Vũ Toái Hư Không

Chương 123: Cánh tay phải

- Đồ nhi, con lên núi cũng được một tháng rồi, trong suốt thời gian đó, vi sư đã quan sát con rất kỹ con người tâm tính phẩm cách của con. Tuy lòng tham quá nặng, có lúc ra tay hết sức tàn nhẫn, nhưng giao Vô Ma Nhai cho con, dù ta có chết cũng yên lòng!

Ngọc tiên sinh dẫn Trầm Côn lên đỉnh Vô Ma Nhai, rồi dừng lại tại hẻm núi lần trước. Ngọc tiên sinh đang muốn nói tiếp…

- Dừng lại, dừng lại!

Trầm Côn hai tay bịt lỗ tai.

- Sư phụ, người còn có nhiệm vụ sắp phải lên đường. Trước khi thực hiện Lăng Vân mật lệnh, đừng nói những chuyện xui xẻo như thế!

Ngọc tiên sinh cười ha hả:

- Con yên tâm, đây không phải là những lời nhắn nhủ trước khi chết đâu mà lo! Vũ hồn của ta thuộc loại "càng nát vụn càng sống dai", bị thương càng nặng thì càng sống lâu!

Lạn Mệnh Hoạt Thiên Niên? Bị nát vụn mà còn sống ngàn năm được sao? Mới đầu Trầm Côn nghĩ Ngọc tiên sinh đang đùa hắn, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, trên đại lục đúng là có thứ vũ hồn như vậy! Đối với loại vũ hồn kỳ lạ này, đặc điểm của nó là võ giả sở hữu nó không dễ chết, bất kể là tổn thương thế nào, cũng luôn luôn có hy vọng sống. Đương nhiên, để giữ được tính mạng, người sở hữu nó cũng phải chấp nhận những nỗi thống khổ không thể tưởng tượng như Ngọc tiên sinh. Dù lão không thể chết, nhưng lại là phế nhân suốt đời sống dựa vào Lôi Hỏa thảo.

- Ý của vi sư là, từ nay về sau, con sẽ càng ngày càng phải gánh vác nhiều trách nhiệm, mà ta sẽ từng bước từng bước giao toàn bộ quyền quản lý Vô Ma Nhai cho con!

Ngọc tiên sinh đeo Ẩn Long giới vào ngón tay Trầm Côn:

- Trước tiên là cấp cho ngươi vật này…Muốn làm chưởng môn Vô Ma Nhai phải xuống dưới làm nhiệm vụ bí mật!

- Xuống đâu?

Trầm Côn nhìn xuống vực sâu vạn trượng dưới chân.

- Sư phụ, người muốn ta nhảy xuống vực hay sao?

- Phải! Chính là nhảy xuống dưới đó!

Nhìn thấy ánh mắt kinh hoàng của Trầm Côn, Ngọc tiên sinh cười nói:

- Ngươi cõng ta rồi cùng nhảy xuống. Trong đầu ngươi thầm đếm mười hai giây, rồi nhìn sang vách núi sẽ thấy một cây Tiên Hạc thảo màu đỏ, ngươi phải nhanh chóng bắt lấy gốc cây đó, nó sẽ giúp ngươi bình yên vô sự!

Trầm Côn theo lời, cõng Ngọc tiên sinh, nhảy xuống vách núi. Cảm giác đã mười hai giây trôi qua, hắn quả nhiên nhìn thấy một gốc cây Hạc Tiên Thảo màu đỏ, liền đưa tay ra bắt lấy.

- Cạch cạch!

Cây tiên thảo này hóa ra là giả, do kim loại màu đỏ tạo thành, Trầm Côn sau khi cầm lên mới biết. Chỉ thấy vách đá nứt ra, xuất hiện một cái hang tối đen, hắn dựa vào lực bắt hạc tiên thảo, nhẹ nhàng bay vào bên trong động. Nơi này vốn là một cái mật thất, rộng khoảng hai mấy thước vuông, trên vách tường là bài vị của liệt tổ liệt tông Vô Ma Nhai, mà trên bàn thờ có môt cái tráp màu đen.

- Thiên đạo mật hạp?

Trầm Côn đã nhìn ra, cái tráp này đúng là phong ấn cực mạnh của Thiên Cơ môn, cùng cái tráp hắn lấy được của Tô gia giống nhau như đúc, chỉ khác nhau về màu sắc! Mật hạp của Tô gia trong đó có cánh tay trái của Thủy nhi, còn cái hộp này có…

- Nơi này là Vô Ma Ngọc động, cả ngàn năm nay, chỉ chưởng môn Vô Ma Nhai mới biết đến sự tồn tại của nơi này!

Ngọc tiên sinh ngồi trên bồ đoàn trước bàn thờ cười nói:

- Con hãy quỳ xuống, rồi thắp nén hương cho liệt tổ liệt tông. Con nhớ kỹ, khi con sáu mươi tuổi, hoặc là tuyển ra được chưởng môn kế nhiệm cho Vô Ma Nhai, thì đem nó tới nơi này, đây là nơi truyền thừa của các thế hệ chưởng môn Vô Mai Nhai!

Trầm Côn vẫn còn đang kinh ngạc chuyện thiên đạo mật hạp, giật mình nói:

- Sư phụ, cái tráp trên bàn là…

- Đây chính là nguyên nhân ta mua Ẩn Long giới!

Ngọc tiên sinh thở dài, tựa hồ khó khăn lắm mới thốt lên được:

- Đồ nhi, con có biết lý do tại sao Lăng Vân Tông lại chia thành bảy đại môn phái không?

- Là bởi vì Tiêu Khinh Hoàng tổ sư có bảy đồ đệ?

Trầm Côn thử đoán.

- Không, chuyện bảy môn phái Lăng Vân bắt đầu từ tổ sư Tiêu Khinh Hoàng và Thiên Cơ môn môn chủ Cổ Nguyệt Hà có một ước định!

Ngọc tiên sinh nghiêm giọng nói:

- Một ngàn hai trăm năm trước, vì chuyện phong ấn Phù Ma Vương Kiêu, Cổ Nguyệt Hà đã dùng huyết nhục của chính mình, chế tạo nên bảy cái Thiên đạo mật hạp, phân thân Vương Kiêu thành bảy phần, chôn trong Phù Ma mộ phần! Nhưng ngay trước khi phong ấn Vương Kiêu, Cổ Nguyệt Hà đã từng gặp được tổ sư Tiêu Khinh Hoàng … Cổ Nguyệt Hà nói, lão sắp đi Lan Vân Sơn vây bắt Vương Kiêu, trận chiến này bất luận thành bại, đều gây thù chuốc oán với Liệt Thiên Võ Hoàng Vương Mãng, đại ca của Vương Kiêu! Một khi Vương Mãng ra tay báo thù, vương triều Đại Hán tất sẽ gặp phải tai ương vạn kiếp bất phục, mà Thiên Cơ môn cũng chịu tai họa không thể cứu vãn. Do đó, lão đem báu vật trọng yếu nhất của Thiên Cơ môn phó thác cho tổ sư Tiêu Khinh Hoàng. Còn ước định rằng, lấy kỳ hạn hai mươi năm, trong vòng hai mươi năm ấy, nếu người của Thiên Cơ môn đến thu hồi bảo vật, Tiêu tổ sư nhất định phải trả lại; nhưng nếu quá thời hạn hai mươi năm không có người của Thiên Cơ môn đến đòi, thì bảo vật này sẽ thuộc về Tiêu tổ sư!

Nói tới đây, Ngọc tiên sinh chỉ mật hạp trên bàn thờ:

- Bảo vật mà Cổ Nguyệt Hà nhắc tới, chính là bảy cái Thiên đạo mật hạp, mà cái này là một trong số đó!

- Sau khi Tiêu tổ sư có được bảy cái mật hạp, thì đất hoang châu cũng trở thành nơi cất giữ bảy bí mật. Trong hàng ngũ đệ tử đông đảo, tổ sư chọn ra bày người mạnh nhất, chia cho mỗi người giữ gìn một cái mật hạp! Trong vòng hai mươi năm, Vương Mãng vì báo thù cho em trai, đã khởi binh đem vương triều Đại Hán tiêu diệt, chính mình lên làm vua Đại Hán. Nhưng không lâu sau, con cháu hoàng thất Đại Hán đã hợp nhau lại, Quang Vũ đại đế hợp tác cùng hai mươi tư hào trưởng địa phương cuối cùng đã chém chết Vương Mãng… (DG: Chuyện này giống chuyện xảy ra trong thực tế lịch sử TQ quá) Trong suốt cuộc chiến ấy, người của Thiên Cơ môn số bị chết, số bỏ trốn, hai mươi năm sau cũng không có ai đến nhận lại thất chỉ thiên đạo mật hạp. Không lâu sau, Tiêu tổ sư cũng tạ thế. Nhưng khi ấy, bảy đệ tử của người cũng đã bám sâu chắc rễ trên đất Hoang Châu, trở thành thất đại tông môn Lăng Vân tông ngày nay.

Ngọc tiên sinh cười cười:

- Đây chính là lịch sử hình thành nên Lăng Vân Tông, có thể nói, thiên đạo mật hạp trước mắt ngươi chính là Trấn bảo chi môn sáng lập nên Lăng Vân Tông!

Nghe xong câu chuyện ly kỳ này, Trầm Côn trầm tư mãi, cuối cùng hắn sờ sờ cằm nói:

- Sư phụ, khi ta ở Tân Nguyệt thành có nghe người ta nói, nhà họ Tô hình như cũng có một thiên đạo mật hạp!

- Không có gì kỳ quái cả, tổ tiên họ Tô xưa kia vốn là một trong số bảy đệ tử giữ vật báu, có điều tông phái mà ông ta lập ra lại bị người ta cướp ngôi, nên mới lánh đến Tân Nguyệt thành!

Ngọc tiên sinh lại trầm ngâm nói:

- Tô gia giữ được thiên đạo mật hạp, chắc là kẻ phản nghịch soán ngôi không biết chuyện, nên họ Tô giữ luôn làm của riêng!

Nói xong, Ngọc tiên sinh cười khổ:

- Nói ra cũng thật xấu hổ, Lăng Vân Tông trải qua ngàn năm, huyết mạch truyền thừa của thất đại đệ tử năm xưa nay đã tàn lụi hết cả, hiện giờ người biết chuyện xưa, hiểu được lai lịch của cái tráp cổ này, chỉ có mình ta mà thôi!

Trầm Côn giật mình đánh thót! Khó trách tam đại hộ pháp khi vây bắt mình, đối với thiên đạo mật hạp cũng không quan tâm, nguyên lai La gia vốn không phải nguồn gốc chính thống của Lăng Vân tông, không biết ý nghĩa chân chính của thiên đạo mật hạp!

- Sư phụ, thế người nói cho ta biết mọi chuyện…

- Đây là mệnh lệnh của Tiêu Khinh Hoàng tổ sư!

Ngọc tiên sinh chỉ vào Ẩn Long giới nói:

- Cổ Nguyệt Hà khi giao thiên đạo mật hạp cho tổ sư đã nói, bảy cái thiên đạo mật hạp này tương truyền là thần khí lâu đời của Thiên Cơ môn, bên trong phong ấn bảy phần cơ thể của một tuyệt thế ma đầu. Vì không muốn cho ma đầu kia quay trở lại nhân gian, đệ tử của Tiêu tổ sư cứ năm năm một lần, phải gia tăng sức mạnh phong ấn trên mật hạp.

Ngọc tiên sinh tiếp tục nói:

- Ngươi là chưởng môn tương lai của Vô Ma Nhai, tất nhiên phải chấp hành mệnh lệnh này. Ta mua Ẩn Long giới là vì sợ thực lực của ngươi không đủ, dùng vật này giúp ngươi tăng cường phong ấn!

Nói xong, Ngọc tiên sinh truyền cho Trầm Côn một đoạn khẩu quyết, dặn dò:

- Năm ngày nữa là đến kỳ hạn phong ấn, đến lúc đó, ngươi cầm Ẩn Long Giới, tới nơi này cường hóa phong ấn, không được phép quên!

- Sư phụ, đồ nhi xin nhớ kỹ!

Trầm Côn vô cùng kính cẩn vâng dạ, có điều, thực lòng hắn không hề xem trọng chuyện này. Sư phụ cũng quá cổ hủ rồi, tăng cường phong ấn, hừ, việc này người ta đã làm cả nghìn năm rồi, giờ đây còn ai coi trọng việc này nữa. Chỉ có sư phụ mới như vậy, coi chuyện này là sứ mệnh trọng đại, còn bắt hắn phải thực hiện một cách trịnh trọng nghiêm túc nữa! Không làm việc này thì thế nào? Liệu có hậu quả gì được? Không thể có khả năng có hậu quả xấu được, cứ nhìn Tô gia mà xem, khi hắn tìm được mật hạp, trên mặt không hề có dấu vết tăng cường phong ấn gì cả, chứng tỏ họ Tô đó không hề coi trọng mệnh lệnh này, thế mà họ Tô có bị ma đầu tập kích không, bị Tiêu Khinh Hoàng trừng phạt không? Rõ như ban ngày là không hề. Hơn nữa, Thủy nhi trong thiên đạo mật hạp, Trầm Côn đã gặp qua rồi, nha đầu ngốc đó dù có mạnh đến đâu, cũng không đáng phải dùng đến Ẩn Long giới để phong ấn.

Sau khi cõng Ngọc tiên sinh quay trở lại đỉnh núi, Trầm Côn hắn sẽ đem chuyện này xếp vào một xó ngay. Chạng vạng ngày hôm đó, Ngọc tiên sinh mang theo ba trăm đệ tử tinh nhuệ ly khai ốc đảo, đi chấp hành Lăng Vân mật lệnh, đi tìm Hải Nạp Bách Xuyên Thạch. Mà Ngọc tiên sinh vừa đi, tên mắt híp Trầm Côn ngay lập tức làm theo ý mình.

- Hắc hắc, tuy nói bần tăng không coi trọng việc phong ấn, có thể trong mật hạp lại là một phần thân thể khác của Thủy nhi cũng nên… Chi bằng…

Thừa dịp đêm tối, Trầm Côn lặng lẽ chạy vào Vô Ma ngọc động, sau đó vận dụng sức mạnh "Hồn kinh", khẽ tách phong ấn ra nhìn vào trong.

Quả nhiên! Trong mật hạp có một cánh tay nhỏ bé trong suốt, đúng là cánh tay phải của Thủy nhi!

Trầm Côn lấy tay phải ra, bỏ vào trong ngực, rồi phong ấn mật hạp lại. Sau đó hắn phải nhanh chóng tìm ra A Phúc, rồi lấy thiên đạo mật hạp trên người hắn giấu kỹ đi mới được. Hai tay nhỏ bé đã để cùng một chỗ dưới giường, Trầm Côn khẩn cấp đi ngủ. Hắc hắc, lần trước tìm thấy tay trái, có thể cùng Thủy nhi nói chuyện một đêm, lần này tìm thấy tay phải, chắc ít nhất cũng phải mơ thấy Thủy nhi thêm một lần nữa chứ?

Từ khi đến Cửu Châu đại lục, điều chán nản nhất của Trầm Côn chính là không thể hợp được với người cổ đại. Hắn vốn là người địa cầu thời kỳ hiện đại, người ở đây không ai hiểu được hắn. Cho nên Trầm Côn vô cùng mong mỏi nằm mơ thấy Thủy nhi, để có thể, dù là trong mơ, kể một chút chuyện ngày xưa của hắn ở Thiếu Lâm tự, cùng một vị thí chủ võ công cao cường trò chuyện, lại không sợ tiết lộ chuyện mình vốn là người xuyên qua…

- Mẹ nó chứ? Tại sao mãi không ngủ được?

Nằm trên giường tới hai canh giờ, Trầm Côn chán nản gõ lên trán một cái, càng nằm hắn lại càng tỉnh táo. Nguồn truyện: Trà Truyện

Thôi rồi!

Thở dài ai oán, Trầm Côn rất muốn đi tìm loại thuốc linh tinh nào đó giúp hắn dễ ngủ, nhưng đúng lúc đó, hắn nghe thấy có tiếng gõ nhỏ nhẹ bên tai, cốc, cốc, cốc.

Âm thanh thật là quen thuộc. Chẳng lẽ bần tăng đã ngủ rồi, giờ đang mơ hay sao?

Trầm Côn cười hắc hắc, đẩy cửa bước ra. Đáng tiếc, bên ngoài vẫn là tiểu viện của hắn, không phải là rừng mai khi trước. Thêm nữa, một bóng đen cao lớn đang hướng Trầm Côn bước tới, tiếng cộc cộc kia là tiếng của thanh kiếm đỏ như máu mà bóng đen kia mang theo đang cọ xát trên nền đá.

- Trầm Côn, nhiệm vụ đầu tiên của ngươi đã hoàn thành tốt!

Bóng đen lạnh lùng nói.