Trong lúc đó, Yến Nan Quy cũng đang ở vách bên cạnh.
Huyền Dận vô cùng buồn chán, ngồi trên trường kỉ, một tay cầm lấy chuôi đại đao bên người, tay kia nhấc bầu rượu lười nhác đưa lên - haizz…- hắn ngáp dài một tiếng. - Chớ ngủ- từ trong đại dao truyền ra âm thanh tức giận: - Gần đây, mấy trận hải chiến kia, ta đã xem qua, rõ ràng là do một tay huynh đệ kia của ta làm, Huyền Dận, đứng lên dẫn ta đi gặp Công Cẩn. - Khò….khò….
Huyền Dận lúc này đã sớm ngáy phe phe, nước dãi chảy cả ra miệng. - Huyền Dận.
Đại dao phẫn nộ kêu lên. - Thiên kỵ định giang sơn, nếu không có Chu Công Cẩn, chả lẽ ngươi không làm được sao.
Tiếng kháng nghi của Huyền Dận vang lên, hắn mở một con mắt lờ đờ, buồn ngủ của mình ra, nói: - Nếu muốn gặp Chu Công Cẩn thì ngươi cứ thành thật ngồi xuống cho ta… Ta cam đoan, trước khi mặt trời lặn, Chu Công Cẩn nhất định sẽ hiện ra trước mặt ngươi.
Mà lúc này ở cách bên vách Huyền Dận. Dương Vô Mệnh vẫn như cũ, bao phủ trong hắc bào, yên lặng đứng ở bên cửa sổ nhìn ra phía Xuất Vân Hải Thành. - Phách Giả Vô Song, ngươi cũng muốn đến tham dự cuộc chiến có một không hai này sao?
Hắn rất tự nhiên hỏi Vũ Hồn, nhưng sau đó rất nhanh lại tự giễu cười cười. - Đáng tiếc Dương Gia không cần Chân Long đế khí, nhiệm vụ của chúng ta cũng chỉ là bảo đảm cho Chân Long đế khí thuận lợi nhận chủ.
Phách Giả Vô Song chỉ là một con hắc mã, vì thế chỉ có thể kêu hí hí để diễn tả vẻ bất mãn của nó. - Tốt lắm, tốt lắm, ta biết ngươi không vui, ngươi muốn xông pha chiến trận.
Dương Vô Mệnh bất đắc dĩ thở dài. - Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ta chỉ là con nuôi của Dương gia, còn không so được với Dương Vô Tâm cùng Dương Vô Ngôn, ta cũng không thể ngỗ ngược làm trái mệnh lệnh của lão Thái Quân.
Sau đó chỉ còn vang lên một tiếng thở dài. Tiếng thở dài này không to nhưng theo gió truyền đi, chui vào một tiểu quán dưới Đoạt Nhật Lâu.
- Tiểu tử kia không vui.
Một gã tàn binh đang mải miết uống rượu ngẩng đầu lên, cười nói. - Thống lĩnh, có muốn để lộ thân phận hay không? Ta sợ tiểu gia hỏa này nhất thời xúc động phá hủy kế hoạch của Dương Gia chúng ta.
Hắc giáp quái vật ngã ra ghế, sau đó ngủ say, coi như gạt bỏ ý kiến.
Gã tàn binh do dự một chút, sau đó lấy ra một viên đá nhỏ, bắn vào trong trang viên, vừa khéo rơi xuống dưới chân Dương Vô Mệnh. - Đây là.
Dương Vô Mệnh giống như bị một chậu nước lạnh rơi xuống đầu, không cam lòng nhìn viên đá nói. - Ngươi cũng tới sao? Lão thái quân đã phái ta tới, lại bảo ngươi tới làm cái gì? Không tin tưởng vào thực lực của Dương Vô Mệnh ta sao? - Không, cho dù ta không được coi là tôn nhi của Dương gia, thì lão Thái Quân cũng không thể đối xử với ta như vậy.
Dương Vô Mệnh trầm ngâm chốc lát, bất đắc dĩ nở nụ cười. - Ta hiểu rồi… Chân Long chi tranh, nhất định sẽ xuất hiện địch thủ không cùng cấp độ với ta, bằng không lão Thái Quân sẽ không phái ra Dương Vô Tuyệt, cái loại hung khí cực mạnh của Dương Gia. - Nhưng là ta thật sự nghĩ không ra a.
Dương Vô Mệnh lau trán. - Ở Cửu Châu, ai có thể khiến hắn phải ra tay? Trừ bỏ Lý Trích Tiên, Thủy Nguyệt Vũ, còn ai có thể tiếp được một quyền của hắn?
Khắp nơi đã vận sức chờ phát động, lúc này Trầm Côn mang theo A La đi đến tầng ngầm mười tám của Đoạt Nhật Lâu. - Truyền lệnh của ta xuống, ta phải ở chỗ này hoàn thành từng bước quan trọng nhất của việc tu sửa công trình, không có mệnh lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được tới gần.
Trầm Côn phất phất tay, đám Hoàng Kim binh sĩ đóng ở tầng mười tán tức thì liền nhanh chóng cáo lui, đám Hoàng Kim quan lớn đều đã đi biểu diễn tràng, Trầm Côn thân là đại tế tửu tự nhiên là có thể muốn làm gì thì làm. - Ngươi dẫn ta đến nơi này làm cái gì?
A La tò mò đánh giá tầng thứ mười tám. - Nguyên Quân tiểu thư đã muốn phát động Chân Long kế hoạch, nơi này cũng sẽ bị nổ tan tành.
Hàn Băng Tỏa sau khi đúc thành công, phủ kín nham thạch nóng cháy, nơi này thoạt nhìn cũng trong sạch mát mẻ, Trầm Côn cười híp mắt chỉ vào chỗ tu luyện mấy ngày trước của mình nói. - Mỹ nữ, hãy thử trong này tiêu hóa Công Thâu thiên linh khí, nhất định phải tiêu hóa toàn bộ trước khi kích nổ, sau đó…. Không cần phải ngạc nhiên a. -Ngươi nha, lại có mưu ma chước quỷ gì sao?
A La cười cười, sau đó theo lời hắn ngồi xuống tu luyện.
Vẽ rồng điểm mắt, mới có thể đề cao thực lực của A La.
Trầm Côn cười hắc hắc, xoay người đi ra ngoài. - Uy, ngươi đi đâu vậy? - Nơi này đối với ta không có tác dụng, mỹ nữ ngươi an tâm tu luyện, ta đi…. Hắc hắc, ta đi chuẩn bị một phẩn tiểu lễ cho Mặc Ly.
Trầm Côn từ trong ngực lộ ra một cái tiểu hạp( hộp), quơ quơ, bộ dàng cười toe toét vô hại, nhưng cặp mắt ti hí của hắn lại ẩn chứa sát khí vô cùng mãnh liệt.
Mấy phút đồng hồ sau, Trầm Côn đi tới hành cung của Cơ Na công chúa. - Lão huynh,ta muốn gặp công chúa, có cần phải thông báo không?
Hắn hì hì cười hỏi hộ vệ. - Đại nhân, công chúa đã sớm có mệnh lệnh, ngươi có thể tự do xuất nhập hành cung. - Đa tạ nha.
Trầm Côn thông suốt đi đến phòng ngủ của Cơ Na, vừa nhìn thấy Cơ Na đang nằm lỳ trên giường, hắn liền cười nói. - Công chúa điện hạ, người không vui sao? - Hừ, có cái gì mà vui chứ?
Cơ Na tức giận mân mê cái miệng nhỏ. - Đông Ca gia gia cho Nguyên Quân đi cổ vũ, một con tiện nhân không ngờ lại câu dẫn cả Hoàng Kim Huyết Tộc, sớm biết có ngày này thì ta đã không chỉ hủy dung mạo của nàng mà còn phải băm thây vạn mảnh. - Yên tâm, yên tâm, mau vui vẻ lên, sắp sinh nhật mười sáu tuổi của nàng.
Trầm Côn cười híp mắt lấy ra cái tiểu hạp, để lên tay Cơ Na. -Đây là.
Trong phút chốc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cơ Na thoáng một nét đỏ ửng, ngượng ngùng cúi đầu. - Uy, cái này xem như quà sinh nhật sao?
Trầm Côn cười nói - Đúng là lễ vật, mau mở ra xem đi. - Ngươi tên đầu đất lúc nào cũng thần thần bí bí.
Cơ Na sắc mặt càng thêm đỏ ửng, cẩn thận nâng tiểu hạp lên, mở ra nhìn. - Là lễ vật gì vậy? - Là lễ vật tặng Ky Quan Hoàng, Mặc Ly lễ vật.
Trầm Côn thanh âm đột nhiên trưor lên lạnh lẽo.
Sưu.
Một tia hàn quang từ trong hộp phóng ra, xuyên qua trái tim của Cơ Na - Đinh một tiếng bắn vào vách tường sau lưng nàng.
Đây là một mũi tên sắc bén.
Thứ này là do Nguyên Quân đưa cho Trầm Côn, là ám khí xuất thân từ Công Thâu gia, hơn nữa trước đó Trầm Côn có bôi lên đó kịch độc, đừng nói là đâm xuyên tim, chỉ cần cắt một chút lên da cũng khiến cho nạn nhân đi chầu Diêm Vương. Nguồn: http://Trà Truyện - Ngươi, ngươi.
Cơ Na kinh hãi nhìn Trầm Côn lắp bắp nói, nhưng chưa hết được câu đã ngã xuống đất. - Công chúa, xin lỗi nhé.
Trầm Côn nửa quỳ nửa ngồi, cúi xuống lấy tay vuốt đôi mắt vẫn còn mở trừng trừng của Cơ Na, Cơ Na đối với hắn thực ra không tệ, nếu không phải là song phương đối địch thì hắn cũng sẽ không hạ độc thủ như vậy. Đáng tiếc Cơ Na lại là kẻ ăn thịt người.
Suy nghĩ lại một chút về Hoàng Kim thịnh yến trước đó, Cơ Na còn nói sẽ đem một người sống làm thành đầy bàn thức ăn, Trầm Côn vô lực thở dài, đem thi thể của nàng thu vào U Minh Hồn Phủ của mình. - Lão huynh, Công Chúa không có ở bên trong phòng ngủ, là trốn chạy ra ngoài sao?
Trầm Côn làm bộ như không tìm thấy người, đi ra nói. - Điện hạ chạy ra ngoài?
Đám hộ vệ bất đắc dĩ thở dài, lắc lắc đầu: - Đại nhân xin cứ tự nhiên, chúng ta đi tìm Công Chúa Điện Hạ. - Đi thong thả.
Trầm Côn cười híp mắt phất phất tay.
Nhìn theo đám hộ vệ rời đi, hắn đột nhiên bước nhanh lên trước, biến thành một đạo phù quang phóng về phía Đoạt Nhật Lâu. - Hồng hồng lục lục, lập tức tìm ra bà ngoại.
Chân Long đế khí Trầm Côn không có nhưng lại có Kỵ Quan hoàng Mặc Ly.
Trên hồ lớn.
Sau một trận nghi thức hoan nghênh rườm rà, đám người Đông Ca ngồi trên một hoa thuyền xa hoa, đám quan lớn khác cũng đi đến các hoa thuyền khác, tới xem biểu diễn giữa hồ. còn đám dân chúng bình thường thì chỉ đành đứng ở xa ngắm nhìn.
Đông Ca thật sự vô cùng coi trọng Nguyên Quân, mọi thứ đều dàn xếp từ đầu nhưng sau đó vẫn tự thân đi ra hậu trường. - Tham kiến Thánh Nhân.
Nguyên Quân đang chuẩn bị để diễn xuất, từ xa nhìn thấy Đông Ca đến, nàng cười dài đứng dậy thi lễ. - Thánh Nhân quân vụ bận rộng, lại còn bớt thời gian đi đến cổ vũ tiểu nữ, Nguyện Quân thật là có phúc khí. - Tiểu thư nói đùa.
Đông Ca quét mắt nhìn đám diễn viên chuẩn bị xuất tràng, phát hiện đám người này đều mặc quân phục của Đại Hán, hiếu kỳ nói: - Tên vở kịch đêm này là. -Hồng Môn Yến.
Nguyên Quân mỉm cười. -Nga?
Đông Ca hơi giật mình, lập tức cười to. - Ha ha, hay cho Hồng Môn Yến, lúc này tất cả Hoàng Kim quan lớn đều tập trung ở biểu diễn tràng, nếu cho chút gì ngoài ý muốn thì đúng thật là Hồng Môn yến a. - Thánh nhân đã chê cười rồi, cho dù có gì ngoài ý muốn thì đã có ngài trong này tự mình trấn thủ, còn có người dám đến tìm chết sao?
Vài câu chuyện phiếm xong, Nguyên Quân tiếp đón Y Y tới đối chiếu kịch bản, xin lỗi Đông Ca nói: - Thánh nhân xin cứ tùy tiện, Nguyên Quân cần lên sân khấu.
Sau đó nàng quay người lại mỏm cười, nói: - Tất cả đã chuẩn bị xong chưa? - Lôi Thiên Quân truyền đến tin tức, hai mươi quả Oanh Thiên Lôi toàn bộ đã chôn xong, chỉ chờ tín hiệu của tiểu thư.
Y Y quay đầu nhìn Đông Ca đang trò chuyện vui vẻ với đám diễn viên, vẻ mặt lo lắng nói: - Đoạt Nhật Lâu nhất định không thành vấn đề, nhưng chính Y Y lại có chút bận tâm… Đoạt Nhật Lâu sẽ nổ mạnh trong lúc tiểu thư biểu diễn, hơn nữa tiểu thư lại là diễn viên chính trong vở Hồng Môn Yến, cái này, người hiểu chứ. - Ngươi sợ Đông Ca đoán ra thân phận của chúng ta?
Nguyên Quân cười tự tin, nói: - Yên tâm, Chân Long trạch chủ, cả mấy Hoàng Kim quan lớn khác sẽ không hiểu tại sao lại mất tích.
Đoạt Nhật Lâu vừa mới phát nổ, mấy Hoàng Kim quan lớn lại mất tích, lúc đó dù là ai cũng sẽ nghĩ rằng, đám quan lại đó đã bán rẻ Hoàng Kim Huyết Tộc, mà không hoài nghi Nguyên Quân. - Nguyên lai tiểu thư đã chuẩn bị chu toàn. - Y Y cười khẽ nói. - Ngươi tiểu nha đầu này.
Nguyên Quân tiếp tục nói. - Trầm Thiên Quân chuẩn bị đến đâu rồi? - Hừ, cái tên gia hỏa mắt ti hí, đang bề bộn thì tự nhiên biến đi đâu mất.
Y Y tức giận nói: - Mấy giờ trước, hắn mang theo A La đi đến nói Họa Long điểm tình, rõ ràng là cần thừa dịp nổ mạnh, lại nhường nữ nhân của mình tấn cấp, người này không sợ khi Đoạt Nhật Lâu nổ, nữ nhân của mình sẽ chết sao?
Nguyên Quân cười nhạt một tiếng - Trầm Thiên Quân lúc này còn đang ở Họa Long Điểm Tình sao? - Không, hắn đã một mình đi ám sát Cơ Na, nhưng không tìm được Cơ Na, sau đó liền đi công trường Đoạt Nhật lâu. - Hô.
Nguyên Quân sờ sờ khuôn mặt của mình. - Hắn không phải không tìm được, mà là Cơ Na đã chết rồi… Y Y , chúng ta cũng bắt đầu đi.
Nàng hào sảng giơ cao cánh tay phải, như đem thiên hạ cất vào lòng bàn tay, cao giọng quát: - Ba quân tướng sĩ, khai chiến.
Trong nháy mắt Nguyên Quân tựa hồ như biến đổi thành một người khác, hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai phong, lẫm liệt, hơn nữa nàng đóng vai Sở bá vương trong Hồng Môn yến, mang khôi giáp, có mấy trăm hùng binh đứng hai bên bảo vệ, làm lộ ra khí thế thiên quân thần phục, vô cùng có phong thái của bậc đại tướng.