Đế Thích Thiên yên lặng cảm nhận hơi thở trên người lão tổ Vũ gia. Nhưng một lát sau, hắn có chút thất vọng. Bởi hơi thở của lão tổ Vũ gia mặc dù mạnh nhưng cũng không đến mức kinh khủng như như hắn tưởng tượng. Có thể phóng xuất ra uy lực của trời đất giống như thần linh chắc chắn đã tiến tới cường giả thần đạo. Nhưng trên người lão tổ Vũ gia cũng chỉ có hơi thở tương đương với cường giả đỉnh cao của nhân đạo, vẫn còn một khoảng cách với thần đạo. Hắn hơi nhíu mày lại. Nếu như không phải Hạ Nhất Minh cam đoan hòn đảo nhỏ ở Nam Cương và thủ đô Khai Vanh quốc đều bị hủy trong tay khôi lỗi thì hắn không thể tin được. Trầm ngâm một chút, Đế Thích Thiên nói: - Hạ huynh đệ! Không phải lão phu không tin ngươi. Mặc dù lão phu đã đọc qua trong cổ tịch mấy lần, nhưng cả đời vẫn chưa được nhìn thấy tận mắt uy lực đó. Nếu có thể được lão đệ đồng ý... Hắn ngừng lại, ánh mắt lấp lánh nhìn Hạ Nhất Minh. Nghe thấy vậy Hạ Nhất Minh hiểu ra tại sao lão phải tự mình tới đây, lại còn không tiếc thân phận để nâng hắn lên. Thì ra là lão muốn được nhìn thấy uy lực của thần đạo. Mặc dù nghe có chút khó tin nhưng lúc này, Hạ Nhất Minh lại có thể giải thích được suy nghĩ của đối phương. Mấy ngày trước, Hạ Nhất Minh không để ý, tại sâu trong sa mạc thử dùng lực lượng quang ám hợp bích dẫn thử uy lực của trời đất. Hắn biết rõ làm như vậy là nguy hiểm nhưng bản thân không kìm chế được. Thần đạo đối với đỉnh cao của nhân đạo Cửu Cửu Trọng Thiên cường giả mà nói thì có lực hấp dẫn cực lớn, đủ để cho bọn họ bất chấp mọi khó khăn và nguy hiểm. - Đế huynh muốn nhìn thấy uy lực của trời đất, tiểu đệ cũng không phản đối. Nhưng bây giờ không được. - Hạ Nhất Minh mỉm cười nói. Đế Thích Thiên bình tĩnh hỏi: - Tại sao? - Oai của trời đất cũng chính là cơn giận của trời đất. Một khi xuất hiện nó có thể hủy thiên diệt địa. - Hạ Nhất Minh không cười, nghiêm nghị nói: - Nếu đối địch với người khác thì trong thời khắc sinh tử cũng chẳng có gì e ngại. Nhưng nếu muốn nhìn thấy oai của trời đất thì chúng ta chỉ có thể thi triển nơi biển rộng hoặc sa mạc. Hai mắt của Đế Thích Thiên sáng lên, gãi trán nói: - Hiểu rồi. Thực ra nếu cường giả Cửu Cửu Trọng Thiên giao chiến thì sự phá hoại cũng không phải là chuyện đùa. Nếu đánh tới mấy canh giờ thì chân khí dao động cũng đủ tương đương với sự phá hoại của thiên địa. Nhưng uy lực của Cửu Cửu Trọng Thiên thì có thể khống chế mà năng lượng của trời đất lại không thể khống chế. Một khi tụ tập toàn bộ năng lượng trong phạm vi trăm dặm lại một điểm thì sẽ phải phóng nó ra. Nếu không kết quả của người phóng thích chắc chắn sẽ hết sức bi thảm, bị nguồn năng lượng vô cùng vô tận của trời đất cắn trả, chỉ sợ chết ngay tại chỗ. Hạ Nhất Minh cười ha hả, liền thấy Đế Thích Thiên đứng lên nói: - Nếu như Hạ huynh đệ đã nói vậy thì cùng ta ra ngoài một chuyến được không? Hạ Nhất Minh ngơ ngác hỏi: - Đi đâu? Đế Thích Thiên mỉm cười chỉ về một hướng, nói: - Đi theo hướng Bắc. Ở đó có một cái sa mạc, cũng là biển cát lớn nhất ở vùng Tây Bắc chúng ta. Không biết Hạ huynh đệ đã nghe nói chưa? Sắc mặt của Hạ Nhất Minh hơi có chút quái dị, cười khổ nói: - Cũng tốt! Nếu Đế huynh đã muốn như vậy thì chúng ta đi một chuyến. Nơi đó chẳng những hắn đã nghe nói qua mà mấy ngày trước còn tự mình thử điều khiển uy lực của thiên dịa. Đế Thích Thiên lựa chọn nơi nào hắn cũng không thấy lạ. Nhưng khiến cho hắn kinh ngạc chính là Đế Thích Thiên một người có thanh danh vang dội như vậy một khi nghĩ tới là làm ngay. Có lẽ tính cách mạnh mẽ đó mới giúp cho lão bước lên được cảnh giới đỉnh cao của nhân đạo. Nguồn: http://Trà Truyện Sáu vị đại tôn giả không làm ảnh hưởng tới bất cứ người nào, lặng lẽ bỏ đi. Với thực lực của bọn họ hiển nhiên là không thể bị người khác phát hiện. Thần Toán Tử và Ngả Văn Băn biết rõ mục đích của chuyến đi này. Cả hai nhìn về phía thần đạo Ngưng Huyết nhân có chút kính sợ. Cho dù là nổi danh thần toán như Thần Toán Tử đối diện với thần đạo cũng cảm thấy sợ hãi. Còn Sở Hạo Châu và Đặng Triệu Thần sau khi biết ý của bọn họ cũng cố ý đi theo. Người trong thần đạo phóng thích uy lực của trời đất là chuyện lớn như thế nào? Nếu bỏ lỡ cơ hội này chỉ sợ cả đời cũng khó được nhìn thấy lần thứ hai. Ngay cả Sở Hạo Châu đã nhìn qua một lần nhưng vào lúc này biểu hiện cũng chẳng khác với Đặng Triệu Thần là mấy. Cuối cùng, cả sáu người bọn họ cùng xuất phát. Sau một ngày di chuyển, cuối cùng cũng tới được sa mạc. Đó là do Ngả Văn Bân và Đặng Triệu Thần làm ảnh hưởng nếu không bọn họ đã tới sớm hơn. Mặc dù lúc này, Hạ gia trang chắc chán đã phát hiện sáu người bọn họ mất tích. Nhưng Hạ Nhất Minh tin rằng bọn họ không hề có gì lo lắng. Bởi vì với sự liên thủ của sáu người bọn họ trong cả vùng Tây bắc không một ai có khả năng không một tiếng động bắt được họ. Vì vậy mà đám người Hạ Vũ Đức chắc chắn sẽ nghĩ bọn họ có việc rời đi. Lúc này, mặt trời đã lên khá cao, cũng là lúc mà nhiệt độ trong sa mạc cao nhất. Cả mảnh đất không hề có Xuân, Hạ, Thu, Đông nhưng chỉ cần đứng đây một ngày cũng óc thể cảm nhận được cả bốn mùa. Sáu người di chuyển trên sa mạc hết sức thoải mái. Ngay cả Đặng Triệu Thần có tu vi kém nhất cũng không hề để lại một chút dấu vết nào trên sa mạc. Trên bầu trời, thần đạo Ngưng Huyết nhân bám theo sát bọn họ. Đế Thích Thiên chợt dừng lại. Hắn ngẩng đầu lên nhìn thần đạo Ngưng Huyết nhân đang phi hành, ánh mắt lóe lên một thứ gì đó kỳ dị. Mặc dù Đế Thích Thiên hết sức tò mò tại sao Hạ Nhất Minh có thể luyện chế được Ngưng Huyết nhân hơn nữa lại có uy lực mạnh tới mức độ này. Nhưng lão cũng biết đó là nhưng vấn đề tế nhị, cho dù với thân phận của mình cũng không dám hỏi ra miệng. Đám người Hạ Nhất Minh lần lượt ngừng lại. Hắn quay đầu nhìn một chút rồi hài lòng gật đầu. Nơi đây đã ở sâu trong sa mạc, dù là thần đạo Ngưng Huyết nhân có chuyển bị cho nơi này long trời lở đất thì cũng không gây ra tổn thất. Hắn đưa tay lên bầu trời vẫy nhẹ, thần đạo Ngưng Huyết nhân liền rơi xuống đất. Thực ra trong khoảng cách đó, Hạ Nhất Minh chỉ cần truyền ý niệm là có thể ra lệnh được. Nhưng tay hắn vẫn vô thức đưa ra mà vẫy. Trong lòng Đế Thích Thiên có chút thắc mắc. Hắn cũng biết một chút tin đồn có liên quan tới Ngưng Huyết nhân, nên trong lòng nghĩ thầm chẳng lẽ Hạ Nhất Minh luyện chế Ngưng Huyết nhân có chút khác biệt, không thể sử dụng ý niệm để chỉ huy? Thần đạo Ngưng Huyết Nhân nhanh chóng hạ xuống. Hạ Nhất Minh trầm giọng nói: - Các vị! Một khi khôi lỗi động thủ, trong phạm vi trăm dặm khí của trời đất sẽ tiêu hao không còn. Hơn nữa, uy thế của nó cũng không phải là chuyện đùa. Có lẽ nên để cho hắn cách ra một chút để tránh bị ngộ thương. Đặng Triệu Thần và Ngả Văn Bân liếc mắt nhìn nhau, trong lòng có chút không tin. Nhưng ở đây, hai người bất luận là thân phận hay thực lực đều thấp nhất nên không dám nói ra. Đế Thích Thiên đưa tay lên gãi đầu, trầm giọng nói: - Hạ huynh đệ! Chúng ta sẽ rửa mắt đợi. Hạ Nhất Minh mỉm cười. Hắn đi tới trước mặt thần đạo Ngưng Huyết nhân nhìn chăm chú vào mắt nó mà truyền đạt ý niệm. Thần đạo Ngưng Huyết nhân quả thực có được uy lực hơn xa bình thường, hơn nữa trí tuệ của nó khôi lỗi bình thường không thể sánh được. Vì vậy mà Hạ Nhất Minh mới giả thần giả quỷ. Trước mặt đám người Đế Thích Thiên hắn cũng không muốn chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra khiến cho bản thân mất thể diện. Thần đạo Ngưng Huyết nhân nhận được lệnh của Hạ Nhất Minh liền xoay người đi nhanh về phía xa. Thần Toán Tử đột nhiên nói: - Hạ trưởng lão! Năng lượng của trời đất ở đây hình như không có nhiều. Hạ Nhất Minh rùng mình, nói: - Thần Toán Tử trưởng lão có ý kiến gì? - Trên đường lão phu tới đây nhận ra rằng càng vào sâu trong sa mạc, năng lượng của trời đất càng mỏng đi. Chuyện như thế này trước đây chưa bao giờ nghe nói tới. Ngoại trừ Đế Thích Thiên, ba người còn lại đều nhìn nhau. Nói thật bọn họ cũng không cảm nhận được sự thay đổi tinh tế như vậy. Trong lòng Hạ Nhất Minh thầm than. Thần Toán Tử đúng là đệ nhất thần toán trong thiên hạ. Gần đây, mỗi ngày hắn đều tới tu luyện điều khiển uy lực của trời đất. Uy lực đó chỉ có thể sử dụng được một lần lập tức sẽ hấp thu toàn bộ năng lượng của trời đất trong vòng trăm dặm. Tuy nói năng lượng của trời đất chẳng khác gì nước biển và cát trong sa mạc, nhưng ít nhất phải mất một ngày mới có thể bình thường. Nhưng đó cũng chỉ là hồi phục mà thôi, khoảng cách với lúc đầy đủ nhất vẫn có sự chênh lệch. Sự chênh lệch đó cực kỳ nhỏ bé khiến cho người bình thường cơ bản không thể cảm nhận được, cho dù là đại tôn giả Ngũ Khí bình thường cũng vậy. Nhưng rõ ràng là không thể giấu được hai người Thần Toán Tử và Đế Thích Thiên. Hơi nhún vai một cái, Hạ Nhất Minh nói: - Hạ mỗ cũng không rõ lắm. Có lẽ nó liên quan tới việc khôi lỗi từng ở đây thi triển chiến kỹ điều khiển oai của trời đất. Hai mắt Thần Toán Tử sáng ngời, hỏi: - Vì sao lại phải ở đây sử dụng chiến kỹ oai của thiên địa? Hạ Nhất Minh tức giận nói: - Tất nhiên là để luyện chiêu. Tuyệt chiêu như vậy phải thi triển nhiều lần mới có thể thành thực. Hắn nói những lời đó hoàn toàn thực lòng, nó cũng chính là kinh nghiệm của bản thân. Mặc dù chỉ có mấy ngày, nhưng Hạ Nhất Minh phát hiện ra rằng sau mỗi lần sử dụng điều khiển oai của trời đất, hắn đều có một sự hiểu biết mới. Bất luận là tốc độ ngưng tụ năng lượng của trời đất và năng lực chịu đựng hay phóng thích đều có sự tiến bộ. Lần đầu tiên sử dụng việc điều khiển uy lực của trời đất, chân khí của hắn bị tiêu hao gần như hết. Nhưng tới bây giờ, hắn có thể giữ lại một phần ba chân khí. Hắn nữa, theo sự thuần thục của hắn, chân khí lưu lại càng lúc càng nhiều. Hắn tự tin rằng có một ngày nào đó hắn cũng có thể làm được như thần đạo Ngưng Huyết nhân, sau khi thi triển oai lực của trời đất vẫn không có việc gì xảy ra. Chỉ có đạt tới cảnh giới đó mới có thể chính thức nắm được năng lực của thần đạo. Đế Thích Thiên và Thần Toán Tử cùng gật đầu, ánh mắt của họ trở nên ngưng trọng. Phía xa, cuối cùng thì thần đạo Ngưng Huyết nhân cũng ngừng lại. Nó chầm chậm bay lên không trung...