Vũ Toái Hư Không

Chương 140: Hải Thạch tụ, đệ nhị vũ hồn (3)

Thú tôn!
Hùng đường chủ rống một tiếng, dọa Trầm Côn ngã nhào, dọa Triệu Lạc Trần ngây người, dọa Ngọc tiên sinh choáng váng.
Tại Cửu Châu đại lục hai chữ Thú tôn chỉ có một ý nghĩa, chính là vạn thú chí tôn Lý Mục - Đại Triệu thần tướng một nghìn năm trăm năm trước, lấy mạng sống bản thân đúc lên đài Thú tôn, phù hộ vương triều Đại Triệu một nghìn năm trăm năm.
- Lão huynh ngươi gọi ta là gì?
Trầm Côn trợn tròn mắt.
- Thú tôn bệ hạ!
Hùng đường chủ lớn tiếng lập lại một lần, sau đó hắn hơi ngẩng đầu, lén nhìn Trầm Côn.
- Bệ hạ, ngài không tin ta nói à? Lấy danh nghĩa của đại tự nhiên thề, ngài chính là Thú tôn, ngài chính là tín ngưỡng của tất cả ngự thú sư, ngài chính là vạn thú chí tôn duy nhất trong ba ngàn năm Cửu Châu, vua... của ta! ! !
- A Phúc, thằng thần kinh này nói cái gì thế?
Nếu như hiện tại không phải chiến trường nguy cơ chồng chất, Trầm Côn gần như muốn xoay người đào tẩu rồi.
- Đại thiếu gia, người này hình như coi người là Lý Mục rồi!
A Phúc lôi kéo Trầm Côn đi tới một bên, dùng tốc độ rất nhanh nói:
- Mấy ngày trước, người này tìm được rồi nô tài, nói trên người nô tài có mảnh vỡ linh hồn của Thú tôn Lý Mục, còn muốn cung phụng nô tài làm chủ nhân... Nô tài sao dám làm chủ nhân của một người như vậy chứ!
- Về sau, nô tài hỏi rõ, nguyên nhân chính là sáu viên Hải Nạp Bách Xuyên thạch trên người, trong đó có mảnh vỡ linh hồn của Lý Mục...Thế nhưng nô tài nghe nói, khi Lý Mục tự sát, đã đem linh hồn phong ấn bên trong đầu của tượng Thú tôn, để bảo vệ bách tính Đại Triệu rồi, sau đó đài Thú tôn bị hủy, linh hồn của ông ta cũng...
Đột nhiên linh quang lóe lên!
Sáu viên, không, Dạ gia vẫn luôn tìm bảy viên Hải Nạp Bách Xuyên thạch, là mảnh vỡ của đầu Thú tôn!
Trầm Côn thông hiểu đạo lí, rốt cục hiểu toàn bộ rồi.
Sự tình đại khái là như thế, bắt đầu từ mồng ba tháng chạp năm ngoái người nào đó tam kiếm phá Thú tôn, đập vỡ đầu tượng Thú tôn, sau đó đầu Thú tôn tách ra thành bảy mảnh, rải rác ở khắp nơi tại phương Bắc! Tiếp sau đó, Hắc kỵ sĩ, Dạ gia, bọn chúng biết bên trong bảy viên đá ẩn chứa linh hồn của Lý Mục, cho nên mới liều mạng tìm kiếm!
Đến cuối cùng, bảy viên mảnh vỡ linh hồn của Thú tôn, Trầm Côn chiếm được sáu viên! Không sai, nhất định là như vậy!
Nghi vấn duy nhất chính là, bần tăng đã tu luyện đến tầng thứ ba , vì sao không có phát hiện linh hồn của Lý Mục chứ?
Trầm Côn hỏi ra nghi vấn của chính mình.
- Hùng đường chủ, ngươi tin chắc bên trong Hải Nạp Bách Xuyên thạch của ta, có giấu linh hồn của Thú tôn, ta làm sao không phát hiện nhỉ?
- Bởi vì ngài còn chưa có gặp được người kia trong truyền thuyết a!
Hùng đường chủ nói phi thường nghiêm túc.
- Chỉ cần ngài gặp được người kia, sẽ biến thành Thú tôn tái thế, lãnh đạo toàn thể ngự thú sư chúng ta, truyền bá quy luật đại tự nhiên, tái hiện vinh quang của ngự thú sư!
- Người kia? Ai?
Trầm Côn truy vấn.
Hùng đường chủ tự hào hất cằm.
- Tại hạ!
- Ngươi ư?
- Đúng vậy bệ hạ!
Hùng đường chủ tự hào nói:
- Từ sau khi ngài biến thành đài Thú tôn, giữa các ngự thú sư liền lưu truyền một đoạn dự ngôn đến từ Thiên Cơ môn...Khi yêu thú đi vào đất liền, máu tươi nhuộm đỏ hai con sông lớn, tướng quân đã mất nghìn năm trước, sẽ tái hiện nhân gian dưới sự dẫn dắt của rồng và gấu, lấy danh nghĩa vạn thú chí tôn, thi hành ý chỉ của thần.
Hùng đường chủ vỗ ngực mình.
- Dự ngôn này và cảnh tượng hiện tại giống nhau biết bao, rồng và gấu trong đoạn dự ngôn này, gấu không phải là nói ta sao?
Trầm Côn thiếu chút nữa một cước đá chết Hùng đường chủ, đám cuồng tín này liên tưởng giỏi thật!
Bất quá nói đi nói lại, đoạn dự ngôn đó cũng tương đối đúng, bởi vì Trầm Côn lấy được mấy viên Hải Nạp Bách Xuyên thạch, đúng là sau khi gặp Thanh Long và con gấu chó - Thanh Sơn.
- Trầm Côn, nếu như bảy viên Hải Thạch bên trong thực sự có chứa linh hồn của Lý Mục, vậy, ta biết vì sao ngươi không phát hiện được rồi!
Thanh âm của Vương Kiêu đột nhiên từ trong linh hồn truyền đến, hắn cười nói:
- < Hồn kinh > của ngươi, chỉ có thể phát hiện linh hồn hoàn chỉnh, thế nhưng linh hồn của Lý Mục đã vỡ thành bảy mảnh nhỏ, chưa bao giờ tụ tập đủ trong tay ngươi, ngươi tự nhiên phát hiện không được những mảnh linh hồn này rồi.
Giải thích của Vương lão huynh có lẽ chuẩn, Trầm Côn ở trong linh hồn nói:
- Vậy hiện tại...
- Tuy rằng ngươi còn thiếu một viên Hải Thạch, nhưng cũng gom được đại bộ phận linh hồn Thú tôn rồi!
Vương Kiêu cuồng tiếu nói:
- Vậy còn chờ cái gì, hồn xác thứ hai và thứ ba của ngươi còn trống, tới đi, để cho ta thấy phong thái của Thú tôn Lý Mục đi!
- Như vậy, đến đây đi!
Mắt híp của Trầm Côn trở nên lim dim.
Lúc này, Triệu Lạc Trần và Ngọc tiên sinh đều bị cuộc đối thoại bất thình lình này làm cho hồ đồ cả rồi, Triệu Lạc Trần vội nói:
- Ê, các người rốt cục là đang nói cái gì vậy, cái gì dự ngôn Thú tôn, yêu thú sắp giết tới nơi rồi kia kìa!
- Bình tĩnh, bình tĩnh!
Trầm Côn hướng về phía Hùng đường chủ vẫy vẫy tay, cười tủm tỉm nói:
- Lão Hùng, ta... À, lấy danh nghĩa đại tự nhiên, giao cho ngươi sứ mệnh thần thánh nhất, ngươi bảo vệ những người khác đi trước, ta đoạn hậu!
Hùng đường chủ không cần suy nghĩ, triệu hoán tới hai con yêu thú phi hành, mang theo ba người Triệu Lạc Trần, Ngọc tiên sinh, còn có A Phúc bay xuống vách núi, rất nhanh liền tập trung cùng A La.
Triệu hoán vũ hồn cần thời gian, cho nên Trầm Côn liền giãn gân giãn cốt trên đỉnh vách núi, lập tức triển khai lực lượng! Đúng lúc Trầm Côn gặp phải Hùng đường chủ, cục diện của Vô Ma Nhai cũng trở nên nguy cấp.
Chủng loại yêu thú tấn công lên núi phong phú, trên trời, dưới đất, trong lòng đất, gần như bất cứ sinh lộ nào cũng bị chặn. Dưới sự đồ sát điên cuồng của chúng, hơn hai vạn đệ tử Vô Ma Nhai co cụm tại đỉnh núi, dưới sự chỉ huy của Phùng trưởng lão tạo nên phòng tuyến cuối cùng.
- Trưởng lão, các đệ tử chống không nổi rồi!
Một tên đệ tử Phùng gia lảo đảo ngã xuống dưới chân Phùng trưởng lão, cay đắng nói:
- Làm sao bây giờ a, yêu thú không chấp nhận sự đầu hàng của chúng ta, cũng không cần giết sạch chúng ta chứ!
- Ta biết nên làm cái gì bây giờ sao?
Phùng trưởng lão hổn hển hô to! Hắn nhìn một chút đám yêu thú càng lúc càng đông ở bên ngoài, nghiến răng nói:
- Sơn lộ chính diện không thể xông qua nổi rồi, chúng ta tới vách núi ở hậu sơn, ở đó mặc dù cao, nhưng các đệ tử quen thuộc địa hình, lại có linh khí hộ thân, nhảy xuống, nói không chừng còn có đường sống.
- Nhảy xuống núi?
Các đệ tử sợ ngây người, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, may mắn thì còn giữ được nửa cái mạng, thật sự còn tốt hơn là chết trong miệng yêu thú!
Ngay sau bước tiến của Phùng trưởng lão, toàn bộ đệ tử Vô Ma Nhai còn lại đều tới bên vách núi.
Trầm Côn chính là đang đứng ở đây.
Hắn cúi đầu, buông vai, hai chân tự nhiên duỗi dài, giống như là một cỗ thi thể treo trong không khí, tư thế vô cùng cổ quái. Bất quá Phùng trưởng lão đã không có tâm tình để ý tới hắn rồi, phân phó nói:
- Phùng Trọng, ngươi dẫn ba nghìn đệ tử nhảy trước, Phùng Lôn, ngươi dẫn ba nghìn đệ tử nhảy sau... Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
Hắn giấu một điểm tâm tư, lòng nói, để đám đệ tử nhảy trước, cho dù chúng chết, cùng có thể tạo nên một lớp đệm thịt ở dưới vách núi, tới lúc mình nhảy, cơ hội sống sót liền có thể cao hơn.
Vụt!
- Các đệ tử, theo ta, nhảy xuống tìm đường sống!
Một tên thân tín Phùng gia nhảy xuống, dưới sự dẫn động của hắn, nhất là dưới sự uy hiếp của yêu thú ở sau lưng, những đệ tử khác nghiến răng, nhắm mắt lại, nhảy xuống như thả bánh trôi vào nồi, hơn hai vạn người cũng nhảy, tương đối hoành tráng.
Đương nhiên, vẫn có một vài đệ tử không dám nhảy, nhưng không lâu sau, bọn chúng liền biến thành món ăn trong miệng yêu thú.
Và đương nhiên, ở dưới vách núi cũng bị yêu thú phong tỏa rồi, đệ tử nhảy xuống cho dù không chết cũng chả có kết cục tốt đẹp gì.
Đúng vào cái lúc vừa đáng thương vừa đáng cười này, trên vách núi vang lên tiếng cười nhạt:
- Hậu nhân của Tiêu Khinh Hoàng, không ngờ suy bại tới mức này, đáng than, đáng buồn, đáng cười nha!
Một đạo hắc ảnh từ từ hiện ra trên lưng chừng trời, mặc áo khoác lông màu trắng, tóc dài đen nhánh buộc trên đỉnh đầu, không trang điểm, mà lại xinh đẹp khiến người ta lác mắt, mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành này, chính là Yêu Hồ Tố Tâm!
- Tô Tâm? Tránh ra, tránh ra!
Các đệ tử thoáng cái liền luống cuống đẩy nhau nhảy xuống dưới vách núi, trong lúc hỗn loạn, Trầm Côn ở bên cạnh vách núi cũng bị bọn chúng kéo xuống.
Thế nhưng Trầm Côn vẫn còn là tư thế kia, vai buông xuống, tựa như một tờ giấy trắng, bay lơ lửng trong không trung, nhẹ nhàng mà rơi trên mặt đất. A La đang dẫn người tiếp ứng ở dưới, rất nhanh liền bảo vệ Trầm Côn tiến vào trong đội ngũ.
Bịch! Bịch! Bịch!
Các đệ tử Vô Ma Nhai nhảy xuống phát ra thanh âm nặng nề, rất may mắn đã có một đám đệ tử làm đệm thịt ở dưới, lại thêm bản thân có linh khí bảo hộ, những đệ tử này đại đa số dều sống sót, nhìn một chút, đại khái còn khoảng sáu bảy nghìn người còn có thể đứng dậy hoạt động.
Nhưng bất hạnh chính là, dưới vách núi cũng có yêu thú.
Đám thú này chính đang vây khốn ba nghìn kỵ bịnh của Trầm Côn, vừa nhìn thấy một đám thức ăn, lập tức chia ra một đội giết tới.
Mà Tố Tâm hình như rất thích cảnh tượng đi săn này, bà ta cười dài ngồi ở giữa không trung, thuận tay chỉ điểm hướng đi của đàn yêu thú, dưới sự chỉ huy tinh diệu của bà ta, gần như không đến nửa khắc, hơn ba nghìn nhân mã của Trầm Côn, còn có sáu bảy nghìn đệ tử Vô Ma Nhai nhảy xuống, liền bị đám yêu thú vậy lại một lần nữa.
- Làm thế nào, làm thế nào?
Đứng trong đám người, Phùng trưởng lão chỉ cảm thấy tinh thần mình sắp suy sụp, lão đã dùng cách nhảy xuống núi, nhưng không ngờ vẫn không chạy thoát, tức giận quát:
- Các ngươi nghĩ ra chủ ý gì đi chứ, nên làm thế nào?
- Con mẹ ngươi mới là trưởng lão, ngươi nên nghĩ ra chủ ý mới đúng.
Phùng gia đệ tử cũng chả còn quan tâm tôn ti trật tự gì nữa, mắng chửi thật lực.
- Phùng Thương, bọn ta lâm vào bước đường cùng, đều là trách nhiệm của ngươi.
- Ông đây có làm quỷ cũng không tha cho ngươi!
- Đừng có làm ồn nữa!
Phùng Thương hét lớn một tiếng, sau đó lão đột nhiên quỳ xuống, dùng hai đầu gối đi tới phụ cận khu vực yêu thú bao vây, nhìn lên trời khóc lóc nói:
- Tố Tâm đại nhân, bọn ta đồng ý làm thần dân của người, cầu xin người, chấp nhận sự đầu hàng của chúng ta đi!
- Cầu xin người!
Các đệ tử Phùng gia cũng quỳ xuống, trái ngược hoàn toàn với ba nghìn nhân mã của Trầm Côn, cầm đao mà đứng, bộ dạng chết không nhíu mày.
Một đội quân, có thể trong tuyệt cảnh giữ vững tâm tính có chết cũng không hàng, như vậy, đội quân đó có thể được coi là thiết quân nhất định phải tôn kính rồi.
Quả nhiên! Tố Tâm chẳng thèm nhìn Phùng trưởng lão, cười dài nhìn lướt qua đội quân của Trầm Côn.
- Không tệ, các ngươi mặc dù rất nhỏ rất yếu, nhưng lại đáng để kẻ địch tôn trọng, ta ban cho các ngươi vinh quang. Các ngươi sau khi chết, thần dân của ta sẽ không làm nhục thi thể của các ngươi, đại táng các ngươi cho các ngươi nở mày nở mặt.
- Còn các ngươi.
Ánh mắt của Tố Tâm quay về chỗ Phùng trưởng lão.
- Muốn đầu hàng sao? Rất tiếc, trong ba nghìn năm tuổi thọ của ta, đã nhìn thấy rất nhiều kẻ phản bội, rất nhiều âm mưu, cho nên, ta không thích giữ lại đám tù nhân có thể gây phiền toái như các ngươi... Vừa vặn, thần dân của ta cũng đã mệt rồi, đói rồi, liền dùng thân thể của các ngươi, lấp đầy bụng bọn chúng đi!
Nghe thấy lời này, Phùng trưởng lão vừa khóc vừa cười, điên rồi hô:
- Tố Tâm đại nhân, chúng ta không đầu hàng nữa, chúng ta tiếp tục chống cự còn không được sao? Xin người đó, cũng cho chúng ta chút tôn trọng đi!
Câu trả lời của Tố Tâm chỉ có một chữ.
- Giết
Grao, một tiếng thú gào chấn động cửu thiên, đám yêu thú điên loạn xông tới.
Đúng lúc này, trong đám kỵ binh vang lên một thanh âm, một thanh âm quân nhân cương nghị phong cách cổ xưa:
- Tố Tâm, dung túng yêu thú làm hại con người, đầu độc sinh linh, là tội ác tày trời, ngươi muốn ép ta phong ấn ngươi một lần nữa sao?