tung! Hai tướng làm khó a! Chuyện hôm nay, nếu hắn nghe lời Công Tôn Y, bắt Trầm Côn xong thì có thể giải trừ họa công kích của mấy ngàn Thần tộc cùng mấy vạn yêu thú. Nhưng Dương Vô Tuyệt sắp tới rồi, hắn có thể tha cho mình tội khi dễ đệ đệ của hắn sao? Hắn muốn tiếp tục ủng hộ Trầm Côn, dù Dương Vô Tuyệt có tới hắn cũng không gặp nguy hiểm. Nhưng mà Công Tôn Y... Hắn sợ phải đối mặt với sự tấn công của đại quân Công Tôn Y! Làm sao bây giờ? Triệu Vô Cực đột nhiên cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng, chọn Trầm Côn thì chết mà chọn Công Tôn Y cũng chết... Ông trời ơi! Chẳng lẽ ông muốn tuyệt luôn đường sống cuối cùng của Triệu gia sao? - Triệu Vô Cực, trong mười lần hít thở, cho ta đáp án! Công Tôn Y thêm dầu vào lửa, sau khi nói xong liền dựng lên một ngón tay, sau đó là ngón thứ hai, ngón thứ ba... - Chủ thượng! Trần Dương bước nhanh tới sau lưng Triệu Vô Cực. - Thỉnh chủ thượng mau quyết định, chọn Trầm Côn, hay chọn Công Tôn Y! - Ta nên quyết định như thế nào đây! Triệu Vô Cực ngửa mặt lên trời thở dài, thấy vẻ mặt hắn lần đầu tiên hiện ra sự bất lực, Trần Dương nhanh chóng nói: - Thượng giới hỗn loạn, cường giả vi tôn, trong mắt chủ thượng Dương Vô Tuyệt với Công Tôn Y, ai mạnh hơn một chút? Thấy Công Tôn Y đưa lên ngón tay thứ tư, hắn vội vàng nói nhanh hơn nữa: - Nếu như ngài cảm thấy Dương Vô Tuyệt mạnh hơn, thì chúng ta cùng Trầm Côn liên thủ chống đỡ Công Tôn Y, đợi Dương Vô Tuyệt tới cứu viện. Nếu như ngài cho là Công Tôn Y mạnh hơn, vậy thì lập tức hạ thủ bắt Trầm Côn, không cần chờ Dương Vô Tuyệt tới! Chủ thượng, ngài mau quyết định đi! Dương Vô Tuyệt và Công Tôn Y ai mạnh hơn? Triệu Vô Cực nhanh chóng quét mắt nhìn đám binh sĩ cùng yêu thú sau lưng Công Tôn Y. Dương Vô Tuyệt mạnh tới đâu chăng nữa, sức một người cũng không thể chống cự nhiều Thần Thú đại quân như vậy, phải không? Đây cũng là đội quân tinh nhuệ nhất Hoàng Kim Thần tộc mà! - Người đâu, bắt lấy Trầm Côn! Triệu Vô Cực rốt cục lựa chọn xong, mới vừa tặng Trầm Côn ba phần hậu lễ, đảo mắt sẽ phải xung đột vũ trang, đây chính là bản sắc thương nhân! Sau khi rống to một tiếng, Công Tôn Y mỉm cười ra vẻ hài lòng. Nhưng sau lưng Triệu Vô Cực, đợi hồi lâu, vẫn không có tiếng bọn lính động thủ truyền đến. Quay đầu nhìn lại, Triệu Vô Cực thấy được một màn cả đời khó quên! Không biết lúc nào, đai lưng Trầm Côn đột nhiên run rẩy, từ bên trong huyễn hóa ra một bóng người cao lớn. Đầu sói, cánh chim, mắt hổ, vẩy rồng…Người này giống như là quái vật do rất nhiều chủng động vật hợp lại tạo thành, toàn bộ đều là yêu thú hung mãnh, hơn nữa còn là các bộ phận mạnh nhất của các loại yêu thú. Chỉ là trên người của hắn tựa hồ không có sát khí, hắn nhàn nhạt mỉm cười. Thở dài nhớ lại, hắn bước chầm chậm tới dưới chân tượng Thú Tôn ở cạnh cửa thành. Mấy ngàn người già, phụ nữ và trẻ em vẫn đang ở nơi này khấn cầu, quái vật kia đi tới dưới chân pho tượng, vươn ra móng vuốt đã không còn là bộ dáng của loài người, nhẹ nhàng vuốt ve một góc pho tượng. Theo động tác của hắn, đặc thù của yêu thú bắt đầu biến mất, đầu sói của hắn biến thành mặt người, móng vuốt biến thành tay người, chi dưới biến thành đùi người... Mà lân giáp (vảy) trên người hắn cũng biến mất không thấy, một bộ chiến giáp đen nhánh hiện lên trên người, cằm dưới cũng xuất hiện ba sợi râu dài! Những cụ già đang khấn cầu nổi giận, thời điểm trang nghiêm như thế này, tự dưng có kẻ điên, dám khinh nhờn pho tượng Thú Tôn!? Nhưng vừa nhìn dung mạo người này sau khi biến hóa... - Thú Tôn phù hộ! Các cụ già sợ ngây người, đám binh sĩ của Triệu Vô Cực sợ ngây người, ngay cả bản thân Triệu Vô Cực cũng khó tin nhìn người này, cả pho tượng cao vút bên cạnh hắn! Giống nhau như đúc! Ba năm trước đây có tin đồn Thú Tôn bệ hạ sống lại, hôm nay vừa thấy, lão nhân gia ông ta thật sống lại sao?! Hơn nữa... Lại là từ trên đai lưng Trầm Côn đi ra! - Còn đứng ngây đó làm gì! Trần Dương phản ứng nhanh nhất, đã nói ra lời bắt Trầm Côn, như tên đã bắn khỏi cung, bất kể người này tại sao cùng Thú Tôn Lý Mục giống nhau như thế, bọn hắn cũng phải xuất thủ! Hắn hét lớn: - Bắt Trầm Côn, bắt Trầm Côn! - Đại nhân... Bọn lính mờ mịt cự tuyệt mệnh lệnh: - Kia hình như là Thú Tôn bệ hạ. Đó là Thú Tôn bệ hạ, Thú Tôn bệ hạ từ trên đai lưng Trầm Côn đi ra! - Ta bất kể hắn là ai, bắt Trầm Côn cho ta! Trần Dương chỉ vào Công Tôn Y hét lớn: - Suy nghĩ một chút đi. Cha mẹ các ngươi, vợ con các ngươi, con gái các ngươi, hôm nay bắt không được Trầm Côn, cha mẹ vợ con của các ngươi sẽ bị chi quân đội này đồ diệt! Kháng mệnh hay vì cha mẹ vợ con đánh một trận!? Đám binh sĩ trẻ tuổi bị thuyết phục, mấy trăm người cùng nhau hô "Giết" tiến thẳng hướng đầu thành. Nhưng những người già đã nổi giận! Sự thành kính với tín ngưỡng của người già cơ hồ là không thể nói lý, vừa nhìn bọn lính lại dám hướng về phía Thú Tôn tái sinh là Trầm Côn đòi giết, mười mấy cụ già nắm tay nhau chặn lại. - Mấy tên bất hiếu này, Thú Tôn ở đây, các ngươi dám ra tay!? Ba! Một cụ già vung cánh tay lên, tát một cái vào mặt một binh lính trẻ tuổi. - Mẹ... Nguồn: http://Trà Truyện Binh lính bị đánh trợn mắt há mồm. - Chúng con, chúng con đang thi hành mệnh lệnh của thành chủ mà! Mệnh lệnh chó má! Triệu Vô Cực làm thành chủ mới mấy năm, tính cả thời gian làm đại chưởng quỹ Bách Bảo Trai, hắn có ảnh hưởng tới những người Triệu này mấy năm? Thú Tôn, đã là nhận thức không thể thay đổi của người Triệu 1500 năm nay, những người già này đều là nghe danh hiệu Thú Tôn mà lớn lên, đều là học truyện ký Thú Tôn mà biết chữ, bọn họ mới sinh ra xong câu nói đầu tiên học được chính là quân hiệu của Đại Triệu vương triều - Thú Tôn che chở! Cái gọi là tín ngưỡng, là cái từ nhỏ cắm rễ trong đầu óc ngươi, để ngươi kính trọng như quỷ thần, sợ hãi như quỷ thần, là tín niệm cả đời ngươi cũng không dám chất vấn! Thú Tôn Lý Mục, chính là tín niệm của người Triệu, ai dám chất vấn, ai dám mạo phạm!? - Tình huống có biến! Trưởng lão phía sau Công Tôn Y thấp giọng nói: - Triệu Vô Cực không khống chế được cục diện nữa, chúng ta có thay hắn xuất thủ không? Công Tôn Y không chút hoang mang! Nàng không hề nói cho Triệu Vô Cực, lần xuất binh này, nàng bị Công Tôn Hư đánh bại, đang mang theo bộ đội tinh nhuệ của Hoàng Kim Thần tộc dời đi... Nhìn một chút quân đội sau lưng, không chỉ có ba ngàn Thần Binh mạnh nhất Thần tộc, còn có tích lũy mấy ngàn năm của Hoàng Kim Thần tộc, dùng để cải tạo tân sinh Thần tộc: ba vạn Hồng Hoang yêu thú. Chỉ bằng những binh lính cùng yêu thú này, nàng lại e ngại một tên Thú Tôn sao? - Người Triệu bị Thú Tôn ảnh hưởng quá sâu, đã không thể nào góp sức cho chúng ta. Công Tôn Y nhẹ giọng nói: - Ba ngàn binh lính, hai ngàn người khống chế yêu thú cường hóa, để ngừa bị người nọ khống chế ngược lại đại quân yêu thú của chúng ta, một ngàn người khác xung phong, yêu thú phối hợp theo sau! - Tuân lệnh! Tướng lãnh Thần tộc lập tức chỉ huy quân đội tiến công. Xông lên đầu tiên, là một nhóm Hồng Hoang yêu thú gồm các loài chim có tốc độ nhanh nhất: đại ưng, kên kên, còn cả loài mà hiện đại cơ hồ không nhìn thấy Loan Phượng cùng Thanh trĩ thú... Ước chừng hơn một ngàn phi hành yêu thú từ trên trời giáng xuống, hướng về phía Lý Mục cùng Trầm Côn chụp xuống một cái. Lúc này, Trầm Côn còn đang cười híp mắt nhìn Lý Mục. - Lão huynh, thì ra là ngươi! Sớm nói trước, người một nhà còn đánh cái gì chứ! - Ta bị Tố Tâm khống chế, khi đó không nhận biết ngươi! Lý Mục mắt không biểu tình, trong tất cả vũ hồn, quan hệ giữa hắn và Trầm Côn vốn kém cỏi nhất. Nghĩ đến Trầm Côn chiếu cố Triệu Lạc Trần, trên mặt hắn mới có một chút cảm động: - Ta nhìn trộm trong pháo đài mây, có người Triệu nói, ngươi thu dụng Bắc Địa Vương cùng Triệu Lạc Trần, để lại hậu nhân cho Triệu gia... Đa tạ! - Khách khí cái gì! Trầm Côn khoát tay áo, một ngón tay chỉ đám phi hành yêu thú bay đầy trời: - Bọn người kia xử lý thế nào đây? - Triệu quốc đã mất nước, há lại có thể bị người khống chế!? Trong mắt Lý Mục hiện lên vẻ tàn khốc, việc Công Tôn Y dùng tánh mạng toàn thành người Triệu tới hiếp bức Triệu Vô Cực, đã hoàn toàn chọc giận hắn! Nhưng không đợi Lý Mục động thủ! - Bảo vệ Thú Tôn! Không biết là người nào trong đám người già, phụ nữ và trẻ em rống lớn một tiếng, nhất thời, mấy ngàn bô lão ngẩng đầu ưỡn ngực đứng lên. Bọn họ mặc dù yếu, nhưng cũng là Hoàng Kim Thần tộc được cải tạo tốt, mấy ngàn người cặp tay dàn trận, hung hãn không sợ chết nghênh đón đám phi hành yêu thú đang lao xuống kia. - Cha, mẹ... Đám binh sĩ trẻ tuổi nhìn mà choáng váng, sau đó không do dự nửa giây, lập tức đứng chắn trước đám người già. - Các người trở về đi, chuyện liều mạng giao cho chúng ta, người già với trẻ con xem náo nhiệt cái gì! - Bảo vệ Thú Tôn! Những cụ già tựa hồ không nghe được tiếng binh lính quát, giống như là bị thôi miên cùng bò lên tường thành, giương cung tên, rút vũ khí, cùng chém xuống đám yêu thú đang tụ tập với nhau! Vẻ mặt điên cuồng, dũng khí cuồng hãn, không tiếc sinh tử chém giết, những cụ già tóc trắng xoá giờ giống hệt đám trẻ nhỏ chưa cao tới thắt lưng điên lên(DG: nguyên văn: chưa cao tới bánh xe nhưng ta để vậy cho dễ hình dung), giống hệt một đám tín đồ cuồng tín! Đúng vậy, kẻ điên! Hai chữ Thú Tôn đối với bọn họ ảnh hưởng quá sâu, bọn họ giống như đám tín đồ cuồng tín sau này, dù có chết, cũng không cho phép bọn dị đoan khinh nhờn tính ngưỡng của mình! Rất điên cuồng, nhưng rất đáng được kính nể, bởi vì sự điên cuồng hôm nay, là do Lý Mục dùng tánh mạng của hắn, cùng sự thủ hộ 1500 năm như một ngày của hắn đổi lấy! Đất Yến Triệu, từ xưa đến này luôn có nhiều chi sĩ khẳng khái, bọn họ sẽ không quên bất kỳ một vị anh hùng nào, có góp công, thì có hồi báo! - Đại Triệu không quên Lý Mục ta, vẫn chưa quên Lý Mục ta! Một đợt xung phong, mấy trăm bóng người già yếu từ trên tường thành té xuống, Lý Mục nhìn nước mắt tuôn đầy mặt, điên cuồng rống lên! - Có kẻ dám giết dân chúng Đại Triệu ta, Lý Mục ta nhất định giết chúng! Tiên Phật dám giết dân chúng Đại Triệu ta, Lý Mục ta nhất định giết chúng!