Trong phòng bệnh cao cấp của một bệnh viện, Thư Cốc Dương một tấc cũng không rời canh giữ nơi giường bệnh.
Đã qua hai mươi tư tiếng đồng hồ, Đồng Ngôn vẫn trong trạng thái hôn mê, không có một chút dấu hiệu thức tỉnh.
Lời bác sĩ nói tựa như ma chú trong đầu cứ không ngừng lặp lại.
Khối u tổn thương mạch máu xuất huyết não gây ra bệnh choáng giảm thể tích là một loại bệnh phi thường hiếm thấy, hiện nay giới y học hiện đại đối với loại bệnh này thật không có phương pháp chữa trị hiệu quả nào cả.
“Xuất huyết não nếu như đã bị áp lực, cung huyết cung dưỡng đã bị ảnh hưởng, bệnh nhân rất có khả năng rơi vào trạng thái hôn mê sâu, thậm chí trở thành người sống đời sống thực vật.”
“Không bao lâu nữa, tình trạng thân thể của bệnh nhân tiến thêm một bước chuyển biến xấu, bệnh biến chứng hội trở thành vấn đề đáng lo, những cơ quan trọng yếu của thân thể, nhất là gan và thận, sẽ bị suy kiệt cùng xuất huyết bên trong rất nguy hiểm.”
“Về phần bệnh nhân có thể tỉnh lại hay không, na… Phải xem ý chí sinh tồn của bệnh nhân có bao nhiêu mạnh mẽ.”
Thư Cốc Dương đem tay vói vào ổ chăn, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Đồng Ngôn ở bên trong, ngóng nhìn gương mặt thanh tú đang chìm trong giấc ngủ say.
Cậu ấy nhìn thật dịu ngoan.
Lông mi đen nhánh tại mí mắt, cái miệng nhỏ nhắn an tĩnh đang khép lại nhẹ nhàng, đây nhất định là dáng ngủ tối đáng yêu, tối nhu thuận đệ nhất thiên hạ.
Thế nhưng lúc này, Thư Cốc Dương tình nguyện để cậu bướng bỉnh một chút, quấy rối một chút.
Tựa như cẩn cẩn dực dực đem cái đầu nhỏ tiến vào phòng làm việc, nơm nớp lo sợ cùng Hà Trác trả giá cũng tốt, tựa như tại câu lạc bộ Diamond sung sức hệt như cục pin con thỏ chạy tới chạy lui cũng tốt, tựa như lúc bị Thư Cốc Dương phát hiện tình sắc tiểu thuyết liền ôm đầu run run biện giải cũng tốt.
Mỗi một một biểu tình, động tác, mỗi một câu nói, hiện tại hồi tưởng lại, đều trân quý đến như vậy.
Thư Cốc Dương thế nhưng bất tri bất giác đều đã bỏ qua, không hề hảo hảo quý trọng.
Đã vậy, Thư Cốc Dương lại luôn luôn rất quá phận đối đãi với thiên hạ của chính mình, vốn là nên nhẹ nhàng yêu thương, vậy mà hắn lại không ngừng châm chọc cậu, khi dễ cậu, ngược đãi cậu…
Mình thế nào lại vô tâm như thế, cư nhiên nhìn không ra Đồng Ngôn thân thể suy yếu như vậy, cư nhiên nhìn không ra cậu ấy thường thường té xỉu như thế làm sao là dấu hiệu của một người khoẻ mạnh đây?!
Cư nhiên lúc ngồi ở trong phòng quan sát, đối Đồng Ngôn đem thân thể loạng choạng liên tục làm việc, suốt ngày chỉ có thể ăn mì ăn liền lại xem nhẹ như không thấy, chỉ lo lắng đến những cơn tức giận mạc danh kì diệu của chính mình cùng cảm thụ của bản thân!
Ta thế nào có thể… đối với cậu ấy như vậy?
Hảo áy náy.
Tâm, đau quá.
“Tiểu Ngôn, ngươi muốn ngủ tới khi nào?” Thư Cốc Dương phát ra âm thanh khàn khàn, nhìn Đồng Ngôn mắt đang nhắm nghiền trên giường bệnh, “Tiểu Suất đã chờ ngươi chờ rất lâu rồi, ngươi biết không?”
“Ngươi vẫn ngủ như vậy, tâm của Tiểu Suất rất đau.”
“Ngươi không thể cứ thế mà ngủ mãi được, nếu như ngươi không tỉnh lại, Tiểu Suất bị bỏ lại phải làm sao bây giờ? Hắn rất muốn rất muốn Tiểu Ngôn nhanh lên một chút tỉnh lại.”
Phòng bệnh vẫn tĩnh mịch.
Kim giây phảng phất biến thành từng nhát đao chí mạng, mỗi một giây tích tắc qua đi, tựa như tạo nên những vết thương máu chảy đầm địa trong lòng Thư Cốc Dương .
Nếu như ánh mắt này từ nay về sau cũng không thể mở ra, na…
Nghĩ đến loại khả năng đó, cổ họng tựa như bị ứ nghẹn, thậm chí không thể bình tĩnh hô hấp.
Thư Cốc Dương nắm thật chặt bàn tay, cảm giác mềm mại từ những ngón tay tinh tế của Đồng Ngôn truyền đến, mới miễn cưỡng khống chế được tâm tư đang cực độ hỗn loạn của hắn.
Liếm liếm vành môi đã khô rạn, tiếp tục dùng tông giọng trầm khàn nói ra tiếng lòng cùng Đồng Ngôn.
“Bác sĩ nói, chỉ cần ngươi có đủ ý chí sinh tồn, là có thể tỉnh lại.”
“Van cầu ngươi, Đồng Ngôn, ngươi nhất định phải tỉnh lại…”
“Sách của ngươi không phải còn chưa kết thúc sao? Ta giúp ngươi nghĩ tới.”
“Kết cục chính là, Tiểu Ngôn nghe lời Tiểu Suất mở mắt ra, Tiểu Suất phi thường phi thường vui vẻ, từ nay về sau, Tiểu Suất cùng Tiểu Ngôn vĩnh viễn cùng một chỗ. Tiểu Suất rất yêu Tiểu Ngôn, đem Tiểu Ngôn trở thành tâm can bảo bối của chính mình.”
“Hắn sẽ đem Tiểu Ngôn đi đến những nơi đẹp nhất trên khắp thế giới, ngoạn những thứ thú vị nhất, khiến Tiểu Ngôn mỗi một ngày trôi qua sẽ rất phong phú, rất hạnh phúc.”
“Hắn còn có thể, mỗi ngày đối Tiểu Ngôn nói ra những lời ngon ngọt, múa màn thoát y vũ mà Tiểu Ngôn yêu nhất, xuống bếp làm những món mà Tiểu Ngôn thích nhất…”
Hà Trác đứng ở ngoài phòng bệnh thật lâu.
Tuy rằng Thư Cốc Dương đã minh bạch nói muốn cùng Đồng Ngôn một chỗ, muốn mình toàn lực chăm sóc Đồng Ngôn, nhưng Hà Trác chính là nhìn không được, nhịn không được lần thứ hai đi vào phòng bệnh.
“Cốc Dương, ngươi cứ như vậy mãi thì cũng không được đâu” Hà Trác nhìn khuôn mặt Thư Cốc Dương đã tiều tụy đến mức đáng sợ, không đành lòng khuyên hắn, “Ngươi nhìn xem, chỉ trong thời gian một ngày đêm, ngươi lại biến thành cái dạng này, đây mới ngày đầu tiên thôi, ngươi còn phải gắng sức chăm sóc người ta không biết bao nhiêu này nữa cơ mà. Xem như ta cầu xin ngươi, dù ngươi không chịu ly khai phòng bệnh nửa bước, chí ít cũng phải ăn một chút gì.”
“Một ngày đêm?”
Thư Cốc Dương đã nghe được thời gian tối mẫn cảm kia.
Hắn thật sâu liếc mắt nhìn Đồng Ngôn đang trên giường bệnh, chậm chạp ngẩng đầu, nhìn Hà Trác một chút, khóe môi nở một nụ cười thảm, đau khổ đến cùng cực.”Nguyên lai chỉ mới một ngày đêm, ta cho rằng… Đã qua thật lâu, thật lâu, lâu đến mức bức ta sắp điên rồi.”
“Cốc Dương…”
“Hà Trác, ngươi sẽ không hiểu, Đồng Ngôn nếu như không tỉnh lại, từ nay về sau, ta mỗi phút mỗi giây đều khó có thể sống được.”
Một hồi lâu sau, một Hà Trác luôn tự nhận rất giỏi trong việc lý giải Thư Cốc Dương, rất giỏi trong việc khuyên bảo Thư Cốc Dương, thậm chí không biết nói thế nào cho tốt, chỉ có thể im lặng đứng nhìn.
Đường nhìn chuyển đến trên giường bệnh, mi tâm nhíu chặt bỗng nhiên nhảy lên.
“Cốc Dương!” Hà Trác bỗng nhiên quát to một tiếng, ngón tay tựa như bị rút gân chỉ vào giường bệnh, “Cậu ấy… Cậu ấy… Cậu ấy tỉnh!”
Thư Cốc Dương sửng sốt một hồi, mạnh quay đầu lại.
Một đôi con ngươi đen mở hơn phân nửa, dường như chính mình còn chưa rõ trạng huống, ngơ ngác nhìn xung quanh.
“Đồng Ngôn!” Thư Cốc Dương quát to một tiếng, không dám tin tưởng mà đem người đang trên giường ôm vào trong lòng, mạnh mẽ mà ôm lấy cậu, “Ngươi tỉnh? Trời ạ, ngươi thực sự tỉnh! Trời ạ, ngươi thiếu chút nữa đã đem ta hù chết! Cảm tạ trời đất! Nga, không được!”
Thấy Đồng Ngôn mơ mơ màng màng ngáp một cái, Thư Cốc Dương ngực căng thẳng.
“Không được ngáp! Không được nhắm mắt! Đồng Ngôn, ngươi mở mắt cho ta, nhanh lên một chút nhìn ta, nhanh lên một chút thử cử động tay cho ta xem xem!”
Đem Đồng Ngôn ôm vào trong ngực, hắn cứ lo lắng không thôi.
Đồng Ngôn tuy rằng vừa tỉnh lại, cũng bị hắn làm cho tỉnh hoàn toàn, hơi nhíu lại mi, nhỏ giọng kháng nghị, “Ta đầu thật đau a.”
“Nga, xin lỗi.” Thư Cốc Dương mau chóng ngừng lại, ôn nhu hôn lên gương mặt cậu, vừa hôn vừa xin lỗi, “Đều là ta bất hảo, xin lỗi, đầu ngươi còn đau không? Trên người còn có chỗ nào khó chịu không? Được rồi, ta hẳn là kêu bác sĩ đến xem ngươi.”
Xoay người muốn đi tìm bác sĩ, ống tay áo lại bị người trên giường nhẹ nhàng kéo lấy.
Thư Cốc Dương quay đầu lại.
“Tiểu Suất, ngươi vừa nói, là thật vậy chăng?” Đồng Ngôn dùng một loại ánh mắt phi thường chờ mong, thế nhưng cũng nơm nớp lo sợ nhìn hắn.
Hồi tưởng một chút, để khiến Đồng Ngôn tỉnh lại, chính mình cái gì cũng đều có thể nói ra, vẫn nói đến miệng khô lưỡi khô, hầu khàn giọng.
Rốt cuộc… Đồng Ngôn là chỉ cái nào ni?
Này hứa hẹn đều là thật tâm, giờ này khắc này, chỉ cần biết rằng Đồng Ngôn nghĩ muốn cái gì, chỉ cần Đồng Ngôn chính miệng nói ra nguyện vọng, Thư Cốc Dương hội không tiếc tất cả vì cậu đạt thành.
“Ngươi là đang nói về cái gì?”
“Chính là cái câu đó…” Đồng Ngôn mặc kệ Hà Trác đứng một bên dỏng tai nghe, nhượng Thư Cốc Dương tới gần một chút, dán tại một bên tai hắn, dùng thanh âm tựa như muỗi kêu thì thầm, “Thời gian lúc ta ngủ, hình như nghe ngươi tại bên tai ta nói, Tiểu Suất hội mỗi ngày vì Tiểu Ngôn khiêu thoát y vũ và vân vân… Ân, ngươi thực sự có nói những lời này sao? Không phải là ta đang nằm mơ chứ?” (Haru: Trời ơi là trời, tui mún im rồi mà im không nổi =))) ảnh nói lắm thứ thế mà em chỉ nhớ được đúng câu đó thôi nà sao =))))) (Pipu: tại sao cái viễn cảnh cảm động là 2 đứa sẽ ôm nhau thút thít như t nghĩ lại ko xảy ra mà lại là cái cảnh thoát vũ y này hả? =)))))))
Thư Cốc Dương trên khuôn mặt tuấn tú đang mỉm cười, bỗng dưng ngưng trọng .
Đồng Ngôn lại càng hoảng sợ, hoang mang rối loạn liều mạng xua tay, “Ta… Ta chỉ là tùy tiện nói một chút, ta cũng biết tám phần mười là làm mộng rồi. Ta không có ý *** ý tứ của ngươi a, Tiểu Suất xin lỗi, nằm mơ là không có biện pháp khống chế, lúc này đây ta bảo chứng, tuyệt đối…tuyệt đối sẽ không viết tiểu thuyết tình sắc đó nữa…”
Đường cong trên mặt Thư Cốc Dương đang bất động trong thoáng chốc, rất nhanh lại lộ ra dáng tươi cười cực mê người.
Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Ngôn.
“Nguyên lai là cái này a? Những lời này đã khơi dậy ý chí sinh tồn ý của ngươi sao?”
“Xin lỗi, ngươi không nên tức giận…”
“Ta đương nhiên sẽ không tức giận, những lời này xác thực là ta nói.”
“A?” Đồng Ngôn vốn đã chuẩn bị ôm đầu cầu xin tha thứ, giờ đây lại ngạc nhiên nhìn về phía Thư Cốc Dương.
Lão Thiên!
Tiểu Suất vì sao bỗng nhiên cười đến như thế gợi cảm liêu nhân a?
Hồn phách Đồng Ngôn vừa tỉnh lại, lập tức bị câu đi mười phần bay hết chín.
Cái này vui nha! Hà Trác cũng ở một bên mi phi sắc vũ.
Khoanh lại hai tay, đang định đứng xem một chút màn biểu diễn đặc sắc của đại lão bản, nhưng thình lình lại bị Thư Cốc Dương phát ra nhãn thần cảnh cáo đầy nguy hiểm, “Hắc hắc, Cốc Dương, Đồng Ngôn, các ngươi trò chuyện, ta có việc phải đi trước.”
Thư Cốc Dương sau khi đã đem bóng đèn vướng bận đuổi đi, ánh mắt ôn nhu quay lại trên người Đồng Ngôn, nói ra mỗi một chữ đều mang theo tia sủng nịch không gì sánh được, “Như vậy… Vì ngươi đã tỉnh lại, ta liền mua thoát y vũ cho ngươi xem là được rồi.”
“Thực sự?” Đồng Ngôn kích động đến cả người chấn động.
“Đương nhiên là thật a, hơn nữa, sau này mỗi lần ngươi tỉnh lại, ta đều múa thoát y vũ cho ngươi xem.”
“Có chuyện tốt như vậy sao?” Đồng Ngôn hưng phấn mà thở dốc vì kinh ngạc.
“Chính là hoàn toàn miễn phí nga.”
“Oa! Thật vậy sao?” Đồng Ngôn quả thực phải cúi đầu, cảm động đến rơi nước mắt.
“Bất quá…” Nam nhân cao to anh tuấn trước mặt, ngữ điệu bỗng trở nên kéo dài.
“Bất quá?” Đồng Ngôn hoảng sợ quét hắn liếc mắt.
Những lúc bất quá thế này, nhất định là mấy cái điều kiện chính mình đều làm không được đi.
Chỉ biết trên đời này không có chuyện tốt như vậy mà, cũng đúng a, bằng điều kiện xuất chúng của Tiểu Suất, thế nào có khả năng cấp chính mình mỗi ngày nhảy thoát y vũ miễn phí đây?
Tiểu Suất nhất định là đùa giỡn ta, ô…
Đầy ngập hưng phấn, giờ đã hóa thành đầy ngập muốn khóc.
“Bất quá, trước khi khiêu vũ, ta nghĩ trước nên cùng ngươi nói chuyện thẳng thắng một lần.”
“Ân?” Cư nhiên lời thoại lại không hề giống trong tưởng tượng.
“Ta… Ta kỳ thực có đến hai nghề nghiệp, một nghề ngươi đã biết đến, là vũ nam đến nhà phục vụ, chức nghiệp còn lại lạ chủ tịch của tập đoàn giải trí, câu lạc bộ Diamond cùng câu lạc bộ Dạ Minh Châu đều là sản nghiệp của ta.”
Nếu đã muốn thẳng thắn, sẽ không cần phải ấp a ấp úng, Thư Cốc Dương một hơi đem mọi việc làm rõ.
Đồng Ngôn từng chút một thanh tỉnh, dường như đã hiểu rõ mọi chuyện trừng mắt nhìn Thư Cốc Dương.
Sau một hồi trầm mặc, Thư Cốc Dương đợi mãi đã có chút khó chịu.
“Đồng Ngôn, ngươi nói gì đi, tức giận cũng tốt, muốn mắng chửi người cũng tốt, người đừng một chữ cũng không nói như vậy có được không?” Thư Cốc Dương trầm giọng nói.
Hắn đã chuẩn bị tinh thần bị Đồng Ngôn cay đắng nguyền rủa hoặc nổi cơn thịnh nộ trời long đất lở.
Đó là do chính mình làm sai đi?
Ngay từ đầu, đã rắp tâm lừa dối Đồng Ngôn, đoạt mất tiền tiết kiệm của cậu, còn ngầm đồng ý để Đồng Ngôn liều mạng làm công kiếm tiền, để trả phục vụ phí cho hắn.
Đều là chính mình gieo gió gặt bão.
“Ta cuối cùng cũng biết…” Đồng Ngôn cuối cùng cũng đã có chút phản ứng, dùng một loại ánh mắt hoàn toàn mới quan sát Thư Cốc Dương một phen, khẽ thở dài một hơi, “Cuối cùng cũng minh bạch giá trị con người của Tiểu Suất ngươi vì sao lại cao như vậy rồi.”
“…..”
“Nguyên lai ngươi làm chủ tịch lại đáng thương như vậy, để cho tập đoàn giải trí phát triển, ngươi phải đích thân đi phục vụ khách nhân.” Đồng Ngôn nhìn Thư Cốc Dương vô cùng kính nể cùng đồng tình. (Haru: thôi tui đi chết =)))) sống không nổi với ẻm rồi trời ơi =))))) (Pipu: t thắt bún treo cổ tự sát đây m ạh =)))
Thư Cốc Dương đang mang bộ mặt nghiêm trọng, nhất thời hóa thành vẻ mặt dở khóc dở cười.
“Bản chủ tịch cũng chỉ là thỉnh thoảng hành nghề mà thôi, mà ngươi, sau này chính là khách nhân duy nhất của ta.” Nhịn không được vươn tay đến, nhéo nhéo cái mũi nhỏ nhắn của Đồng Ngôn một chút.
“Thật vậy chăng?” Đồng Ngôn kinh hỉ, cả khuôn mặt nhỏ nhắn phóng xuất quang mang.
Thư Cốc Dương sủng nịch sờ sờ đầu cậu, “Ngươi có muốn làm khách nhân duy nhất của ta không?”
“Muốn a muốn a!” Cố sức gật đầu.
“Có muốn xem ta nhảy thoát y?”
“Muốn a muốn a!” Liều mạng gật đầu.
“Vậy ngươi đáp ứng ta, sau này nghe ta tại bên tai gọi ngươi, liền lập tức mở mắt cho ta.”
“A? Nếu như đang rất buồn ngủ thì làm sao đây? Nếu như đang trong mộng đẹp thì phải làm sao bây giờ?”
“Rất buồn ngủ cũng không cho phép, đang ở trong mộng đẹp cũng phải tỉnh lại, cùng lắm thì ta lập tức đem chuyện tốt trong mộng đẹp của ngươi biến thành sự thật là được rồi” Thư Cốc Dương một bên trịnh trọng căn dặn, một bên tại giường bệnh ưu nhã bắt đầu động tác múa, lấy cảm hứng nhịp điệu trong tĩnh lặng, chậm rãi nhấc tay, cởi ra hai cúc áo đầu tiên của chiếc áo sơmi, khóe môi hiện lên một tia mị cười, “Ngươi đáp ứng ta sao?” (Chậc chậc, yêu nghiệt đang câu dẫn trai nhà lành =))))))
Đồng Ngôn trừng lớn mắt hướng về phía giường.
Nhìn đầu ngón tay thon dài của Thư Cốc dừng lại tại chiếc cúc áo thứ ba, rồi lại không chịu tiếp tục, chỉ nhàn nhã chơi vẽ vòng tròn, khiến cậu nóng lòng như lửa đốt, như con gà đang mổ thóc ra sức gật đầu, “Ta đáp ứng! Ta đáp ứng! Ta van ngươi, ngươi có thể hay không thoát nhanh lên một chút?” (chết vì sắc =))))))
Cô.
Hung hăng nuốt một ngụm nước bọt.
Thư Cốc Dương đã có được đáp án mong muốn, lập tức cấp ra phần thưởng.
Hai tay tả hữu cố sức, xuy! Áo sơmi lập tức bị cởi phanh, sau đó yên phận nằm trên mặt đất.
Cơ ngực rắn chắc màu tiểu mạch loã lồ hiện ra.
Đồng Ngôn tiểu sắc lang nhất thời hoan hô một tiếng, lộ ra biểu tình hận không thể vội vã xông lên.
“Còn có, sau này bất kể ngươi gặp mộng gì, đều phải tường tận chi tiết toàn bộ viết ra cho ta đọc.”
“A?”
“Đáp ứng không?” Đầu ngón tay rõ ràng đã mò đến dây lưng, nhưng chỉ vờn quanh bên ngoài, chết sống không chịu tiến hành bước kế tiếp khiến kẻ khác tim đập như lửa đốt.
Đồng Ngôn giờ đây tựa như chú mèo tham ăn nhìn thấy rổ cá trước mặt.
“Đáp ứng! Ta đáp ứng! Mau thoát nhanh lên một chút nhanh lên một chút thoát xuống đi!”
Dây lưng cuối cùng cũng buông lỏng ra.
Thế nhưng, đến lúc đem quần tây thoát xuống, Thư Cốc Dương lại tiếp tục dùng chiêu cũ.
“Ngươi viết những chuyện này, chính là kịch bản bí mật của chúng ta. Ta có thể mỗi ngày nhảy thoát y cho ngươi, thế nhưng, ngươi cũng phải mỗi ngày theo ta luyện tập các chương và tình tiết trong kịch bản.”
“Không thành vấn đề! Tiếp tục thoát nha tiếp tục thoát!” (Haiz, Đồng Ngôn cưng à ~ cưng quả thực không có chút tiền đồ nào a =))))))
“Ta cũng muốn có quyền sửa chữa nội dung kịch bản.”
Mắt thấy chiếc quần lót màu đen sắp được cởi ra, cảnh xuân của Tiểu Suất không bao lâu sẽ được phơi bày. Đồng Ngôn có cái gì còn do dự đây?
“Ta hết thảy đều nghe lời ngươi! Như vậy có thể rồi chứ? Tiểu Suất nhanh lên một chút, Tiểu Suất cố lên! Tiểu Suất hảo đúng giờ!” Mỹ nam loã thể thiên hô vạn hoán, thân hình hoàn mỹ không tỳ vết địa hiện ra trước mắt, Đồng Ngôn hưng phấn đến tột đỉnh, để đầu ngón tay lên miệng không ngừng huýt sáo cỗ vũ.
Thư Cốc Dương chính là lần đầu tiên 『 lên sân khấu 』 khiêu thoát y vũ, nhưng lại không luống cuống chút nào.
Hướng『 khách nhân 』 mang theo nụ cười phóng ra điện lực mười phần, thân thể cao lớn bắt đầu vũ động.
(Pipu à sao t thấy cái màn này như đi coi concert của idol =))))))))))))
******************
Rốt cuộc phát sinh chuyện gì a?
Tiếng thét chói tai hưng phấn đến điên cuồng từ phòng bệnh truyền ra, khiến mọi người lui tới nơi hành lang đều nghe thấy.
“Xin lỗi, bệnh nhân đang bận, không thể bị quấy rối.”
Mọi người vì nghe tiếng động mà hiếu kì kéo đến, hộ sĩ (aka vệ sĩ) Hà Trác vừa đứng một bên ngăn cản, khuôn mặt mang theo nét cười khổ.
Thật sự ngưỡng mộ hai tên gia hỏa này.
Ai có thể nghĩ đến, phòng bệnh vừa rồi còn mang không khí trầm lặng, đảo mắt đã trở thành sương phòng của câu lạc bộ.
Thật không hỗ là tiểu cừu giỏi biến thân a.
Có cậu trên đời này, thế giới vĩnh viễn sẽ rất náo nhiệt rực rỡ.
Hà Trác quay đầu lại, liếc nhìn phòng bệnh tuy rằng đã đóng chặt cửa, cũng không thể nào ngăn được tiếng kêu kinh hỉ ở bên trong.
Không nghĩ tới, một Thư Cốc Dương bình thường mặc kệ khách nhân sang quý cỡ nào cưỡng bức dụ dỗ cũng bất vi sở động, chết cũng không chịu nhảy thoát y, cứ như vậy cố gắng trình diễn màn đầu tiên của mình.
Hơn nữa lần thứ hai xuất sơn, lại là bị người 『 bao dưỡng 』nga.
Lão bản a, lúc này đây, phỏng chừng ngươi cũng là bị 『 bao 』 cả đời đi.
Cái này gọi là người tính không bằng trời tính, lão thiên gia muốn ngươi thua trên tay ai, ngươi cũng chỉ có thể khuất phục trên tay người đó, ha ha ha!
Ân,
Bất quá…
Chờ một chút!
Nói như vậy, cái tên bổn bổn Trần Minh Hạo kia, cái tên không chịu thức thời nhất định không chịu thua trên tay mình kia, lẽ nào cũng là lão thiên gia an bài?
Hi, cảm tạ lão thiên gia.
Ngươi đã an bài cho ta một món tiêu khiển rất thú vị.
Đa tạ nâm lão nhân gia nga! (Rồi thêm một bé nữa lên đường =)))) cúng hỉ a =)))
************
Lời cuối sách
Đây là lời cuối sách của Lộng tỷ viết, có nói về cảm nghĩ của tác giả về hai nhân vật chính trong truyện. Và tin buồn là bản raw của Pipu không hề có cái này T____T nên kết quả là hai đứa mình phải edit bằng niềm tin đó, chỗ nào chém được là chém đứt tay luôn =.= mọi người thông cảm nha ~~~ 😀
Khái, vì sao mỗi lần viết lời cuối sách, đều là hừng đông năm giờ a?
Lẽ nào lúc này cùng với việc nhào nặn cục cưng là hữu duyên? Học biểu tình của khởi miêu— — yên lặng trừng mắt mèo với trời xanh…
Bất quá, tuy là thức trắng đêm, nhưng lúc này Lộng Lộng không hề mệt mỏi, trái lại mi phi sắc vũ, cười tủm tỉm nga.
Nguyên nhân là, thứ nhất, cuối cùng cũng không có vượt số lượng từ nhiều lắm, bắt đầu hảo lo lắng một quyến sẽ vượt bao nhiêu từ, nếu như là vượt rất nhiều, nhất định sẽ bị muội muội sắp chữ (aka biên tập) phàn nàn, ô ô ô ~~~
Thứ hai, lần đầu tiên Lộng Lộng viết về tiểu thụ có cá tính thế này nha! Một tiểu thụ mê đắm, cả ngày chỉ muốn ăn đậu hủ tiểu công, ha ha ha, hảo khả ái, nhượng ta nghĩ nổi lên MM a (só zỳ mọi người có ai biết MM là gì thì nói mình biết với :D). Che miệng cười trộm.
Không biết mọi người có thích cặp đôi Thư Cốc Dương cùng Đồng Ngôn này không?
Thời gian lúc ta đang viết, đã có suy nghĩ, là muốn đem Thư Cốc Dương viết thành một người khốc một chút? Hay là cảm tính một chút đây? Sau lại nghĩ mình nên viết một tiểu công tương đối cảm tính đi.
Cái loại này đại nam tử chủ nghĩa, vừa xuất hiện đã là anh hùng, là hình tượng chính diện phát ra dương quang chói lọi, viết như vậy thì quá hình thức a. Hơn nữa, Thư Cốc Dương là một thiên tài khiêu vũ, trên người có nhiều tế bào nghệ thuật như vậy, mặc kệ hắn trở thành đại lão bản thế nào, ở trong lòng hắn, hẳn là còn lưu giữ lại một phần cảm tính động nhân tâm a.
Thực ra, nếu khắc hoạ một người bề ngoài nhìn rất tiêu sái, kỳ thực trong lòng lại rất mẫn cảm, sẽ có chút tự hạn chế, sẽ không làm một tiểu công bởi vì chính mình có tiền thì muốn làm gì thì làm, tùy tiện phá hư chuyện của người khác. Ách, được rồi, đúng là sau này hắn có nhúng tay vào chuyện của Đồng Ngôn cùng Trần Minh Hạo, bất quá đó là bởi vì hắn quá để ý Đồng Ngôn a.
Mấy lời lảm nhảm nói đến đây thôi.
Trọng điểm chính là, mong muốn mọi người xem hết quyển sách này, sẽ có cảm giác muốn cười, đó là quà mừng năm mới đó, nhất định phải khoái khoái lạc lạc nga!
Đối với Lộng mà nói, phần thưởng lớn nhất ngoài việc mọi người yêu thích sách này, còn chính là cảm nhận của mọi người sau khi xem xong.
Nếu có cảm tưởng gì (không nhất định phải là truyện này, cảm tưởng của truyện khác cũng OK nha, đều muốn xem a ~~~), hoan nghênh mọi người gửi thư về cho Lộng Lộng: [email protected] 163. com
Chỉ cần hòm thư có thể nhận được, Lộng Lộng đối với mỗi phong thư cảm tưởng sẽ đều rất vui mừng mà cười sảng khoái, bất quá bởi vì thời gian không cho phép, thư hồi âm của Lộng Lộng chỉ có thể viết thật ngắn thôi…Mặc dù như vậy, cũng rất hy vọng mọi người có thể nghe được tiếng lòng của Lộng Lộng nha!
Cảm tạ mọi người ~~~
Được rồi, còn có —— Tân! Niên! Khoái! Nhạc!
.:HOÀN:.
*************************************************
Các tềnh êu có thoả mãn hêm ~ một lần post luôn cả 3 chương đó na ~ post sớm luôn đó nha ~ nên mọi người phải thương Haru với Pipu thiệt nhiều đó nha *mắt chớp chớp*
*khụ khụ* mọi người có thấy chữ đỏ bự chảng ở trên không *chỉ chỉ* hoàn rồi ~ hoàn rồi đó :((( trời ơi thiệt là mừng hết sức mà :((( *tung bông tung hoa tung lá cầm gì tung đó* :((( Cái truyện có 12 chương, mà 2 đứa mình làm gần 1 năm thì quả thực có hơi lâu, nhưng biết làm sao được, cả hai đứa đều bận (& lười) mà *cười tình* =))) nhưng cuối cùng cũng xong rồi đó nha ~~~
Thực ra trong suốt truyện, 2 đứa mình có chêm vô mí câu bình luận, nếu các tềnh êu thấy khó chịu thì cũng thông cảm mà bỏ qua cho ~ vì căn bản em Ngôn và anh Dương bựa quá, làm 2 editor hêm nhìu chiện hêm xía vào hêm có được a ~~ =))))