Ai đang gảy đàn? Trầm Côn cũng tự hỏi trong lòng, bên ngoài cũng chỉ có hai người Lý Mục điều khiển thân thể và Công Thâu Lâm bị đánh cho tàn phế, không có khả năng có người thứ ba đánh đàn a! - Lý lão huynh, ai tới vậy? Trầm Côn lấy lại quyền khống chế thân thể, hỏi Lý Mục. - Công Thâu Huyền! Thanh âm của Lý Mục có chút bị đè nén. Khi Trầm Côn và tên trẻ tuổi chém giết, Lý Mục chỉ dùng ba chiêu liền phá hủy cơ quan chiến khí của Công Thâu Lâm, chôn Công Thâu Lâm trong đống linh kiện hỏng. Một tiếng thú rít gào, Lý Mục vươn một cái thú trảo thật lớn, muốn lấy đầu Công Thâu Lâm, nhưng đúng vào lúc này, toàn bộ cây cối trong rừng đều sống dậy, mười mấy cây mây cuốn lấy hai chân Lý Mục,, hai cây đại thụ khác phân giải lắp ráp, biến thành mấy trăm xích chân, khóa nửa thân trên của hắn lại. - Ha ha, ha ha ha ha... Sau đó trong rừng vang lên một tiếng cười già nua. Dưới sự cổ vũ của tiếng cười, kim loại và đá trên mặt đất cũng nhanh chóng tổ hợp lại, trong chớp mắt liền biến thành một cái lồng giam, đem Lý Mục nhốt ở bên trong. - Nhất Tiếu Khuynh Thành? Công Thâu Lâm đang nhắm mắt chờ chết đối với tiếng cười này đã quá quen thuộc, ả khóc lớn nói: - Gia gia, mau cứu cháu gái. Lý Mục biến sắc, hắn cũng nghe ra hàm nghĩa của tiếng cười, chính là vũ hồn cấp vũ hoàng, Nhất Tiếu Khuynh Thành! Vũ hồn: Nhất Tiếu Khuynh Thành! Thuộc tích: cấp vũ hoàng. Năng lực thứ nhất: lấy tiếng cười thôi động cơ quan chiến khí, thanh âm nhanh bao nhiêu, tốc độ tổ hợp của cơ quan chiến khí cũng nhanh theo bấy nhiêu. Năng lực thứ hai: thêm công kích linh hồn! Biến hóa thứ nhất: được miễn vũ tông luân hồi! Biến hóa thứ hai: có thể tiến hóa thành cấp vũ thánh, Tam Tiếu Khuynh Quốc, hoặc thoái hóa thành cấp vũ tôn, Kim Ngọc Liên Thành. Viện binh của Công Thâu Lâm đã tới rồi, hơn nữa còn là gia chủ đương thời của Công Thâu Gia, Hắc Nguyên vũ tông đỉnh phong, Công Thâu Huyền! Lý Mục nhíu mày, sau khi Trầm Côn thăng cấp Lam Nguyên vũ tông, thực lực của hắn cũng đạt tới liễu Lam Nguyên hạ đoạn, nếu như chỉ là chính diện giao phong, hắn đánh không thắng Công Thâu Huyền cũng có thể bằng kinh nghiệm rút lui an toàn, nhưng nguy hiểm chính là: Nhất Tiếu Khuynh Thành của Công Thâu Huyền thêm công kích linh hồn, chính là khắc tinh trời sinh của Lý Mục thiếu mất một phần linh hồn! - Ha ha ha! Công Thâu Huyền là một lão nhân còm nhom sắp trăm tuổi, nom thì giống lúc nào cũng có khả năng lên bàn thờ ăn chuối cả nải, nhưng sau khi hắn dùng cỗ máy vây khốn Lý Mục, cánh tay gầy yếu tay lại dễ dàng nâng hơn trăm cân linh kiện để thả Công Thâu Lâm ra. - Gia gia, giết tên hỗn đản này cho con. Công Thâu Lâm khóc lóc hét lớn. - Lâm Lâm, tất cả đều có gia gia làm chủ, con nghỉ ngơi chút đi! Tần Lãng ở phía sau Công Thâu Huyền, đau lòng nâng hôn thê lên, nghe hắn gọi mình là gia gia, Công Thâu Huyền trừng mắt một cái. - Tiểu tử, ta còn chưa thừa nhận quan hệ của ngươi và Lâm Lâm, không nên gọi quá thân thiết! Tần Lãng nhất thời cười xấu hổ. - Hừ! Hừ một tiếng Công Thâu Huyền lại chỉ Lý Mục đang điều khiển Trầm Côn thân thể trong cũi. - Tiểu tử kia, tuổi còn trẻ, cũng đã là Lam Nguyên vũ tông hạ đoạn rồi, không tệ nha! Nặng nề cười hai tiếng. - Chỉ dựa vào tiềm lực của ngươi hôm nay, không giết ngươi, Công Thâu gia ta sẽ có hậu hoạn vô cùng, ha ha ha ha ha ha... Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện Tiếng cười buồn bã biến thành một trận cuồng tiếu. Đây là phương thức sát nhân đặc biệt của Công Thâu Huyền, cơ quan thuật vây khốn địch nhân, sau đó dùng lực lượng tiêu diệt linh hồn trong tiếng cười mà cười chết kẻ địch. Ha ha, ha ha ha... Tiếng cười chói tai truyền vào trong óc, Lý Mục đột nhiên giật mình một cái, tư duy từ từ trở nên chậm chạp, khóe miệng chảy ra hai hàng nước miếng, sắp biến thành thằng ngốc rồi! - Chết tiệt, Lý Mục ta một đời anh danh, chết không sợ hãi, nhưng lại phải làm trò cười trước khi chết, chảy nước miếng mà chết. Lý Mục ra sức kéo lồng giam nhưng thân thể của Trầm Côn không đủ để cho hắn tránh thoát sự ràng buộc của Hắc Nguyên vũ tông. Tình, tang, tang, tình! Đúng lúc này trong rừng cây vang lên một tiếng đàn, chính là tiếng đàn mà Trầm Côn đã nghe thấy, ba phần chính khí, ba phần tiều tụy, ba phần tự tin, còn có một phần kiên quyết chết cũng cúc cung tận tụy. Tiếng đàn này Trầm Côn, hay thậm chí là Lý Mục nghe thì không có điểm gì đặc biệt, chỉ là dễ nghe mà thôi, thế nhưng vào trong tai Công Thâu Huyền, thần sắc hắn bỗng nhiên thay đổi, trong lúc hoảng hốt tựa hồ thấy được đại quân gia thiên tế nhật từ trên trời hạ xuống, vô số hoàng cấp cao thủ cuồng tiếu mà đến, một cảm giác sợ hãi khó có thể áp chế tràn lan trong lòng, hắn bỗng hiểu ra một điểm. Không thể giết tên này, nếu không chính mình sẽ chết rất thảm! Chết tiệt! Sao lại có loại cảm giác này, đây rõ ràng chỉ là tiếng đàn, mà không phải sát chiêu của cường giả! Công Thâu Huyền chống lại tiếng đàn rảo bước tiến lên, ý đồ muốn giết Lý Mục trước, nhưng tiếng đàn cũng đột nhiên biến đổi, tiếng sát phạt lăng liệt càng sâu bên tai. Do dự chốc lát, lòng Công Thâu Huyền rối loạn, hắn lĩnh hội ở sâu trong nội tâm sự sợ hãi vài thập niên cũng không có xuất hiện, ôm lấy Công Thâu Lâm xoay người đi ngay! Chờ hắn biến mất trong rừng rậm, tiếng đàn lần thứ hai biến hóa, trở nên suy yếu bất kham, âm tiết mất trật tự, còn có một tiếng thở dài may mắn. Mà Trầm Côn theo tiếng đàn nhìn sang, sâu trong rừng thấy một bóng người không coi là quen thuộc, cũng không coi là xa lạ đang nhanh chóng rời đi. - Tiếng đàn này. Trong thế giới linh hồn, nghe biến hóa của tiếng đàn, thần tướng áo xanh bỗng nhiên mỉm cười. Đây là lần đầu tiên Trầm Côn thấy hắn cười, rất chân thành! - Quan lão huynh! Thấy bóng người đó, Trầm Côn cười tủm tỉm về tới thế giới linh hồn. - Ngươi hỏi ai đang khảy đàn? Hắc hắc, một tiểu nha đầu, xem như là sư phụ tài nghệ của ta đi! Thần tướng áo xanh trầm mặc chốc lát, gật đầu. - Nếu như thế, hôm nay bản mỗ không so đo với ngươi! Nói xong, hắn về phía sau Bất Sắc cầm đao mà đứng, khôi phục lại bản sắc vũ hồn Trung Nghĩa Thiên Thu. Vừa rồi vẫn còn nổi giận đùng đùng, để rời khỏi mình mà đến Bất Sắc cũng dám động đao, tại sao nghe xong một tiếng đàn, thần tướng áo xanh này liền không gây gổ nữa? - Cổ lão huynh, biết chuyện gì xảy ra không? Trầm Côn không dám trêu chọc thần tướng áo xanh nữa, một mặt đem hài cốt của Thủy Nhi chuyển vào U Minh Hồn Phủ, một mặt nhỏ giọng hỏi Cổ Nguyệt Hà. - Tiếng đàn này có phải có gì đặc biệt không? - Cao nhân không phải là vĩ nhân, không phải là toàn trí toàn năng! Cổ Nguyệt Hà hất cằm, vênh váo đáp, hiển nhiên cũng không biết quan hệ giữa thần tướng áo xanh và tiếng đàn này. Thế thì không còn cách nào ngoài mặt dày mày dạn đi hỏi chính người đó rồi. Giấu kỹ hài cốt của Thủy Nhi, Trầm Côn cười hì hì về tới thế giới hiện thực, điều trị một chút mấy vết thương nhẹ trên người, hắn về tới cửa nơi đóng quân của đoàn biểu diễn, theo thói quen ngồi xổm trên bậc cửa. Chỉ chốc lát sau, một thân thể mảnh mai lưng đeo mội cái đàn cổ thật lớn đi tới, ngón tay nàng ấy có thể vì gẩy đàn quá độ mà xuất hiện vài vết thương nho nhỏ, vừa đi vừa nhe răng trợn mắt nhổ nước bọt lên máu bầm, có vẻ rất là dễ thương. - Này, tên mắt híp! Đi tới trước cửa nơi đóng quân, nàng trừng mắt nhìn Trầm Côn đang chặn đường. - Làm cái gì đây? Ngồi xổm ở cửa, tay còn ở trong tay áo, người khác còn cho rằng ngươi mới từ trong tù ra đấy! Ta quả thật là mới từ trong tù ra, tù của Công Thâu Huyền. Trầm Côn cười hắc hắc, giương mắt nói: - Cho ta một lời giải thích đi, một khúc đàn là có thể dọa Công Thâu Huyền chạy, nói ngươi là diễn viên, ai tin được, tiểu thư Y Y! - Giải thích cái gì, dọa Công Thâu Huyền chạy cái gì? Này, này, này, ta nghe không hiểu ngươi nói cái gì cả. Mắt to của Y Y nháy nháy, giả ngu! - Thực sự không hiểu? Mắt híp của Trầm Côn cũng nháy nháy, đứng lên nói: - Vậy thì được, xem ra người tới cứu ta không phải là ngươi, không phải ngươi thì chính là Nguyên Quân tiểu thư rồi. Được, ta lập tức đi tìm Nguyên Quân tiểu thư nói chuyện! - Được rồi! Y Y hung hăng lườm Trầm Côn. - Thực sự là không may, không ngờ bị ngươi nhìn thấy. - Ngươi coi như là thừa nhận rồi? Trầm Côn cười tủm tỉm nói: - Vậy thì nói đi, vì sao cứu ta, tiếng đàn của ngươi là cái gì? - Vấn đề thứ nhất. Y Y giơ lên một ngón tay. - Ngươi là diễn viên nam số một của Nguyên Quân tiểu thư, thiếu ngươi, buổi biễu diễn mấy hôm nữa ở Đoạt Nhật Lâu sẽ phải hủy bỏ, vì đoàn biểu diễn, ta giúp ngươi không được sao? Nàng ta dương dương đắc ý ngẩng đầu lên. Vấn đề thứ hai, muốn biết tiếng đàn của ta là cái gì sao, vậy thì theo ta học, mười năm tám năm ngươi cũng có thể đàn như vậy, đến lúc đó sẽ hiểu là có chuyện gì. Nha đầu chết tiệt này. Y Y làm bộ tướng quân đắc thắng đi vào nơi đóng quân, Trầm Côn cũng đứng lên. - Mặc kệ nói như thế nào, cảm tạ ngươi! - Ừ, ừ, ừ, ngươi nhớ thiếu ta một món nợ ân tình là tốt rồi! Y Y hơi gật đầu, hai người đi ngang qua nhau, ai cũng không có nhiều lời. Còn có gì để nói nữa chứ? Hai ngươi vốn không thân quen gì cho cam, Y Y nghĩ thế nào Trầm Côn không biết, nhưng Trầm Côn cũng từ hai câu đối thoại vừa rồi mà nghe ra được, nguyên nhân nha đầu này giúp mình, khẳng định không chỉ đơn giản là vì biểu diễn. Một diễn viên sắp vì Hoàng Kim Huyết Tộc mà biểu diễn sao có thể vì hai chữ biểu diễn mà đắc tội Hoàng Kim Huyết Tộc được? Nếu như chỉ là ngăn chặn Công Thâu Huyền thì thôi đi, Trầm Côn không có hứng thú đi điều tra nha đầu này, nhưng quan trọng là việc thần tướng áo xanh ở lại, rõ ràng là vì ảnh hưởng của Y Y. - Nha đầu thú vị, Trầm Côn sờ sờ cằm, nở nụ cười, tháng ngày ở lại đoàn biểu diễn còn dài, cả đống cơ hội để tìm ra nội tình của Y Y, cho nên hắn cũng cười tủm tỉm không có dây dưa Y Y. Hơn nữa so với nha đầu kia, Trầm Côn còn phải đi giải cứu một tiểu nha đầu còn quan trọng hơn! Đợi A La trở về, Trầm Côn kéo nàng ta tiến vào trong kho hàng, bày ra hài cốt của Thủy Nhi ở trước mặt. - Thủy Nhi, hơn một nửa linh hồn ngươi đã tề tựu, vậy thì.. Mắt của Trầm Côn không thể nhắm lại rồi. - Biết rồi, biết rồi, sau này theo ngươi lăn lộn, ngươi phải kể chuyện cho ta nghe đấy nhá! Trong tai nghe thấy tiếng kêu của Thủy Nhi, chỉ thấy từ trong hài cốt có thêm mấy đạo ánh sáng, chui vào trong thế giới linh hồn của Trầm Côn, sau đó là một loạt tiếng la hét. - Trời ơi! - Ổ lợn của ngươi lộn xộn như vậy sao? - Cái bàn này bao lâu không lau rồi... - Quyển sách này tại sao lại bị rách mấy trang... - Cái gì, bị Cổ Nguyệt Hà mang đi làm giấy mời rồi? - Ta mặc kệ! - Đơn nam rất đáng thương nhưng các ngươi cũng không thể sống bẩn tới mức này. - Cổ Nguyệt Hà, đi quét nhà. - Lý Mục, đi lau bàn. - Bất Sắc, múa bụng cho tỷ tỷ xem có được không? - Lão đại. - Trầm Côn.. - Sư phụ... - Cứu mạng với! Sau một loạt tiếng kêu kinh thiên động địa, Trầm Côn day day trán, dường như lâu lắm rồi, vũ hồn thứ năm có thể giải quyết vấn đề dương thịnh âm suy trong U Minh Hồn Phủ đã quay về.