Tới lúc Bách Bảo Trai đóng cửa, mọi người nối đuôi nhau bước ra, Triệu Lạc Trần đi lẫn trong nhóm đầu tiên, vừa đi vừa đắc ý mỉm cười. Mà mắt Phùng trưởng lão vằn lên tia máu cũng bước theo sau Triệu Lạc Trần. Vẻ mặt Lão giữ tợn, hàm răng cắn chặt, chắc là đang lo nghĩ làm sao cướp được từ tay Triệu Lạc Trần. Có điều lão nhìn thấy đại đội nhân mã của Thiên Vũ Tông đang tụ tập trước mắt, nên không dám xuống tay. Nhưng Triệu Lạc Trần bỗng dưng rẽ vào một ngõ nhỏ, rồi dừng bước, dáng vẻ như đang mong ngóng ai đó. Phùng trưởng lão tất nhiên cũng phải dừng bước theo. Một lúc sau, Ngọc tiên sinh tự mình đẩy xe từ từ tiến tới. - Ngọc tiên sinh! Ngọc tiên sinh! Xin ngài dừng bước! Một lão chưởng quầy của Bách Bảo Trai vội vàng đuổi theo sau. - Nguyên lai là Lưu lão ca, ha ha, ta đã giao cho Trần Chưởng quỹ một trăm hai mươi hai vạn lạng bạc rồi, còn lại năm vạn hai ngày mai nhất định sẽ trả đủ! Ngọc tiên sinh nhận ra lão chưởng quỹ, cho rằng lão đuổi theo đòi tiền nên cười cười giải thích. - A, Ngọc tiên sinh à, có mấy vạn lạng thôi mà, chuyện này ngài không cần lo lắng! Lưu chưởng quỹ giao cho Ngọc tiên sinh một cái hộp nhỏ, khẽ giọng nói: - Đây là Thủ liên (vòng tay) của người, xin hãy nhận lại đi! - Này, thế là thế nào? Chẳng lẽ ngươi định tặng không cho ta Ẩn Long giới hay sao? Ngọc tiên sinh nghiêm mặt nói: - Lão Lưu, chúng ta làm bạn cờ bạn rượu cũng mấy chục năm rồi, ngươi mà làm vậy là không coi trọng bằng hữu có phải không? - Lão ca à! Lưu chưởng quỹ thở dài, chủ động đẩy xe lăn hộ Ngọc tiên sinh: - Làm bạn với ngài mấy chục năm, chuyện của ngài ta lại không biết hay sao? Ngài vốn không giàu có gì, lại nói sau trận đại chiến U Vân Châu, Vô Ma Nhai chết trận sáu nghìn đệ tử, ngài đền tiền tử tuất cho bọn hắn xong thì cũng gần táng gia bại sản rồi! Lão lại vỗ vỗ cái hộp trên đùi Ngọc tiên sinh nói tiếp: - Ngài nhận đi, bệnh của ngài chữa cũng hết rất nhiều bạc mà! Bịch! Ngọc tiên sinh vứt luôn cả Ẩn Long Giới cùng Thủ Liên xuống đất, mặt lạnh nói: - Đại trượng phu không vì mấy đồ vật này mà trở thành kẻ ăn mày! Hoặc là ngươi nhận lại, hoặc là ta với ngươi không còn quan hệ gì nữa! Tiền trị bệnh ta tự lo được không khiến ngươi nhọc tâm! - Lão bằng hữu của ta, bao giờ thì lão bỏ cái tính ương bướng này đi? Lưu chưởng lão nhặt hai món đồ lên, bất đắc dĩ nói: - Ta nói lại nhé, lão ca, cứ coi như lão mua Ẩn Long Giới đi, còn năm vạn bạc nữa ngài lấy ở đâu ra? Vì Ẩn Long giới này, ngài đã gần như bán hết cả gia sản của tổ tông, ta hỏi ngài đi đâu kiếm ra số còn lại? Ngọc tiên sinh trầm mặc một lát, rồi nói: - Gia sản nhà ta còn một ít, mang bán đi chắc cũng đủ! Lưu chưởng quỹ á khẩu không nói gì được. Kỳ thật, vòng tay này là do Trầm Côn mua lại, rồi nhờ lão trả lại cho Ngọc tiên sinh, có điều việc này lão không thể nói ra. Nếu nói được thì lão đã chẳng phải làm ra vẻ mình là người bỏ tiền ra, có điều nói ra thì lão biết ăn nói thế nào với Trầm Côn đây? - Ngọc tiên sinh thật đáng thương, vì năm vạn mà phải đến mức này! Triệu Lạc Trần đi tới, vừa hay nghe được đoạn đối thoại này. Nàng cảm thấy sự việc thật lạ lùng, vì năm vạn bạc mà bức cho chưởng môn một môn phái phải bán hết cả gia sản của tổ tiên. Ai, thánh tăng nói không sai, trên thế giới này còn rất nhiều kẻ đáng thương! - Tiểu quận chúa có gì chỉ dạy? Nhìn thấy Triệu Lạc Trần, Ngọc tiên sinh nhướng mày hỏi. - Lạc Trần muốn hỏi thăm một người, Triệu Lạc Trần cười nói: - Trầm Côn còn có một vị sư phụ, là một lão hòa thượng mặt mũi hiền lành, xin hỏi, ngài biết vị hòa thượng ấy đang ở đâu không? - Không biết a! Thiên Vũ Tông là đối thủ một mất một còn với Lăng Vân Tông, cho nên Ngọc tiên sinh cũng không khách khí, có điều, ngữ khí của lão vào tai Triệu Lạc Trần lại làm nàng hiểu lầm: - Tiên sinh không muốn nói sao? Ta vẫn biết hai tông phái có thù oán, nhưng vị lão nhân kia không liên quan gì, tại sao ngài phải giấu? Nói xong, Triệu Lạc Trần rút ra một xấp ngân phiếu bảo: - Đây là hai mươi vạn lạng bạc, nếu tiên sinh nói ra, số tiền này sẽ là của ngài, ngài vừa có tiền để trả nợ, lại có tiền mua thuốc chữa bệnh, có được không? Vừa nghe xong, Ngọc tiên sinh tức giận đến mức thổ huyết. Lưu chưởng quỹ cũng biến sắc mặt: - Tiểu quận chúa, ngươi quá đáng rồi đấy! - Ta, ta quá đáng gì chứ? Trong quan niệm của nàng, Ngọc tiên sinh thiếu tiền, còn mình thì lấy tiền mua tin tức, đây vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà! Có điều nàng lại quên mất thân phận của Ngọc tiên sinh? Cũng quên luôn vị thế của chính nàng? Một đứa trẻ ranh, cười híp mắt, chìa ngân phiếu ra trước mặt một chưởng môn cao tuổi, còn nói đưa tiền cho lão trả nợ, chữa bệnh… Đây chính là bố thí, là làm nhục!!! Đại trượng phu đỉnh thiên lập địa phút chốc bị biến thành kẻ ăn mày! Như thế là quá sỉ nhục lão! - Thôi thôi, ta không thèm tính toán với nha đầu không hiểu lý lẽ! Ngọc tiên sinh nhận ra Triệu Lạc Trần không có ý định làm nhục mình, nên thở dài, đẩy xe rời đi. Gió cát nổi lên, ngõ nhỏ thêm tiêu điều, quần áo Ngọc tiên sinh càng có vẻ cũ nát hơn, dáng vẻ càng hắt hiu cô độc, thanh âm tràn ngập thê lương: - Lưu chưởng quỹ, dù phải bán hết gia sản, ta cũng nhất định trả đủ năm vạn lượng bạc cho Bách Bảo Trai nhà ngươi! - Người này thật đáng thương! Triệu Lạc Trần băn khoăn mờ mịt nhìn theo bóng Ngọc tiên sinh. Phía xa, ngồi xổm gần cánh cửa lớn của Bách Bảo Trai là Trầm Côn, hắn vốn định đuổi theo Ngọc tiên sinh, nhưng nhìn thấy Triệu Lạc Trần nên thôi. Trầm Côn không muốn gặp Triệu Lạc Trần, nhưng nhìn thấy cảnh đó lại bất chợt nghĩ ra: "Ha, lại có cách kiếm tiền rồi!" Chớp mắt một cái, hắn biết mất vào một ngõ nhỏ, khi trở ra đã trở thành một lão hòa thượng hiền lành. Sau đó, hắn làm bộ như đang đi dạo phố, từ từ đi đến bên cạnh Triệu Lạc Trần. - Thánh tăng! Triệu Lạc Trần nhìn thấy lão hòa thượng, cả người mừng rỡ phát run, đúng là duyên Phật định, may mắn gặp được lão hòa thượng trên đường. - Xin thánh tăng dừng bước! Triệu Lạc Trần mừng rỡ chạy đến, cúi đầu chào. - Từ lúc từ biệt ở Tân Nguyệt thành đến giờ, Lạc Trần, Lạc Trần… Nàng kích động đến mức không thốt lên lời. - Ồ, nguyên lai là tiểu quận chúa! Trầm Côn thờ ơ cười. - Tiểu quận chúa, ngươi đang có chuyện với kẻ thù sao, vậy ngày khác gặp lại nhé! Nhìn theo ánh mắt của Trầm Côn đến Lưu chưởng quỹ, Triệu Lạc Trần vội la lên: - Ai nha, đại sư hiểu lầm rồi, đấy không phải kẻ thù của ta! Rồi nàng vội vàng giải thích chuyện vừa xảy ra, đến cuối lại nói: - … Ta cuối cùng cũng không hiểu tại sao Ngọc tiên sinh lại tức giận bỏ đi nữa! Thực ra nàng đang muốn bái lão hòa thượng làm sư phụ, nên nhanh chóng móc ra một cái hộp đưa cho hòa thượng, quên luôn chuyện vừa rồi nàng đang băn khoăn mình làm sai cái gì. - Đại sư, đây là một chút lễ mọn thể hiện lòng kính trọng của con, mong ngài nhận kẻ bất tài Triệu Lạc Trần con làm đệ tử! Vừa mở hộp ra, Trầm Côn liền thấy ngay linh phù Thái Cực đồ hai màu đen vàng, không ngờ nàng lại tặng hắn linh phù nàng vừa mua với giá tám trăm vạn lượng bạc. Trầm Côn vô cùng kinh ngạc, vừa nãy nhìn dáng vẻ tươi cười của nàng, hắn còn tưởng nàng mua tặng ý trung nhân cơ, ai dè là để tặng cho hắn. Ha ha, lấy đồ của bần tăng tặng lại cho bần tăng, tiểu quận chúa, ngươi thật là đáng yêu quá đi! - Đại sư, ngài không thích lễ vật này sao? Thấy Trầm Côn mãi không có phản ứng gì, Triệu Lạc Trần lo sợ nhìn hắn. - Tại sao ngươi lại nghĩ món đồ này cũng có thể thành lễ vật đươc nhỉ? Trầm Côn bật cười nói. - Lạc Trần nghĩ đến cảnh giới bí thuật như đại sư ngài thì binh khí cùng áo giáp hẳn là không có tác dụng gì lớn, cái ngài cần có lẽ là thu thập thật nhiều bí thuật linh phù để nâng cao kinh nghiệm, cho nên… Triệu Lạc Trần sắc mặt ửng hồng tiếp tục nói: - Cho nên Lạc Trần mới chuẩn bị lễ vật này, xin đại sư thu Lạc Trần làm đồ đệ. Nguồn truyện: Trà Truyện - Thành ý của tiểu quận chúa, bần tăng xin ghi nhận! Trầm Côn cười cười rồi thở dài nói: - Chính là, bần tăng không đáp ứng yêu cầu của quận chúa được, bần tăng xuất thân từ nơi quê mùa, sớm coi võ đạo như gió thoảng mây bay, linh phù này của ngươi, bần tăng không cần dùng đến! Chuyện bái sư thì đợi ngươi bỏ được thói xấu đi rồi hãy nói! Nói xong xoay người rời đi. - Thói xấu sao? Ta ta lại làm điều gì sai à? Triệu Lạc Trần ngây ngốc mở to hai mắt, hai mắt rất nhanh đã tràn lệ. - Đại sư, ta đến tột cùng làm sai cái gì, ngài vì sao luôn không chịu thu nhận ta? - Trẻ con vô tâm không hiểu chuyện! Trầm Côn làm bộ thở dài thật sâu, thương hại nhìn Triệu Lạc Trần. - Tiểu quận chúa, vì thành ý của ngươi, bần tăng giải thích cho ngươi hiểu vậy. Vừa mới rồi, tiểu quận chúa cùng người đấu giá, phung phí vung vãi, coi tiền bạc như cỏ rác. Số tiền ấy, ngươi có nghĩ, nếu đem đi cứu giúp nạn dân thì giúp được bao nhiêu người già nghèo khổ, bao nhiêu trẻ nghèo thất học? Trong lòng không có dân, không thương dân, không biết yêu quý đồng loại, chỉ nghĩ đến niềm vui ích kỷ nhất thời, tự nhiên là không có duyên với nhà Phật rồi! Trầm Côn bắt chước dáng vẻ dạy bảo của nhà sư quét rác, chắp tay trước ngực nói: - Còn nữa, vừa rồi tiểu quận chúa còn kiêu căng ngạo mạn, cậy giàu chê nghèo, giữa đường giữa chợ, ban ngày ban mặt làm nhục lão nhân tàn tật là Ngọc tiên sinh… Nói rồi phất tay bỏ đi. - Đại sư, đợi một chút, ngài nói điều thứ nhất thì ta hiểu, nhưng còn việc làm nhục Ngọc tiên sinh thì… Triệu Lạc Trần khóc không ra nước mắt: - Ta, ta đâu có khi dễ lão, ta dựa vào cái gì mà dám coi thường chưởng môn Vô Ma Nhai đây! - Ai, ngươi vẫn không hiểu gì cả, thôi thôi, nhiều lời cũng vô ích, ngươi trở về đi thôi! Trầm Côn dáng vẻ không nhuốm chút bụi trần phất phất tay áo. - Đại sư, ta thật sự không hiểu rõ mà! Triệu Lạc Trần đuổi theo, ôm hy vọng cuối cùng, đưa Thái Cực đồ cho Trầm Côn. - Đại sư, ngài ít nhất phải nhận phần lễ vật này, nếu ngài không vừa lòng, ta, ta sẽ mua cái khác! - Ai, đứa trẻ ngu ngốc này, ngươi nghĩ có thể đem tục vật mua đươc cơ duyên nhà Phật ư? Trầm Côn xót xa liên tục thở dài, làm cho Triệu Lạc Trần vô cùng tủi hổ, rồi hắn bỏ đi nhanh hơn. - Lễ vật đầy tục niệm thế này, bần tăng không thể nhận, cũng không dám nhận, tiểu quận chúa muốn tặng thì tặng cho những người đáng thương bị ngươi tổn thương đi! Như thế, ngã phật từ bi, có lẽ sẽ ghi nhận sự ăn năn của ngươi, biết đâu lại cho ngươi thêm một cơ hội. Những người bị mình làm tổn thương sao? Triệu Lạc Trần hết băn khoăn nhìn lại thì đã không thấy bóng dáng nhà sư đâu nữa, nàng hết nhìn đông lại nhìn tây mãi mà vẫn không thấy đâu, bực tức dậm chân, chỗ này làm gì có ai bị nàng thương tổn cơ chứ? Đúng rồi! Triệu Lạc Trần đột nhiên nghĩ đến Ngọc tiên sinh, lão ta vì năm vạn tán gia bại sản, đúng là thiên hạ đệ nhất đáng thương!