Nam nhân Dương gia! Cái từ này tựa hồ có ma lực kỳ diệu nào đó, Ti Nam ngây ngẩn cả người, Kha Tây ngây dại, mười vạn yêu thú cúi đầu than khóc: - Làm sao có thể, nam nhân Dương gia không phải chết hết rồi sao? Hỏi Hắc y nhân một đằng, hắn lại trả lời một nẻo: - Ta tới tìm ngươi! Thanh âm của hắn lộ ra vẻ lãnh mạc, quả thực là như đang răn dạy và quở mắng thuộc hạ, thế nhưng sau khi nghe xong ngữ khí của hắn, Tố Tâm lại mỉm cười: - Nếu là nam nhân Dương gia, chính là khách nhân của Tố Tâm ta, Ti Nam, nhường đường cho hắn, theo hắn đi vào! Ngay cả lời cảm ơn cũng không có, Hắc y nhân lạnh lùng đi trước. Trải qua trận đại đồ sát của yêu thú, trong Đại Hoang Châu không có nhiều nhân loại sống sót, cách mỗi một trăm dặm, hai bên tả hữu còn có một đội nhân loại bị xiềng xích yếu nhược ở dưới thành lũy quân sự, chứng kiến hắc y nhân cùng một đám yêu thú lại đây, nhóm lão yếu nhược nhanh chóng quỳ xuống: Hoan nghênh yêu thú đại nhân, ngài muốn chúng ta cống hiến cái gì sao? Ở trong nhóm người yếu nhược, một thiếu niên bị đứt một cánh tay hô to lên: - Hắc y đại nhân, ngài có thể đi qua trong này, nhất định là đại nhân vật, van ngài, dẫn ta đi với, ta là Phùng Kiếp người thừa kế Phùng gia ở Vô Ma Nhai, ta có thể cho ngươi tiền, rất nhiều rất nhiều tiền! Sau khi Phùng Kiếp cùng Hùng đường chủ thất lạc nhau, bị yêu thú làm thịt một cánh tay, ra thực trạng bây giờ! Đáng tiếc Hắc y nhân cũng không có ý tứ cứu hắn, tiếp tục đi tới. Lại đi được một đoạn đường, từ bên trong Tích Nhật Ốc Châu thành chạy ra một đội xe ngựa, trên xe cắm Thanh Vân kỳ, người dẫn đầu đúng là tam chưởng quỹ Bách Bảo Trai Trần Dương. May mắn có Trầm Côn đưa tới Thanh Vân kỳ đúng lúc, mới bảo về được trên dưới mấy vạn nhân mạng Bách Bảo Trai, ta sau khi về cũng có thể bẩm báo… Nghe yêu thú nói, Trầm Côn tựa hồ cùng Thú Tôn Lý Mục có quan hệ, ha ha, điều này đối với Triệu quốc mà nói chính là một tin cực kì tốt lành, Trần gia chúng ta cùng Trầm Côn có quan hệ không tệ, cũng không tránh khỏi được thơm lây! Đột nhiên nhìn thấy Hắc y nhân, Trần Dương nao nao, bất quá hắn biết bây giờ không phải thời gian nhiều chuyện, cúi đầu khi Hắc y nhân bước nhanh tới. Sắc trời hửng sáng, Kha Tây ngừng lại ở chỗ mà Trầm Côn triệu hồi Lý Mục, thở sâu vài lần, đột nhiên nhãn tình sáng lên. "Gió thổi mây bay, Ngự Thú Thiên Hoàng…quả nhiên là Thú Tôn Lý Mục, liệt tổ liệt tông Thiên Cơ môn, trong dự ngôn Thiên Cơ xuất hiện Thú Tôn!" Hắn thì thào quỳ xuống, nói một hồi ai nghe cũng không hiểu trong lời hắn nói gì. - Ti Nam tiểu thư, ngày hôm trước ai chiến đấu ở nơi này? Kha Tây hỏi. - Trầm Côn! - Vậy Trầm Côn đi nơi nào rồi? - Có thể trở về Triệu quốc, cũng có thể đi địa phương khác! - Đa tạ! Kha Tây xoay người muốn đi, trong lòng kinh hỉ nói: - Thiên Cơ dự ngôn quả nhiên ứng nghiệm trên người Trầm Côn, thú vị, thú vị, lão già khọm ta đây không tránh khỏi phải nhiều chuyện, đi tìm Trầm Côn! Kha Tây đi rồi, Hắc y nhân thì vẫn tiến bước phía trước, tựa hồ mọi thứ trong Đại Hoang Châu không thể khiến cho hắn hứng thú. Rốt cuộc, cũng đến thời điểm đi vào trong tổng đàn Thiên Vũ Tông, Hắc y nhân dừng cước bộ ở cửa lớn, thanh âm lạnh lùng nói: - Ta đến truyền lời, Trầm gia huynh đệ sắp tròn mười tám tuổi rồi, không nên quên, khi sinh nhật bọn hắn mười tám tuổi nên làm cái gì! Hắn đang nói chuyện với ai? - Ti Nam đi cùng sửng sốt, Hắc y nhân từ ngàn dặm xa xôi đến, chỉ vì nói với một phế tích hoang tàn thôi sao, nói một câu không đầu không cuối sao? Cọt kẹt! Cửa đại môn mở ra, Trầm phu nhân lạnh lùng từ bên trong đi ra: - Đương nhiên nhớ rõ, Trọng nhi tròn mười tám tuổi, là lúc ta khôi phục lại tên khai sinh…Dương Vô Tâm! Dừng lại một chút rồi nói tiếp: - Về phần tên tạp chủng Trầm Côn, ta nói cho ngươi biết, Dương Cửu ta cận kề cái chết, cũng không nhận đứa con này! Trong mắt Hắc y nhân không lộ biểu tình. - Ta nhất định chuyển lời! Nói xong thân ảnh đột nhiên tiêu thất. Lúc này, Trầm Trọng cũng từ trong đống hoang tàn phía dưới đi ra hỏi: - Nương, người đang ở đây nói chuyện với ai vậy? - Không cần lo cho hắn, cái mà Thiên Vũ Tông có thể cho ngươi, ngươi đã chiếm được, chúng ta đi thôi! Trầm phu nhân lôi cánh tay nhi tử muốn đi, Ti Nam cười lạnh một tiếng: - Thì ra còn có hai phần tử nhân loại xấu trốn ở chỗ này, các ngươi… Bá! Không đợi Ti Nam nói xong, trong tay áo Trầm phu nhân bắn ra một đạo hào quang hắc sắc nhạt, như là một thanh trường thương, đầu thương lạnh lùng chĩa vào cổ họng Ti Nam. - Bất Hối Thiên Thương của Dương gia, ngươi nhận ra chứ? Chúng ta có thể đi được chưa? Ti Nam đẩy đầu thương ra, cười nói: - Quả nhiên là Bất Hối Thiên Thương, mời! Bóng lưng mẫu tử Trầm phu nhân từ từ biến mất trong cát vàng, bọn họ không có trở về Triệu quốc, cũng không một ai biết tiếp theo bọn họ sẽ đi nơi nào… … Tháng năm, phía nam Cửu Châu đại lục đã có vài phần oi bức, Trầm Côn đi trên quan đạo giữa cái nắng mặt trời oi ả, trên trán toát ra một tầng mồ hôi nhỏ. Đây đã là nửa tháng sau khi Trầm Côn rời khỏi Đại Hoang Châu, đã đi đến vùng Bạch Mãng Sơn phụ cận Xích Tiêu Thành. Ngọc tiên sinh thì đi Triệu quốc trùng kiến Vô Ma Nhai, cho nên Trầm Côn liền để lại ba nghìn nhân mã lại cho ông ta, chỉ đem theo A La, A Phúc, đại cẩu hùng Long Thanh Sơn, còn có người cuồng tín tôn giáo Hùng đường chủ---Hùng đường chủ này tên lại phi thường mộc mạc, gọi là Hùng Tam Bảo! Tuy rằng tạm thời bỏ lại quân đội của mình, nhưng Trầm Côn tin tưởng, dưới sự tổ chức của Ngọc tiên sinh và Triệu Lạc Trần. Sau này hắn sẽ có một đội thiết quân cực mạnh có một không hai trên đại lục! Về phần Trầm Côn vì sao lại tự tin đến vậy… Hắc hắc, khi Lý Mục còn thanh tỉnh, đã đem phương pháp luyện binh giao cho Trầm Côn, thử nghĩ xem tự tay Lý Mục sáng lập Ngự Thú cấm vệ quân, còn là chỉ huy quân của Đại Triệu, tương lai quân đội Trầm gia cũng sẽ không kém cỏi! - Bạch Mãng Sơn, ngày xưa là nơi cao chủ Đại Hán trảm xà khởi nghĩa, từ xưa đã nghe đồn, thần khí trấn quốc của Đại Hán là Xích Tiêu kiếm được khai quật ở chỗ này, bởi vậy có tên gọi là Xích Tiêu thành… Đi ở phía trước đội ngũ, Đại Cẩu Hùng Thanh Sơn rung đùi đắc ý kể lại lai lịch Xích Tiêu thành. Hắc ngước nhìn lên thiên không nói: - Từ đó phát triển hơn nghìn năm, sau đó vương triều Đại Hán Phi hôi yên diệt (tan thành tro bụi), xuất hiện loạn thế tam quốc, Lưỡng Tấn Ngũ hồ họa Chửu Châu, cho đến hoàng thất Đại Chu cùng Hoàng Kim Huyết Tộc tiếp tục định càn khôn…ô..hô…ai …hai, đường đường là Xích Tiêu thánh thành, biến thành trấn nhỏ nơi sơn dã, tiểu sinh lòng cũng đau a! A Phúc chán nản chốn ở sau lưng Trầm Côn, nhỏ giọng nói: - Thiếu gia, Đại Cẩu Hùng lại điên rồi, làm thế nào đây? Trầm Côn ủ rũ nằm sấp úp ở trên xe ngựa: - Đừng để ý đến hắn, phiền phức của ta quá nhiều rồi! - Không phải chỉ là "Thực Cốt tán" sao? Thiếu gia còn chưa có xử lý xong? - Ai, đừng nói nữa, độc tính đã áp xuống dưới, nhưng dường như còn phát tác chút biến chứng… Trầm Côn ai oán lắc đầu, ở Thiên Vũ Tông hắn bị "Thực cốt tán" do tự tay Trương Nguyên phối trí, tuy rằng độc tính đã phai nhạt đi một ít, nhưng vẫn có tác dụng để lại di chúng khi có khi không! - Vua của ta, thỉnh ngài đừng thở dài! Hùng Tam Bảo đi đoạn hậu quay đầu lại, vẻ mặt thành kính: - Xích Tiêu thành đã ở phía trước, ta nhất định tìm được dược tề sư tốt nhất cho ngài! - Dược tề sư tốt nhất? Trầm Côn bĩu môi. - Ta trúng chính là "Thực Cốt tán" của Trương Nguyên Thiên Vũ Tông, ở địa phương nhỏ bé Xích Tiêu thành, còn có thể tìm được dược tề sư hơn Trương Nguyên sao? Sau truyền thuyết hỏi La Trương, đúng là Xích Tiêu thành không có dược tề sư cấp bậc này, Hùng Tam Bảo mặt đỏ lên, nói tránh đi: - Hắc hắc, không nói vấn đề này nữa, vua của ta, Xích Tiêu thành ngay tại trước mắt, người muốn hay không đi đăng kí một cái thân phận dong binh? Dong binh? Trầm Côn trong nháy mắt tức giận. Hùng Tam Bảo vội vàng giải thích: - Xích Tiêu thành ở Tây Hán quốc, Trung Châu Đường quốc, Triệu quốc, tam đại đại quốc gia này, trong lúc không ai quản lí là một mảnh đất rất loạn! Chỉ cần ngươi trở thành dong binh, tội danh sát phạt liền do quy tắc dong binh quyết định, pháp luật của ba quốc gia không quản đến thân ngươi. Phàm là cường giả Xích Tiêu thành, cơ hồ đều có một thân phận dong binh. Trầm Côn hờ hững gật đầu. - Ngài chờ, ta đi đăng kí giúp ngài! Hùng Tam Bảo cục kỳ hưng phấn nhảy xuống xe ngựa. - Để A Phúc đi là được rồi, ta còn có chuyện hỏi ngươi! Trầm Côn vội vàng gọi hắn lại, cười hì hì nói: - Lão Hùng, đã đến Xích Tiêu thành, vậy ngươi nói cho ta nghe một chút đi, ngươi để cho ta tới nơi này làm cái gì? - Vua của ta, ta xin người, là tới truyền bá tự nhiên pháp tắc, trọng chỉnh ngự thú sư vào trật tự a! Hùng Tam Bảo hèn mọn nói. - Được rồi, mấy cái này ta nghe đến chai lỗ tai rồi, có thể nói cụ thể không? Trầm Côn không kiên nhẫn nói: - Truyền bá tự nhiên pháp tắc, như thế nào có thể truyền bá? Còn có trọng chỉnh trật tự, Ngự thú sư rất loạn sao? Hùng Tam Bảo thở dài thật sâu: - Ngài có điều chưa biết, từ sau khi ngài chế tạo ra đài Thú Tôn, nhóm Ngự thú sư không có người dẫn dắt, rối loạn hơn một nghìn năm rồi! Hay như Ngựu thú sơn trang chúng ta, được chia làm hai phái thế lực, ta cùng với mấy Hùng gia huynh đệ là một phái, Lý gia lại thành một phái, oài…, hai nhà chúng ta đánh đánh giết giết mấy trăm năm, đều muốn làm chủ nhân Ngự thú sơn trang… Hắn hạ âm thanh xuống thấp. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện - Ta nghe nói, Lý gia mời tới một tiền bối cao thủ từ Nam Lâm, mấy ngày nữa có thể đến Xích Tiêu thành, cao thủ này mà tới, khẳng định Hùng gia chúng ta không có đường sống, cho nên ta mời người đến…hắc hắc hắc, ngài là Thú Tôn tái thế, chỉ cần ngài ra mặt, Hùng gia chúng ta còn sợ một hai tiền bối Lý gia sao? - Nguyên do nói một cách đơn giản, chính là ngươi mời ta đến giúp ngươi oánh nhau? Hai con ngươi Trầm Côn liên tục trợn tròn: - Lão huynh ngươi có lầm hay không, thực lực của ta ngươi đã kiến thức qua, ngay cả ngươi ta đánh còn không thắng mà! - Vua của ta, hiện tại tuy người rất yếu, nhưng ngàn vạn lần không thể tự ti a! Chỉ cần thân phận Thú Tôn tái thế của người, như ngày đó lúc nói truyện với Tố Tâm lộ ra uy phong Thú Tôn, người chỉ cần làm ra bộ dáng Thú Tôn, Lý gia cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ! - Được, được! Trầm Côn bất đắc dĩ phất tay, hắn đã nhìn ra, Hùng Tam Bảo bề ngoài là một kẻ điên cuồng giáo, kỳ thật trong lòng lại rất tinh minh! Hắn tôn kính Trầm Côn, mượn sức Trầm Côn, kỳ thật chính là vì trong thân thể Trầm Côn có linh hồn Thú Tôn---chỉ cần nắm giữ linh hồn Thú Tôn, Hùng Tam Bảo có thể thành cáo mượn oai hùm, trở thành thủ lĩnh Ngự thú sư! Mẹ nó chứ! Vẻ hèn mọn thành kính chó chết này, mụ nội nó tất cả đều là giả vờ! Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Trầm Côn đã có một Vũ Hồn thú hệ, chính là cần hiểu thêm về năng lực của Ngự thú sư, cho nên hắn không ngại bị Hùng Tam Bảo lợi dụng một lần, đơn giản là mỗi người đều có mục đích mà thôi! Nghĩ đến đây, Trầm Côn nói: - Không cần nói nữa, ta đã minh bạch ý tứ của ngươi! Lão Hùng, chúng ta nói trắng ra, ngươi có thể lợi dụng ta cùng danh nghĩa Lý Mục để đối phó Lý gia, ta cũng sẽ giả mạo Lý Mục tới giúp ngươi đe dọa Lý gia, nhưng mà…ta muốn bí pháp Ngự thú của Hùng gia các ngươi! - Công bình là lẽ tự nhiên trong trời đất, đề nghị của ngài, phi thường công bình! Hùng Tam bảo nở nụ cười, vẫn là nụ cười cường si tôn giáo. Đúng lúc này, sau lưng truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, một đội quân binh mặc quân trang Triệu quốc vội vã đi ngang qua bên người Trầm Côn. Nơi này là quan đạo, người đi đường ngang qua mình thực ra rất bình thường, Trầm Côn mới đầu cũng không để ý trong lòng, nhưng mà… Trầm Côn vô ý liếc mắt nhìn quân nhân đầu lĩnh, chỉ thấy hắn dáng người cao gầy, một đôi mi kiếm, mũi ưng, giống như là Vương Kiêu từ trong thế giới linh hồn đi ra, sống động như là phiên bản của Vương Kiêu khi còn trẻ vậy!