Trên cánh tay, gân xanh nổi cuồn cuộn. Trong cơ thể chân khí giống như những đợt thủy triều. Một luồng áp lực rất mạnh từ trên trời giáng xuống. Trong một khoảng diện tích nhỏ bằng lòng bàn tay mà như có thêm mười ngọn núi lớn đè xuống. Trong lòng Hạ Nhất Minh cảm thấy kinh hãi gần chết. Khi nhìn thần đạo Ngưng Huyết nhân thu nạp lực lượng của trời đất, cùng với lúc phóng thích rất nhẹ nhàng, hắn không thể tưởng tượng được trời đất hội tụ chính thức lại đến mức độ này. Trước lực lượng như vậy, tất cả đều bị nghiền nát. Ngay cả sự tin tưởng, thân thể, ý chí của hắn cũng lung lay không giữ nổi. Tuy nhiên, đúng vào lúc này, đan điền hỗn độn cảm nhận được áp lực khác thường, luồng khí hỗn độn đã từng cứu mạng Hạ Nhất Minh nhiều lần liền xuất hiện. Cảm giác lạnh lẽo trong nháy mắt truyền khắp toàn thân Hạ Nhất Minh, làm cho thân thể của hắn bị bao phủ trong một cảm giác kỳ dị. Đó cũng không phải là năng lượng của quang minh và hắc ám, mà là năng lượng bản nguyên của hỗn độn. Nhưng loại năng lượng đó cũng không tiếp xúc trực tiếp với lực lượng của trời đất mà tràn vào trong lực lượng hợp bích của quang ám. Nó giống như một thứ chất xúc tác tạo ra một sự kiên cố, làm cho lực lượng hợp bích của quang ám cứng cỏi hơn rất nhiều. Hạ Nhất Minh không còn run rẩy nữa, giống như vượt qua được cực hạn của thân thể mà trở nên vững vàng. Sau khi lực lượng của trời đất hội tụ mang đến áp lực khổng lồ, được sự giúp đỡ của năng lượng bản nguyên mới có thể cố gắng chịu đựng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Trên đỉnh đầu của hắn đột ngột ngưng tụ một quả cầu. Trong quả cầu đó có hai loại năng lượng quang minh và hắc ám. Chúng giống như một bầu trời đầy sao, tạo ra một cảm giác lung linh huyền ảo. Loại ngưng tụ lực lượng của trời đất này hoàn toàn khác với cách của Ngưng Huyết nhân. Một người lấy lực lượng của thiên địa làm đao tạo ra một thứ lực có thể khai thiên tích địa. Một người lại hội tụ nó thành một điểm, còn về phần uy lực như thế nào thì còn phải đợi khảo nghiệm. Hạ Nhất Minh thở dài một hơi. Vừa rồi, khoảng khắc đó tuy không dài nhưng mang tới cho hắn cái cảm giác dạo chơi qua Quỷ Môn quan một vòng rồi quay lại. Cuối cùng thì hắn cũng rõ ràng người trong thần đạo không phải ai cũng có thể làm được. Thần đạo chính là những người đứng trên đỉnh Kim Tự tháp, chỉ có thể nắm giữ thứ lực lượng giống như thần linh mới có thể làm được cái điều mà nhìn vạn vật giống như con kiến hôi. Giơ tay nhấc chân có thể khiến cho sinh linh tan biến. Hắn cảm thụ được trong tay có một thứ lực lượng cực mạnh không ngừng di chuyển. Làm cho hắn kinh ngạc chính là vào lúc hắn có thể chịu đựng nổi nguồn năng lượng đó, cảm giác bị nghiền nát cũng biến mất. Nhưng hắn cũng hiểu được cho dù bản thân nắm được lực lượng hợp bích của hai loại quang ám cũng có thể làm cho năng lượng của trời đất tụ tập lại bên người. Nhưng thân thể của hắn vẫn không thể chịu nổi áp lực mạnh như vậy. Nếu như không phải có năng lượng bản nguyên chống đỡ vào lúc này kết quả của hắn vô cùng bi thảm. Năng lượng bản nguyên kỳ thực chính là năng lượng của thần đạo. Mà chỉ có năng lượng của thần đạo mới có thể điều khiển được năng lượng của trời đất lớn như vậy mà thôi. So ra thì bạch mã Lôi Điện còn dễ dàng hơn nhiều. Với thân thể mạnh mẽ của nó cùng với lực lượng lôi điện trời phú vượt qua nửa số Lôi Chấn tử phối hợp là có thể bắt đầu thu nạp và nắm trong tay oai lực của trời đất. Tất nhiên, nó cũng phải nắm được cách thức thu nạp của bản thân hoàn toàn khác với hắn cùng với thần đạo Ngưng Huyết nhân. Đó là một loại chầm chậm thu nạp, phóng thích, từng bước gia tăng. Chủ yếu là dựa vào thần khí Lôi Chấn tử để có thể điều khiển uy lực của trời đất. Mà bản thân hắn cùng với thần đạo Ngưng Huyết nhân là trong nháy mắt tích súc lực lượng, rồi trong nháy mắt phóng thích. Hạ Nhất Minh từ từ bay lên trời. Hắn muốn thử một chút xem thứ lực lượng này ngưng tụ mang tới uy lực như thế nào. Nơi này chỉ toàn là sa mạc không hề có một bóng người. Cũng bởi thế mà Hạ Nhất Minh mới lựa chọn nơi đây để thử nghiệm. Trong số thần đạo thì bọn họ chỉ cần nhấc tay nhấc chân là hủy thiên diệt địa. Nếu trong số dân cư đông đảo mà thử nghiệm chắc chắn sẽ tạo ra một cuộc thảm sát. Cuối cùng, Hạ Nhất Minh cũng bay lên tới giữa không trung. Hắn cúi đầu nhìn quanh, dưới chân là một biển cát mênh mông bát ngát. Ngoại trừ cát vàng và cát vàng ra không còn có một dấu hiệu nào khác. Chỉ có điều dưới ánh mặt trời thiêu đốt, nhiệt độ của biển cát đang tăng lên rất nhanh. Ánh mắt của Hạ Nhất Minh chăm chú, hắn quát khẽ một tiếng ném quả cầu mang lực lượng trời đất trong tay ra ngoài. Đây là lần đầu tiên hắn ngưng tụ, hấp thu và phóng thích lực lượng của trời đất mạnh như vậy. Tất cả tinh lực của hắn đều tập trung, thân thể vì hưng phấn mà run lên nhè nhẹ. Không hề có một chút âm thanh, quả cầu cứ thế nhẹ nhàng rơi xuống. Tốc độ của nó cũng bình thường. Đừng nói là cường giả đỉnh cao của con người mà cho dù là một gã tiên thiên cao thủ bình thường cũng có thể dễ dàng né tránh quả cầu đó. Nhưng Hạ Nhất Minh cũng không thèm để ý. Đây cũng chỉ là lần đầu tiên hắn sử dụng năng lượng khổng lồ của trời đất. Có thể hội tụ thành công, rồi phóng thích mà vẫn giữ được mạng sống là đã được ông trời phù hộ, hắn cũng cảm thấy mĩ mãn lắm rồi. Nếu còn muốn vận dụng tự nhiên như Ngưng Huyết nhân là chuyện không có thể. Cuối cùng thì quả cầu cũng chạm xuống mặt đất. Trong khoảng khắc va chạm, quang cầu khẽ dừng lại một chút rồi chợt khuếch tán ra xung quanh. Với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, một vòng sóng giống như mặt nước dao động tản ra. Cả biển cát chợt lún xuống. Trong cái vòng do năng lượng của quang minh và hắc ám kết hợp tất cả trong nháy mắt tan ra. Tốc độ khuếch tán của quả cầu càng lúc càng nhanh... Chỉ trong nháy mắt, trên mặt đất trong phạm vi gần trăm trượng xuất hiện một cái hố lớn. Nhìn cái hố tròn dưới đất, cái miệng của Hạ Nhất Minh cũng chẳng hề kém. Một giọt mồ hồi lạnh từ trên trán hắn xuất hiện, chầm chầm chảy theo khuôn mặt rơi xuống môi. Một chút vị mặn xuất hiện khiến cho Hạ Nhất Minh giật mình tỉnh lại. Mặc dù hắn biết cảnh tưởng kinh khủng trước mắt là do bản thân tạo ra. Nhưng trong lòng hắn vẫn không thể tin nổi. Cúi đầu nhìn xuống hai tay, hắn nhìn ngắm một cách kỹ càng. Lúc này, chân khí trong cơ thể hắn đã không còn nhiều, nhưng dựa vào ánh sáng của thần binh để phi hành hoàn toàn không có vấn đề gì. Lần này, hắn đi rất xa, thu nạp năng lượng của trời đất phóng xuất ra gần như đã tiêu hao hết toàn bộ chân khí. Bởi vậy có thể thấy được uy lực của thứ lực lượng này quả thật không phải là thứ mà đỉnh cao của nhân đạo có thể nắm trong tay. Nếu như không phải hắn có được uy năng của quang ám hợp bích cùng với năng lượng hỗn độn trong đan điền thì có thử cũng không thể thành công. Một cơn gió thổi tới, những hạt cát trên sa mạc như phát hiện thấy một chỗ trống trải liền cất mình theo gió mà rơi xuống hố. Hạ Nhất Minh yên lặng nhìn mặt đất, ánh mắt hắn vẫn còn nguyên sự kích động. Một cường giả đỉnh cao dĩ nhiên cũng có thể thu nạp và phóng thích uy lực của trời đất giống như thần đạo mà truyền ra ngoài chắc chắn sẽ tạo ra chấn động cực lớn. Hơn nữa, Hạ Nhất Minh cũng biết được một khi hắn thuần thục được loại kỹ năng này việc giết chết một cao thủ cùng đẳng cấp sẽ chắc hơn nửa phần. Ánh mắt lướt qua cái động một cái, Hạ Nhất Minh hoàn toàn xác định. Trừ phi sử dụng lực lượng thủ hộ cuối cùng của đại môn phái, nếu không chỉ dựa và thực lực Cửu Cửu Trọng Thiên cơ bản là không thể chịu nổi một đòn này. Tất nhiên với tốc độ phóng thích của Hạ Nhất Minh lúc này cũng không đủ để uy hiếp tính mạng cao thủ cùng đẳng cấp. Nhưng hắn chỉ cần luyện tập thêm tới khi có thể điều khiển nó giống như một bộ phận của bản thân là được. Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng rơi xuống giữa cái hố. Quả cầu phát nổ tạo ra một uy lực vô cùng kinh khủng. Từ vị trí giữa của vụ nổ, toàn bộ mọi thứ trong vòng trăm trượng toàn bộ biến thành hư vô. Uy lực đặc biệt của nó có thể không hề kém hơn so với một đao khai thiên tích địa của thần đạo Ngưng Huyết nhân. Mà chỉ sau khi rơi xuống cái hố, Hạ Nhất Minh mới cảm nhận được sự nhỏ bé của con người. Đứng trong cái hố, con người chẳng khác gì một con kiến bé nhỏ, hoàn toàn không hề có một chút ảnh hưởng. Dưới thần đạo, tất cả mọi thứ đều là con kiến hôi. Những hạt cát chung quanh chầm chậm lưu động như muốn lấp đầy cái hố. Nhưng chuyện đó cũng không phải nhất thời là có thể làm được. Hạ Nhất Minh thầm cảm thấy may mắn, cũng may trong lúc bản thân mình thử nghiệm, trong khu vực này không hề có người nào. Nếu mà ở thủ đô của Khai Vanh quốc thì chắc chắn cả ngôi thành đó đã bị phá hủy. Chuyện giết người hàng loạt như vậy, Hạ Nhất Minh không dám thực hiện một cách dễ dàng. Lắc đầu, Hạ Nhất Minh từ từ bay lên rồi bay về phía xa. Lúc này trong cơ thể hắn hoàn toàn trống trơn, phải thu nạp lực lượng của trời đất để bù lại. Nhưng đáng tiếc là sau một kích của hắn, trong phạm vi trăm dặm, thiên địa lực đã yếu đi rất nhiều. Cứ như vậy, dưới ánh sáng của thần binh, cuối cùng hắn cũng ra ngoài trăm dặm. Cảm nhận năng lượng của trời đất quanh người, Hạ Nhất Minh giống như một con cá mắc cạn mấy ngày được trở về trong nước cứ thế mà thở. Năng lượng của trời đất chung quanh không ngừng chui vào trong thân thể của, chậm rãi bổ sung lực lượng đã mất đi. Cảm nhận hai khu vực khác nhau, Hạ Nhất Minh hết sức cảm khái. Uy lực của thần đạo đúng là thiên hạ vô song. Nhưng đồng dạng mức độ phá hoại đối với thế giới này cũng không phải là nhỏ. Hắn không thể tưởng tượng được ngày xưa thần đạo hoành hành, cái hé giới này có cảnh tượng như thế nào? Thở dài, cuối cùng Hạ Nhất Minh không cố tưởng tượng nữa. Hắn lấy truy tung khí bắt đầu liên lạc với Bách Linh Bát.