Lắng tai có thể nghe thấy tiếng mưa rơi, nhìn có thể thấy sự thờ ở của các đệ tử Vô Ma Nhai đang đứng đối diện với Trầm Côn, Phùng trưởng lão đắc ý cười ha hả. - Trầm Côn, cứ tiếp tục đi. Ta sẽ không cắt đứt diễn thuyết của ngươi. Nhưng mà ta đứng xem ngươi có thể điều động được bao nhiêu đệ tử. Xem có được bao nhiêu người thừa nhận ngươi là người kế thừa chức trưởng môn. - Lão già, ngươi cứ chờ xem đi. Trầm Côn nổi nên tính khí bướng bỉnh. Hắn chưa bao giờ ấm ức, phẫn hận như vậy. Thản nhiên liếc qua Phùng trưởng lão đang đắc ý, hắn quơ lấy trống chùy. - Đông! Trống trận phát ra âm thanh nặng nề, Trầm Côn quát: - Đệ tử Vô Ma Nhai nghe đây. Đây là hồi trống thứ nhất. Hơn nữa, ta cũng chỉ gõ ba hồi trống. Trầm Côn nói: - Các người hãy suy nghĩ một chút, không phải vì ta mà hãy suy nghĩ một chút đến Ngọc chưởng môn. Ngọc tiên sinh đã làm gì có lỗi với các ngươi chưa? Hiện giờ, Ngọc tiên sinh đang bị yêu thú bao vây trong sa mạc. Các ngươi là còn là người có lương tâm hay không? Đây là hồi trống thứ nhất, những ai còn có chút lương tâm, hiểu được cái gì gọi là môn quy, cái gì gọi là tôn sư trọng đạo, bước ra khỏi hàng cho ta! Bốn đệ tử bước ra. Chỉ có bốn người, bầu trời âm u cộng thêm mưa rào, khóe miệng bọn hắn thoáng hiện nên một nỗi chua xót. - Lão đại, cần gì nói đến đạo lý với lương tâm! Bốn người này dung mạo không khác nhau mấy, hẳn là huynh đệ, bọn hắn cười khổ nói: - Phùng trưởng lão đã âm thầm nhúng tay vào. Lúc này còn có ai dám đứng ra ủng hộ ngươi, chính là kẻ địch của mấy đại gia tộc Vô Ma Nhai. Nếu như chúng ta cùng với ngươi xuất chinh còn sống trở về, bọn chúng cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta. - Vậy sao các ngươi còn dám bước ra? - Chúng ta chỉ là những kẻ ngu thôi ! Bốn người tự giễu cười cười, ăn ngay nói thật: - Chúng ta đều là đệ tử cấp thấp, chưa từng được thấy Ngọc chưởng môn, không cần phải có lương tâm đi cứu hắn. Nhưng từ lúc theo ngươi nên núi, ăn của ngươi, uống của ngươi. Một người có trên người mấy ngàn lượng bạc chưa bao giờ tôn trọng những kẻ thấp hèn như chúng ta. Không cần nói nhiều, huynh đệ chúng ta quyết đem bốn cái mạng này bán lại cho ngươi! - Từ hôm nay trở đi, các ngươi là huynh đệ của Trầm Côn ta. Trâm Côn nhìn sang hướng Mông Trùng, bốn người này liền đứng ở sau lưng Mông Trùng. Nói ra cũng thật nực cười, Trầm Côn không hề biết tên của bốn huynh đệ này, thậm chí cũng không nhớ rõ chính mình đã cho họ bao nhiêu tiền. Mà thật đáng nực cười chính là lúc tiến vào Vô Ma Nhai, Trầm Côn đã bỏ ra hơn mười vạn lượng bạc để khoản đãi tất cả, kết quả… Con mẹ nó, bây giờ chỉ có bốn người chịu đứng ra! - Tiền bạc, đôi khi thứ này cũng thật vô dụng. Trầm Côn bĩu môi, vung dùi trống lên, nặng nề gõ hồi thứ hai. - Hồi trống thứ hai, trọng thưởng cho tất cả dũng phu. Trầm Côn lớn tiếng nói: - Trầm Côn ta có tiền, ta không hề ra lệnh cho các ngươi, lão tử muốn thuê các ngươi! Theo ta xuất chinh, một ngày một ngàn lượng bạc trắng. Trong lúc cứu Ngọc chưởng môn mà bị thương, hưởng năm vạn bồi dưỡng, chết trận thì bồi thường ba mươi vạn cho gia đình! Đám đông bắt đầu có chút xao động. Sắc mặt Phùng trưởng lão cũng thay đổi. Một ngày một ngàn lượng bạc trắng, mười ngày chính là mười vạn lượng. Bao nhiêu đó đủ cho một gia đình bình thường sinh sống cả đời sung túc. Một điều kiện hấp dẫn như vậy, khó có ai có thể không động tâm a! Đông! Trong thời gian đám người còn đang chần chờ, Trầm Côn gõ hồi trống thứ ba: - Chưởng môn gặp nạn, thân làm đệ tử thấy chết mà không cứu được chính là bất hiếu, bất trung. Sau ba hồi trống, những người còn không bước ra chính là phản đồ của Vô Ma Nhai. Ta sẽ đem tên những người này chiêu cáo trên đại lục, toàn bộ Cửu Châu đều khinh bỉ. - Trầm Côn, ngươi quả thật là tàn nhẫn. Ngươi định làm cho chúng ta thân bại danh liệt sao? - Ta tàn nhẫn, đám người các ngươi không tàn nhẫn? Tự làm ra chuyện này, phải biết tự gánh lấy hậu quả. Trầm Côn vứt dùi trống xuống, ngồi trên Tụ Tương thai, mỉm cười : - Ba hồi trống đã kết thúc. Các ngươi tự mình lựa chọn đi, ta chỉ chờ các ngươi được một khắc đồng hồ! Các đệ tử nhìn nhau, có người gượng cười, có người lạnh lùng. Thậm chí, vài người nghe một câu của Trầm Côn "cả Cửu Châu đều khinh bỉ" thì lửa giận ngút trời, đem cả binh khí muốn liều mạng với Trầm Côn! Nhưng mà Trầm Côn vẫn cười híp mắt, mặc cho thời gian chậm rãi trôi qua. - Trầm Côn, ta tiếp nhận đánh thuê cho ngươi. Lúc đó chính là lúc sắp hết thời gian, hai đệ tử không thể chịu nổi sức hấp dẫn của bạc trắng. Trầm Côn cũng không khách khí, ngay tại chỗ quăng ra ngân phiếu. Nhìn thấy như vậy, lại có thêm một nhóm người đứng dậy. Cuối cùng Trầm Côn đứng trên đài: - Tính cả Mông Trùng cùng với bốn huynh đệ kia, cuối cùng cũng chỉ có ba trăm sáu mươi bảy người. - Hơn ba trăm người? Trầm Côn bĩu môi cười, phẩy mông đứng lên: - Cũng không tồi, cuối cùng cũng có vài huynh đệ nể tình. Phùng trưởng lão, vở kịch này ngươi xem có thấy hài lòng không? - Trầm Côn, mang theo hơn ba trăm người của ngươi đi xuất chinh đi! Phùng trưởng lão cười ha ha, hơn hai vạn đệ tử, mới triệu tập được hơn ba trăm người. Chuyện này quả thật là đáng cười. - Ngươi cứ từ từ mà cười, ta sẽ cứu được sư phụ. Trầm Côn mang theo đội ngũ rời đi trong mưa tối. Nhìn bóng lưng bọn hắn, hơn hai vạn đệ tử còn lại phát ra tiếng cười đinh tai nhức óc. - Hơn ba trăm người, các ngươi vác xác đi chịu chết đi. - Đại đệ tử của chưởng môn đã đến nước này, Trầm Côn ngươi còn có mặt mũi để quay trở về sao? Nghe những tiếng trào phúng, Trầm Côn đột nhiên giơ cao cánh tay. Một mắt đi, một mặt quay lưng về phía đệ tử Vô Ma Nhai cười to: - Các người, ta lề một tên ham tài, háo sắc. Thật sự là một kẻ thối nát. Nhưng mà ta có một thói quen xấu… Chính là ai làm cho ta khó chịu, nhất định ta sẽ khiến cho hắn hối hận cả đời! Tiếng cười xuyên thấu màn mưa: - Nhớ cho kỹ, hôm nay chỉ có ba trăm sáu mươi bảy đệ tử thừa nhận ta là đại đệ tử của chưởng môn. Đối với hai vạn người các ngươi, ta chỉ coi là phản đồ của Vô Ma Nhai, Trầm Côn ta không cần phản đồ. Cho nên từ nay về sau, các ngươi toàn bộ bị trục xuất raa khỏi Vô Ma Nhai! Một người trục xuất hơn hai vạn người? Đây là dũng khí hay là ngu xuẩn ? Phải là hơn hai vạn người này trục xuất Trầm Côn mới đúng! Hơn hai vạn đệ tử cười càng lớn… - Cười đi, cứ tùy thích mà cười đi. Chỉ là đến lúc các ngươi hối hận, đừng có đến cầu Trầm Côn ta! Đêm hôm đó, trong sa mạc cũng có trận mưa lớn chưa từng có. Đội ngũ hơn ba trăm người cưỡi lạc đà, tiến nhanh trong sa mạc. Lăng Vân Tông cùng Thiên Vũ Tông xung đột đã qua hơn hai ngày một đêm. Đám người Ngọc tiên sinh cũng bị yêu thú bao vây suốt một ngày. Bọn hắn không dám tiếp túc trì hoãn đến một giây đồng hồ. Trầm Côn cưỡi lạc đà đi đầu đội ngũ. Trên khuôn mặt không hiện nên vẻ tươi cười thường thấy. Thay vào đó là biểu tình thâm trầm, lặng lẽ. - Trong lòng có chuyện không vui à? A La bước nhanh đến bên cạnh, khẽ nói. - Không, hiện tại lúc này ta cảm thấy rất thoải mãi. Trầm Côn làm ra bộ dạng thoải mái. - Đừng cố gắng miễn cưỡng, bị hơn hai vạn người làm phản, tư vị thật là khó chịu. A La nhẹ giọng nói: - Muốn khóc hay muốn cười, cứ khóc hay cười lên. - Mỹ nữ, ngươi thấy bộ dạng của ta khổ sở vậy sao? Trầm Côn nở nụ cười trên mặt. A La ngẩn ra, nhìn bộ dạng Trầm Côn giống như là đang rất vui vẻ. Mông Trùng, truyền lệnh xuống. Nghỉ ngơi ở cồn cát phía trước một canh giờ. Trầm Côn lớn tiếng ra lệnh, sau đó vươn tay cười hì hì: - Mỹ nữ, có cái gì… đơn giản có thể học cấp tốc không? Bí tịch võ công gì đó rất lợi hại, thích hợp cho bốn, năm người phối hợp tu luyện? - Có, ta từng tìm được một quyển Đại La Thiên Sát trận. - Có người nào thích hợp để tu luyện không? - Cũng có. Nó thích hợp cho mấy tên vai u thịt bắp luyện Kim Cương Bất Diệt thể. - Cái này, cũng tạm được. Còn có cái nào thích hợp cho quân đội tu luyện, nhưng cũng không sợ bị lưu truyền ra ngoài không? Nói tới đây, hai mắt A La sáng lên : - Trầm Côn, có phải là ngươi muốn…. - Yên tâm đi, có hay không? - Có, ta nghiên cứu quan Huyết Kỵ chiến trận của Vân Mông đế quốc, biết được cách bày binh bố trận của bọn họ. Trận pháp này thích hợp nhất trong việc luyện binh, hơn nữa uy lực phi phàm. A La nói xong liền nở nụ cười : - Ta nói cho ngươi biết, trận pháp này đứng đầu trong tứ đại truyền thuyết. Ca Thư Ứng Long đã hao phí hơn mười năm tâm huyết mới nghiên cứu ra. - Nga, vậy đem toàn bộ đưa đây. Trầm Côn da mặt dầy đưa hai tay ra. Sau một lát, đội ngũ ở mặt sau cồn cát tránh mưa. Nhưng Trầm Côn đêm Mông Trung cùng với bốn huynh đệ triệu tập một chỗ. - Lão đại, có chuyện gì thế? Mông Trùng xoa xoa cái đầu bóng lưỡng. - Không có gì trọng yếu cả, chỉ là tặng ngươi một lễ vật nhỏ. Trầm Côn tùy tiện ném cho Mông Trùng một cái hộp nhỏ, sau đó hướng về phía bốn huynh đệ vẫy tay, vẻ áy náy nói: - Các lão huynh, vừa rồi không thể nói lớn, các ngươi đừng tức giận… Hắc hắc, các ngươi tên họ là gì? - Ngay cả mạng chúng ta đều bán cho ngươi, ngươi còn không biết tên chúng ta. Bốn huynh đệ dở khóc dở cười, đáp: Chúng ta xuất thân từ nô lệ của Hồng gia, không có tên chính thức liền gọi chúng ta là Hồng Đại, Hồng Nhị, Hồng Tam và Hồng Tứ. - Ồ, thực lực cùng võ đạo của các ngươi như thế nào? - Chúng ta đều là Vũ Linh nhất phẩm, chưa từng được học qua võ công. Tứ huynh đệ Hồng gia lộ vẻ xấu hổ. - Không cần phải ngượng ngùng. Chưng từng học võ công, sau này có thể luyện kiếm là được rồi. Rồi Trầm Côn ném ra một cái hộp nhỏ: - Trảm Mã Cự kiếm, Đại La Thiên kiếm pháp! - Này, đây là bí tịch võ công kiếm pháp gì thế? Bốn người mở hộp ra, nhìn thấy đồ vật bên trong lập tức ngây người. Trầm Côn phất tay, híp mắt cười tiếp tục hỏi: Các người từ nô lệ trở thành đệ tử chính thức. Vũ Hồn của các ngươi nhất định là không tồi. - Đúng vậy. bốn người chúng ta đều có chung một vũ hồn: Tứ Tượng Kiếp. Tuy rằng đơn đả độc đấu không lợi hại, nhưng khi liên thủ có thể phát huy ra lực lượng Vũ Hồn cấp Vũ tông. Hồng Đại nắm chặt bí tịch trong hộp, run rẩy đáp: - Nhờ vào Tứ Tượng Vũ Hồn độc đáo. Chúng ta, chúng ta mới có thể từ nô lệ trở thành đệ tử chính thức. - Ân! Trầm Côn vẫn mang vẻ mặt tươi cười: - Đúng rồi, Mông Trùng. Quen biết ngươi lâu như vậy, ta còn không biết Vũ Hồn của ngươi là cái gì? Mông Trùng đang ôm Kim Cương Bất Diệt thể ngây ngô cười: - Vũ Hồn của ta không có gì ghê gớm. Chính là "Hắc Sắc Phong. Giúp đỡ ta công kích phong hệ, tăng tốc dộ công kích. - Được rồi, ta đã minh bạch, không nên nói chuyện phiếm nữa. Trầm Côn ném cho bọn hắn một quyển trận pháp đồ phối hợp: Bên ngoài còn có ba trăm sáu mươi hai người. Thực phiền toái. Các ngươi hãy dùng trận pháp đồ này, hảo hảo huấn luyện bọn họ. Nguồn: http://Trà Truyện Bởi vì Trầm Côn luôn nói chuyện một cách bình thản, bốn huynh đệ Hồng gia cũng ngượng ngùng vì biểu hiện quá mức kinh hỉ. Bọn hắn cầm trận pháp đồ Huyết Kỵ Sát Trận, mạnh mẽ kiềm chế hưng phấn trong lòng, cúi người đi ra khỏi lều trại. Nhưng lúc bọn hắn đi ra đến của, bốn huynh đệ Hồng gia cùng với Mông Trung sợ hãi kêu lên. - Vũ Hồn của chúng ta? - Vũ Hồn của ta? Trầm Côn ở phía sau thản nhiên nói: - Bốn vị Hồng lão huynh, Vũ Hồn Tứ Tượng Kiếp của các ngươi, bản thể là bốn khỏa xá lợi tử của Phật môn. Sau khi thăng cấp chính là Tứ Tượng Quy Nguyên, trong lúc các ngươi chiến đấu có thể tâm ý tương thông, lực lượng gấp bốn lần. Lại hướng về phía Mông Trùng nói: - Vũ Hồn của ngươi là Hắc Sát Phong, bản thể là thượng cổ phong tinh, sau khi thăng cấp là Hắc Sát Âm Phong, chẳng những có khả năng gia tăng gấp đôi lực công kích cùng tốc độ mà còn có khả năng trời sinh là khống thể gió lốc trong phạm vi mười bước… Với vũ hồn như vậy, sư đệ ngốc của ta, nội trong vòng một tháng phải thăng đến lục nguyên vũ tông hạ đoạn? - Vũ Hồn của chúng ta thăng cấp? Lúc này, bốn người mới kịp phản ứng. Trong mấy giây đồng hồ đi ra khỏi trướng bồng, Vũ Hồn của năm người đồng thời tăng lên một cấp. Điều này chính là do Trầm Côn vận dụng Hồn Kinh tầng hai kích phát Vũ Hồn lên cực đại. Sức mạnh kích phát! Nhưng mà Trầm Côn tự nhiên sẽ không giải thích nguyên nhân bên trong. Hắn cũng đi ra khỏi trướng bồng, vỗ vỗ bả vai mấy người nói: - Không nên hỏi vì sao, các người chỉ cần biết một việc… Hắn chậm rãi nói: - Ngày hôm nay có hơn hai vạn người xem náo nhiệt, chỉ có năm người các ngươi không oán, không hận ủng hộ ta, hơn nữa còn bán mạng cho ta. Trầm Côn ta lúc này thật sự coi các ngươi là huynh đệ, hơn nữa còn dốc hết toàn lực tăng cường thực lực của các ngươi. Khóe miệng xuất hiện một chút cười lạnh: - Trước mặt mọi người ta đã nói qua. Ta sẽ cho những người đó sẽ có ngày phải hối hận. Rất đơn giản, ta chỉ muốn làm cho bon chúng biết rõ. Phàm là huynh đệ của Trầm Côn ta, muốn bao nhiêu tiền liền có bấy nhiêu, muốn bao nhiêu bí tịch võ công ta cũng đều có. Cho dù là Vũ Hồn, ta cũng có thể giúp các ngươi thăng cấp…Hôm nay trên tụ tương thai (đài nơi tập hợp mọi người), hễ ai theo Trầm Côn ta, kiếp này nhất định nổi tiếng, sung sướng, nhất định trở thành bá chủ một phương, phát dương quang đại tại Cửu Châu! Kiềm chế một chút tâm tình kích động, hắn cười híp mắt: - Tốt lắm, cố gắng luyện công đi. Sau khi xuất chinh trở về, chúng ta sẽ xem Phùng rốt cuộc muốn giở trò gì. Đến lúc đó, ta muốn cho bọn chúng thấy được, Trầm Côn ta mang theo một Hoàng Nguyên Vũ tông, bốn Vũ Linh nhất phẩm, hơn ba trăm tên tiểu nhân bất tài. Chính là lúc bấy giờ ta có một Lục Nguyên Vũ tông, bốn Bạch Nguyên cao thủ, có có hơn ba trăm thiết huyết kỵ sĩ! Đại ân không cần nhiều lời, năm người ôm chặt quyền, chạy về phía các đệ tử phổ thông đang đóng quân. - Tất cả đứng lên, huấn luyện! Nhìn bóng lưng của bọn hắn, Trầm Côn ngẩng đầu, mặt cho mưa quất vào mặt, khóe miệng thoáng hiện lên một nụ cười. Rất lâu sau này, khi biên soạn sách sử, A Phúc viết: Vô Ma Nhai phân tách tựa như là đã mất mát rất lớn. Thậm chí cả những kẻ đã cười nhạo những người mấy trăm người đi trên tụ tương thai kia. Nhưng mà theo một khía cạnh khác, những người đệ tử bước lên từ tiếng trống thứ nhất kia có thể tin tưởng, có thể dựa vào nhau, cả đời là huynh đệ! Những đệ tử Vô Ma Nhai đi hôm nay cùng những kẻ ở lại, ai thắng ai thua còn chưa biết! Chuyện đó còn là chuyện của sau này.