- Thì bất lợi hề, chuy bất thệ. Tiếng hát của Trầm Côn vang vọng trong thiên địa. Không biết bắt đầu từ lúc nào, một vài khán giả ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống. Bọn họ hiểu được tâm sự của Bá Vương. Cũng có một vài khán giả giậm chân đấm ngực, mắng ông trời bất công, bọn họ tiếc nuối cho thất bại của Bá vương, còn có một bộ phận khán giả vung tay hét lớn, nhất định đòi xông vào giữa sân giết quân Hán, giúp đỡ Bá vương thoát khốn. Giờ khắc này, chúng sinh đều bị cảm hoá. Tiếng ca theo gió đêm truyền khắp bốn phương. Trên thính phòng, tâm tình của Cơ Na theo tiếng ca mà biến đổi, lúc nước mắt rưng rưng, lúc vung tay hét lớn, hoàn toàn quên mất mưu đồ của mình. Hậu trường, Nguyên Quân đang dưỡng thương lật vải trên người mình ra, kinh ngạc hỏi dò người bên cạnh mình: - Đây là tiếng hát của Trầm Côn? Không ai trả lời, bọn họ đều đang hết sức chăm chú lắng nghe. - A! Nguyên Quân cười cười, nhắm mắt lại theo tiếng ca, lẩm bẩm một mình: - Trầm Côn, ngươi quả nhiên là siêu sao trời sinh. Trong một tửu quán nho nhỏ. Đám tàn binh đang uống thả cửa kinh ngạc ngẩng đầu. - Bài hát này... - Tây Sở Bá Vương, cai hạ ca. Quái nhân áo giáp đen nằm trên ghế dài xoay người ngồi dậy, cười khàn. - Một khúc Bá vương tang ca, có thể diễn tới mức lay động cường giả cấp hồn chủ sao? Vung nắm đấm mang bao tay sắt đen, quái nhân áo giáp đen cười càng thêm cổ quái... Trên đường phố hỗn tạp của Xuất Vân Hải Thành, một thân ảnh lôi thôi đang hỏi đường khắp nơi. Hắn nghe được tiếng ca đến từ phía đông bắc, liền nằm lăn ra đường cái, bụng hướng lên trời cười ha ha. - Tên này bị điên sao? Bên tai truyền đến tiếng khinh bỉ của người đi đường, hắn giống như không nghe thấy, chỉ gõ nhịp theo tiếng ca: - Lực bạt sơn hề khí cái thế. Vù vù! Cổ kiếm ở eo đột nhiên rung lên, hắn vỗ vỗ bao kiếm, mắt say lờ đờ cười to nói: - Kêu cái gì? Đó không phải là Sở Bá Vương chân chính, cũng không phải Bá Vương Kích chân chính, ngươi ra khỏi vỏ rồi sẽ dọa tiểu bằng hữu đó.... Dưới Đoạt Nhật Lâu. Yến Nan Quy đang quỳ gối dưới điện thờ cầu khẩn, tiếng ca truyền đến, trường kích bên người hắn phát ra một giọng nói: - Yến Nan Quy, Hán Sở tranh hùng, Bá vương mạnh nhất, tam quốc loạn thế, Ôn Hầu vi tôn.. Ngươi nói, nếu như ta gặp sở Bá vương, ai thắng, ai bại? Chiến ý của Ôn Hầu cũng bị huy động rồi sao? Tây Sở Bá Vương, Thiết Kích Ôn Hầu, ai mạnh hơn? Đây cũng là một vấn đề thú vị, câu trả lời của Yến Nan Quy càng thêm thú vị. - Các ngươi đều sẽ thua. Hắn nói: - Bởi vì ta sẽ bắt lấy Ngu Cơ và Điêu Thuyền, khiến các ngươi thần phục dưới chân ta, giúp ta thay đổi lịch sử, ta sẽ xây dựng lên sự nghiệp lưu danh thiên cổ. - Ha ha ha ha... Trường kích cất tiếng cười to. - Yến Nan Quy, ngươi vô sỉ. Rồi lập tức khóc lớn. - Nếu như năm đó ta vô sỉ như ngươi thì tung tích Điêu Thuyền cũng sẽ không biến mất cho tới hôm nay. - Cho nên kiếp này ngươi làm vũ hồn của ta, không phải sao? Yến Nan Quy cười cười, tiếp tục cúi lậy cái đốm hắc vụ đó, không biết hắn cung phụng miếu thờ của vị Thần Phật nào. Sâu trong lòng đất, hai thân ảnh nhỏ nhắn, một đỏ một xanh cũng nghẹn ngào theo tiếng ca. - Khốn nạn thật, ai đang hát vậy? Làm Hồng Hồng muốn khóc rồi. - Thế nhưng, thế nhưng, tiếng ca của người này rất hay nha. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Thân ảnh màu xanh đó nhanh chóng đi một vòng. - Lục Lục cũng rơi lệ rồi. Bà ngoại nói, chỉ cần chúng ta học được cười, học được khóc, sẽ không còn là ác quỷ là đáng sợ nữa, mà sẽ hoàn chỉnh như nhân loại rồi, chúng ta đã học được khóc, coi như là một nửa nhân loại rồi. - Nhưng chúng ta còn chưa biết cười. Thân ảnh màu đỏ có mấy phần sầu bi. - Ừ. Thân ảnh màu xanh suy nghĩ một chút, vỗ tay nói: - Chúng ta có thể đi tìm cái người đang hát này, hắn có thể làm cho chúng ta khóc, nhất định có thể làm cho chúng ta cười. - Thế nhưng, chúng ta không thể tùy tiện ly khai Đoạt Nhật Lâu. Len lén chuồn ra, không vấn đề gì chứ? Hai thân ảnh nhỏ nhắn lén lút thương lượng vài câu, sau đó hóa thành hai điểm hỏa quang mềm mại một xanh một đỏ, lơ lửng từ trong một đường hầm đen kịt chui ra. ... Rạng sáng, sân khấu huyên náo một đêm rốt cục an tĩnh lại. Hoàng Kim công binh của Công Thâu gia bắt đầu thu dọn sân bãi mà tóc giả của Trầm Côn rối tung, quần áo xộc xệch, siêu vẹo nằm trên một gò đất, lẩm bẩm chửi bới: - Làm diễn viên đã khó, làm minh tinh còn khó hơn. Làm siêu sao gây náo động, $^^%^# quá khó! Bắt đầu từ lúc Trầm Côn phát động Điên Đảo Chúng Sinh, một buổi biểu diễn liền biến thành trò cười. Tâm tình khán giả hoàn toàn bị Điên Đảo Chúng Sinh ảnh hưởng. Bọn họ cảm thấy trước mắt chính là chiến trường Cửu Lý sơn, Trầm Côn chính là Sở Bá vương tự vận ở Ô Giang, nghe tiếng ca bi thương, nhìn Ngu Cơ vung kiếm tự vẫn, khán giả bắt đầu oán hận lịch sử. Một đại thẩm cao lớn thô kệch không ngờ xông lên sân khấu nắm lấy trường kiếm trên cổ Y Y. - Cô nương, không thể chết được. Đại thẩm bế Y Y lên rồi xông vào trận doanh của quân Hán. - Còn chưa tới tuyệt lộ, đi, đại thẩm mang theo ngươi giết ra ngoài. - Này, này, chúng ta đang diễn kịch. Y Y chỉ giãy dụa được hai câu, liền bị đại thẩm che miệng lại, quay đầu nhìn Trầm Côn bằng ánh mắt cầu cứu, kết quả thấy vô số khán giả khán giả chạy ào lên sân khấu, một bộ phận khán giả cầm lấy gậy gạch bắt đầu đánh các diễn viên diễn quân Hán, một bộ phận khác nâng Trầm Côn lên, hùng dũng xông tới bờ 'Ô Giang'. - Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt. Bá vương, qua sông đi. - Quá đáng nhất chính là, một số Hoàng Kim công binh cũng bị tiếng ca ảnh hưởng. bọn họ phát động cơ quan bí thuật của Công Thâu gia, chế tạo ra mười cái xe đào đất, chỉ mấy phút liền biến 'Ô giang' thành đất bằng. Cứ như vậy, Tây Sở Bá Vương bị khiêng đi qua Ô Giang. Hạng Vũ đến bây giờ không chịu qua Giang Đông, qua sông rồi Sở Bá vương còn là Sở Bá vương sao? Qua sông rồi Bá Vương Biệt Cơ còn là Bá Vương Biệt Cơ sao? Loạn rồi. Toàn bộ buổi biểu diễn liền biến thành một trò cười. Đợi tất cả bình tĩnh lại, Trầm Côn giống như vừa ác chiến mười mấy vạn trận, nằm trên gò đất ở Ô Giang bằng phẳng mà thờ phì phà phì phò. Cách đó không xa, diễn viên mặc áo vằn sắm vai quân Hán hầu như ai cũng bị đánh đến mặt mũi xưng húp, ai oán nhìn Trầm Côn. Một buổi biểu diễn mà thôi, đám khán giả này không ngờ tưởng thật. Bất quá oán niệm chỉ là oán niệm, trên mặt diễn viên mang theo một sự tự nào nồng đậm, có thể làm cho quan chúng như tự mình trải nghiệm, thậm chí nhịn không được mà xông lên sân khấu để thay đổi tình tiết, buổi biểu diễn hôm nay thành công không nghi ngờ gì nữa. - Này, tên mắt híp. Y Y uể oải bò tới, ngã vào bên cạnh Trầm Côn thở dốc nói: - Nguyên Quân tiểu thư bảo ta cảm tạ ngươi, mặc kệ phần cuối thế nào, ngươi thành công rồi. - Yên tâm, yên tâm! Trầm Côn cũng thở hổn hển. - Thương thế của Nguyên Quân tiểu thư thế nào? - Vừa rồi Khuê La tới một chuyến, để lại mấy bình bí dược của Hoàng Kim huyết tộc, hẳn là không còn nguy hiểm đến tính mạng rồi. Y Y thở dài: - Nhưng dung mạo của tiểu thư, ôi, chí ít cũng phải cần ba tháng đến nửa năm mới khôi phục được. - A. Trầm Côn giấu đi suy nghĩ thật sự: Huyền Si ra tay, Nguyên Quân trong một đêm là có thể khôi phục. Bất quá trước khi biết rõ nội tình của Nguyên Quân, hắn sẽ không để Huyền Si đi giúp một người có khả năng biến thành kẻ địch. - Công chúa điện hạ, các diễn viên đã rất mệt rồi. - Cút ra. Đang nói, xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng mắng chửi của Cơ Na. Cơ Na cũng vừa mới tỉnh táo lại, thấy Trầm Côn nằm trên gò đất, ả lập tức dẫn người xông tới. - Công chúa điện hạ, ngươi muốn làm gì? Y Y thần sắc biến đổi, che chở trước người Trầm Côn. Sau khi Nguyên Quân bị hủy dung, Trầm Côn đã trở thành trụ cột của đoàn biểu diễn rồi, nói cái gì cũng không thể để hắn chịu tổn thương dù là nhỏ nhất. - Bản công chúa muốn làm gì, có liên quan đến ngươi sao? Cơ Na kiêu ngạo chỉ Trầm Côn, trong mắt phát ra quang mang vô cùng kỳ quái, quát: - Bay đâu, đem hắn bắt lại giải về hành cung của ta. Lời còn chưa dứt, hai tên Hoàng Kim binh sĩ liền vọt tới trước mặt Trầm Côn, một tên đè vai, một tên lấy dây thừng, thành thạo trói gô Trầm Côn lại. Ba. Một thanh phi đao bay sượt qua vai Trầm Côn, cắt đứt dây thừng, về tới tay Y Y. - Cơ Na, bà đây nhịn ngươi đã lâu lắm rồi, ngươi còn không chịu để yên. Nàng ta hung hăng nhìn Cơ Na: - Nguyên Quân tiểu thư có ngự thư của Đông Ca thành nhân, muốn bắt người của tiểu thư, nói rõ tội trạng ra cho ta, nếu không phi đao của bà đây không lưu tình đâu. - Ấy chà! Ngươi còn dám uy hiếp bản công chúa sao? Cơ Na cúi đầu, liếm liếm môi, trên người nổi lên một cỗ khí tức âm trầm, chậm rãi nói: - Bay đâu, bắt con lợn da vàng này lại, mang tới phòng bếp trong hành cung. Lợn da vàng? Trầm Côn vốn đang cười tủm tỉm xem náo nhiệt, hắn căn bản không sợ Cơ Na và mấy tên Hoàng Kim binh sĩ. Đến lúc không thể vãn hồi được nữa hắn sẽ khởi động vũ hồn đánh ra là xong nhưng vừa nghe trong miệng Cơ Na thốt ra ba chứ 'lợn da vàng'. Nhíu mắt lại, Trầm Côn bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước ở Thiếu Lâm Tự. Khi đó Trầm Côn là một đứa trẻ vừa mới hiểu chuyện, Thiếu Lâm Tự cũng vừa mới trở thành điểm du lịch, mấy du khách da trắng chỉ vào nhị sư bá của Trầm Côn mắng ba chứ 'lợn da vàng'. Nhị sư bá là hòa thượng lau dọn Tàng Kinh Các, một ông lão hiền lành. Nhưng hôm đó, Trầm Côn thấy ông ấy đi một vòng trên tiểu lộ ở hậu sơn, lúc quay lại, trên tay nhuốm máu, sau đó hậu sơn có mấy tên du khách bị đánh gẫy xương. Về sau nhị sư bá bảo Trầm Côn, hòa thượng Thiếu Lâm mặc dù xuất gia rồi, nhưng chưa có xuất ngoại, có vài việc không thể nhịn được. Từ đó về sau, Trầm Côn liền đặc biệt mẫn cảm đối với ba chữ 'lợn da vàng' này. Hơn nữa, Cơ Na còn muốn đem Y Y đưa tới nhà bếp? - A di đà phật, tin đồn đó không ngờ là thật? Nghe thấy hậu trù phòng, Huyền Si ở trong U Minh Hồn Phủ hơi nhíu mày, ngữ khí cũng trở nên u ám. - Ô kìa? Trầm Côn cười có một chút cổ quái. - Huyền Si lão huynh tựa hồ biết một ít bí mật? - Bần tăng khi còn làm quân sư cho Ca Thư Ứng Long, nghe được một số truyền thuyết về Hoàng Kim huyết tộc. Huyền Si châm chọc nói: - Thành viên trung tâm của Hoàng Kim huyết tộc đều là súc sinh nửa người nửa thú.