Vũ Toái Hư Không

Chương 296: Cửu Châu Long Nhãn

- Ai nha, ai nha, các ngươi nói cái gì vậy?
Hồng Hồng cùng Lục Lục cùng nhau bưng kín lỗ tai, hiển nhiên hai nàng không thích cách nói chuyện toàn thuật ngữ chuyên môn như vậy. Vẻ mặt của hai người trông giống như thật, rất sống động. Trầm Côn nhìn thấy liền không thể tin được các nàng chỉ là hai trí tuệ nhân tạo mà thôi. Có thể làm ra trí tuệ nhân tạo đến trình độ thế này, nếu ta không đem Mặc Ly ngươi thu vào làm võ hồn thứ sáu thì chắc cả đời ta sẽ tiếc nuối!
- Tốt rồi!
Hồng Hồng và Lục Lục lắc lắc đầu có vẻ không vui.
- Tiểu suất ca, ngươi không phải là đến đây cầu bà ngoại luyện Băng Ngọc Thạch sao? Nói chuyện này để làm gì? Còn không mau đi nhờ bà ngoại đi?
- Thì ra ngươi muốn luyện Băng Ngọc Thạch? - Mặc Ly có chút ngẩn ra.
- Đúng vậy, trong quá trình trùng tu Đoạt Nhật Lâu, ta phải đúc ra một trăm lẻ tám cái Hàn Băng Huyền Tỏa, mà nguyên liệu là Băng Ngọc Thạch - Trầm Côn đem chuyện khó xử của mình nói ra một lần rồi cười hỏi:
- Lão nhân gia có biện pháp gì phải không?
Mặc Ly căn bản không trả lời là có biện pháp nào hay không, nàng chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trầm Côn
- Chính là Đoạt Nhật Lâu mà Hoàng Kim Huyết Tộc dùng để trấn áp Cửu Châu hả? Theo cái lợi thứ năm của phong thủy, ta không nên giúp ngươi. Nhưng ngươi đã giết Khuê La, ta cũng phải có gì đó đền đáp ... Tránh ra đi!
Tránh ra? Trầm Côn ngượng ngùng cười nói:
- Lão nhân gia, nguyên liệu vẫn còn ở công trường phía trên ...
- Nguyên liệu đã được mang tới rồi!
Không thấy Mặc Ly có động tác gì, tại gần miệng thông gió đã vang lên tiếng "dát chi, dát chi" của những bánh răng đang quay. Bức tường kim loại vốn kín mít giờ tự nhiên nứt ra, một giàn giáo thật lớn xuất hiện, trên đó không ngờ lại chính là số Băng Ngọc Thạch mà Trầm Côn muốn luyện. Băng Ngọc Thạch vừa xuất hiện, sức nóng từ nham thạch phía dưới lập tức suy yếu, không khí của cả tầng mười tám trở nên nhẹ nhàng khoan khoái hơn không ít.
- Đoạt Nhật Lâu này là do tổ tiên của ta chế tạo, từ lúc chín tuổi, ta đã nắm rõ kết cấu của nó như lòng bàn tay, đến lúc mười hai tuổi, ta đã có thể điều khiển từng cái vít thông thạo như các ngón tay của mình.
Mặc Ly bình thản giải thích. Tựa như đối với nàng, việc đem mấy trăm cân nguyên liệu vận chuyển từ mặt đất xuống dưới này trong khi qua mặt được tất cả Hoàng Kim cao thủ đang trông chừng Đoạt Nhật Lâu chi là một chuyện nhỏ mà thôi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Chết đứng, Trầm Côn đã phục sát đất với trình độ cơ quan thuật của lão thái thái này.
Hắn chỉ thấy rằng, nếu giờ nàng làm ra một vị Phật Tổ Như Lai thì cũng là bình thường. Trầm Côn lẳng lặng nhìn Mặc Ly làm thế nào để luyện hóa Băng Ngọc Thạch.
- Trong việc luyện Băng Ngọc Thạch, khó khăn lớn nhất nằm ở cái lạnh cực độ của nó.
Mặc Ly đến gần vách tường, cầm mấy cái đinh ốc xuống.
- Coi như là ta tự mình ra tay cũng không có cách nào đứng cạnh Băng Ngọc Thạch hơn mười phút, càng không thể đem nó đi luyện ... Chính xác mà nói, không có bất kì công cụ nào có thể luyện được Băng Ngọc Thạch!
Nàng chợt đổi giọng:
- Nhưng, bản thân Băng Ngọc Thạch chính là một ngoại lệ!
Nói xong, nàng đem đinh ốc trong tay bắn ra. Đinh! Nó liền bắn trúng một khối Băng Ngọc Thạch. Mặc dù chiếc đinh ốc cũng bị đông lạnh rồi vỡ nát, nhưng khối Băng Ngọc Thạch cũng bị đánh bay lên. "Đinh đinh đinh" ... Mấy ngàn cái đinh ốc được liên tiếp bắn ra. Mấy chục khối Băng Ngọc Thạch liền bị đánh bay lên giữa không trung. "Đinh đinh đông đông". Tất cả đụng cùng một chỗ rồi rơi xuống tạo thành một người máy! Cùng lúc đó, giàn giáo đang chứa Băng Ngọc Thạch cũng được người máy đem đến phía trên nham thạch nóng chảy. Dưới sức nóng của nham thạch, người máy làm bằng Băng Ngọc kia đã đem số Băng Ngọc Thạch còn thừa luyện thành nước đá, nấu chảy thành một trăm lẻ tám cái Hàn Băng Huyền Tỏa. Sau khi công việc hoàn thành, người máy cũng đi vào trong nham thạch nóng chảy, tự hòa tan bản thân, mà giàn giáo chứa Hàn Băng Tỏa được nâng từ từ lên tầng trên của công trường.
- Một trăm lẻ tám cái Hàn Bằng Huyền Ki Tỏa đã được đưa đến kho hàng trong công trường của ngươi!
Mặc Ly cũng không hề vui mừng gì khi giải quyết xong nan đề về chế tạo của cả Cửu Châu, nàng rất bình thản phất phất tay:
- Ngươi cũng đến đây đi. Nếu lão nhân ta không đoán sai, số Hàn Băng Tỏa đó chính là dùng để phong tỏa chỗ nham thạch nóng chảy này. Tầng thứ mười tám này sẽ rất mau không còn an tĩnh nữa, lão nhân ta cũng phải tìm một chỗ ẩn thân khác!
Nói xong, nàng quay người về:
- Hồng Hồng và Lục Lục cũng tặng cho ngươi, dùng các nàng mà giết thêm vài tên Hoàng Kim Huyết Tộc. Tuy nhiên, không nên trở lại tìm ta nữa!
Thân ảnh của nàng liền biến mất tại cánh cửa lớn bằng kim loại đột nhiên xuất hiện lúc trước. Nàng tự nhiên ra đi như vậy? Tâm lý Trầm Côn liền trở nên khẩn trương, Cơ Quan Hoàng đã đi, vũ hồn thứ sáu cũng coi như hụt mất. Tuy nhiên, nghĩ lại thì hắn thấy mình cũng không nên dây dưa với nàng nữa. Dù Mặc Ly đã nói rằng nàng có thể trở thành Vũ hồn của Trầm Côn, nhưng vì tâm nguyện tới nay chưa hoàn thành, nàng phải lưu lại. Muốn thu nhận được Mặc Ly, mình phải thay nàng hoàn thành tâm nguyện! Về phần tâm nguyện này là cái gì, Mặc Ly vẫn còn đau đớn, không dám nhớ lại chuyện cũ. Nhưng Trầm Côn giữ chức cung đình tế tửu, lại có Nguyên Quân nắm giữ tình báo trong thiên hạ, chỉ cần hắn chịu dụng tâm, nhất định có thể tra ra tâm nguyện của Mặc Ly, thu được Vũ hồn thứ sáu này.
- Hai vị tiểu mĩ nữ, bà ngoại của các ngươi đã đi, các ngươi còn có thể đi tìm nàng sao? - Trầm Côn cười tủm tỉm mà hỏi thăm:
- Đương nhiên rồi, chúng ta biết tất cả các mật đạo trong Đoạt Nhật Lâu mà!
Tốt rồi! Trầm Côn cũng yên lòng, liền bảo hai tiểu nha đầu đưa mình trở về mặt đất. Nhưng đúng lúc này, Cổ Nguyệt Hà đột nhiên cười một tiếng thật quái dị:
- Lão đại, đã vào núi vàng rồi mà đi về tay không, ngươi sẽ thiệt thòi đó!
- Núi vàng? - Trầm Côn sửng sốt.
- Ài!
Cổ Nguyệt Hà bất đắc dĩ mà thở dài, hiển nhiên hắn rất không hài lòng với sự chậm chạp của Trầm Côn.
Hắn nói bằng một giọng có vẻ thận trọng:
- Lão đại, vào hai ngày đầu tiên chúng ta vào thành Xích Vân, ta đã nói cho ngươi biết tác dụng của Đoạt Nhật Lâu là cùng phối hợp với Giáo Thế Sơn để trấn áp long mạch của Cửu Châu. Mà vị trí của thành Vân Đông này chính là đầu của long mạch Cửu Châu, Đoạt Nhật Lâu chính là vị trí có phong thủy cực tốt, thiên hạ đệ nhất! Cũng chính là quỷ ...
Trầm Côn khẽ mở đôi mắt ti hí của mình lên.
- Nếu Vương Kiêu tụ linh khí cho ngươi, Lý Mục làm hộ pháp, Huyền Si điều trị thân thể, Thủy Nhi bảo vệ linh hồn, cùng lão nhân ta ở bên cạnh chỉ điểm thì lão đại sẽ tấn cấp nha! - Cổ Nguyệt Hà cười cười rồi chậm rãi nói tiếp - Phong thủy vận số của Cửu Châu đã bị nơi này trấn áp ngàn năm, sau từng ấy năm tích lũy, mật độ linh khí trong này đã đạt tới mức đến thần tiên cũng phải ghen tị, lãng phí lượng linh khí này, ngươi sẽ hối hận đó!
Sốc!!! Cho dù Trầm Côn không biết phong thủy bí pháp, hắn chỉ cần dùng đầu gối để nghĩ cũng biết Đoạt Nhật Lâu đã trấn áp phong thủy Cửu Châu cả ngàn năm. Trấn áp! Ngàn năm! Cứ mỗi năm tích lũy được bao nhiêu lại bị giữ lại hết dưới này, tầng mười tám phía dưới Đoạt Nhật Lâu đã trở thành địa phương tu luyện hoàn mĩ nhất Cửu Châu đại lục! Lại nghĩ một chút về khối phong thủy bảo địa này, quả là vẽ rồng thêm mắt ... Đương nhiên, từ lúc Đoạt Nhật Lâu bị Hoàng Kim Huyết Tộc bố trí thành công trường, chưa người nào có thể ở đây mà an tâm tu luyện, bất quá ... Chuyện này có thể làm khó được Trầm Côn sao? Tên hòa thượng này một khi lòng tham phát tác, sức mạnh của sự tham lam liền thể hiện ra ngoài, trong đầu liền nghĩ ra hằng hà sa số các chủ ý quái dị.
Sáng sớm ngày thứ hai. Công Thâu Huyền tính rằng cũng đã tới kì hạn ba mươi ngày giao ước, hắn cùng bắt chuyện với mười mấy đại nhân vật từ trong trướng bồng rồi rủ nhau cùng đi. Đến bên ngoài cổng công trường, hắn cao giọng nói:
- Trầm Đốc công! Kỳ hạn đã đến, xin mời mở lò, thể hiện phong thái của chú tạo sư giỏi nhất Cửu Châu!
Thanh âm của hắn truyền khắp tầng thứ nhất của Đoạt Nhật Lâu, ngay cả phủ thành chủ và hành cung của công chúa bên ngoài thành cũng có thể nghe thấy. Chế tạo sư giỏi nhất Cửu Châu? Từ khi Hàn gia diệt tuyệt, Trầm Niệm Tổ qua đời, còn có người đạt được danh hiệu này sao? Vô số người bị tiếng kêu làm cho kích động, không nhịn được mà tụ tập bên ngoài cổng công trường. Sau vài tiếng hô lớn, trước cổng công trường đã qui tụ đến bảy tám trăm người, hơn nữa, có thể có được tư cách đến gần công trường Đoạt Nhật Lâu đều là những người có máu mặt của Cửu Châu đại lục, dậm chân một cái liền chấn động một phương! Các thợ thủ công đang làm việc cũng buông công cụ trong tay xuống mà kinh ngạc nhìn về phía này.
- Trầm Đốc công, mở cửa ra, ta không thể đợi thưởng thức tay nghề của ngài nữa! - Công Thâu Huyền hô to một lần nữa nhưng cửa lớn vẫn đóng chặt, hắn không khỏi cười mà nói:
- Chẳng lẽ Trầm Đốc công vì không hoàn thành trong kì hạn mà không còn mặt mũi gặp người khác?
- Ha ha!
Hắn cười to một tiếng. Vì muốn Trầm Côn không thể hoàn thành, chính mình phải tìm mọi cách để làm nhục tên tiểu bạch kiểm này. Tiếp theo, Công Thâu Huyền lại hô:
- Đốc công không phải sợ, khó khăn khi luyện Băng Ngọc Thạch thì chúng ta cũng rõ ràng. Dù không hoàn thành thì chúng ta cũng không trách ngài đâu!
Các tân khách đang vây xem cũng không khỏi nở nụ cười. Hô tiếp mấy tiếng, cửa lớn vẫn không mở ra, Công Thâu Huyền có chút nhíu mày, hắn bắt chuyện với một công tượng giám thị Trầm Côn:
- Trầm Đốc công đang ở đâu?
- Đại nhân! Từ tối hôm qua, Trầm Đốc công đã đóng cả bốn cửa của công trường, nói là muốn tĩnh tâm suy tư về một cái nan đề trong chế tạo! - Một công tượng khác cũng có bộ mặt quái lạ:
- Hơn nữa, tất cả chúng ta đều bị đuổi ra ngoài, ngài ấy nói sợ chúng ta quấy nhiễu suy nghĩ của ngài.
- Hắn đem chính mình nhốt trong công trường? - Công Thâu Huyền biến sắc - Không tốt, chắc chắn là hắn không thể hoàn thành công việc, đã không còn thể diện nên đóng cửa chạy mất!
Hắn vội vàng quay lại nói với đám người đang vây xem:
- Có mọi người làm chứng, ta đã cho Trầm Đốc công kì hạn ba mươi ngày để hoàn thành một trăm lẻ tám cái Hàn Băng Tỏa. Nhưng Trầm Đốc công lại đóng chặt cửa lớn, rõ ràng là không thể hoàn thành mới lập mưu trì hoãn chúng ta nhằm nhân cơ hội chạy trốn.
Hắn vung tay hô to:
- Mọi người cùng ta đi vào, vạch trần bộ mặt thật của cái tên muốn mua chuộc danh tiếng này!
Nói xong, hắn liền một cước đá văng cánh cửa bằng kim loại cao hơn mười thước. Mọi người ai cũng thích xem náo nhiệt, huống chi là đi vạch trần bộ mặt thật của Tế tửu cung đình? Mấy trăm người vô cùng hăng hái tiến vào trong công trường. Trong lòng bọn hắn cũng đã tính toán, quả thật gần đây công chúa Cơ Na rất sủng tín tên tiểu bạch kiểm này, đi vạch trần bộ mặt thật của hắn, chính mắt thấy hắn thân bại danh liệt như thế nào, quả thật là một chuyện rất hưng phấn nha! Nhưng chưa bước được vài bước, khí lạnh thấu xương đã tạt cho bọn hắn một chậu nước lạnh to. Ngẩn đầu lên nhìn, lò luyện phía trên trần nhà đã được dỡ xuống, hai cây cột sắt dài hơn một trăm thước đứng sừng sững. Một cái xích sắt lớn buộc vào hai đầu cột, thoạt nhìn giống như một cái cọc treo đồ khổng lồ. Chỉ có điều phía trên đó không phải treo quần áo mà là một trăm lẻ tám cái Hàn Băng Tỏa đang từ bên trong mà tản mác ra khí lạnh kinh người.
- Hắn đã làm xong rồi sao? - Công Thâu Huyền ngây ngẩn tại chỗ.
Mà bây giờ, Cơ Na công chúa cũng bị kinh động. Đám tì nữ nàng mang theo cùng vô số Hoàng Kim hộ vệ không biết từ đâu hiện ra khi vừa tiến vào đều sửng sốt đối với cấu trúc điên rồ này của Trầm Côn. Đám người tới xem náo nhiệt lập tức đổi giọng:
- Ô hô, ba mươi ngày, một trăm lẻ tám cái Huyền Băng Tỏa, tay nghề Trầm Đốc công thật là xịn. Cơ Na công chúa quả thật không nhìn sai người!
- Tế tửu do công chúa đích thân chọn, sao lại sai được chứ? Chỉ một cái nhấc tay, liền đem vấn đề khó khăn nhất giới chế tạo Cửu Châu phá giải dễ dàng, Trầm Đốc công quả không thẹn với danh xưng Cửu Châu đệ nhất chú tạo sư!
- Hàn gia tuyệt diệt, Trầm Niệm Tổ đã về Tây thiên, giới chế tạo của Cửu Châu rốt cuộc cũng có người kế nghiệp!
Cơ Na do nghe tiếng hô của Công Thâu Huyền mới tiến vào, căn bản là chưa biết nơi này xảy ra cái gì. Tuy nhiên, vừa nghe mọi người tán dương Trầm Côn, khuôn mặt nhỏ nhắn liền có thêm thêm vài phần đỏ hồng vì hưng phấn.