Xa xa từng làn khói chậm rãi bay lên, bên tai lại nghe được tiếng trẻ nhỏ nô đùa ồn ào cùng người lớn. Nhìn thấy cảnh tượng thân thuộc này, Hạ Nhất Minh không tự chủ được vẻ vui mừng trên gương mặt. Hạ gia trang, hắn lại trở về mảnh đất đã sinh ra hắn. Ngẩng đầu nhìn bầu trời, với nhãn lực của hắn lúc này cũng chỉ có thể thấy hai điểm đen xa xa. Đó chính là Bách Linh Bát cùng Thần đạo Ngưng huyết nhân. Từ sau khi Thần đạo Ngưng huyết nhân gia nhập, Bách Linh Bát khi phi hành đã thu liễm lại thất thải quang mang, không còn bắt mắt. Mà phương thức phi hành của Thần đạo Ngưng huyết nhân thậm chí có hai loại, một là sử dụng thần binh, mà loại khác có chút khoa trương. Xá lợi Thần đạo quả nhiên có thể điều khiển thiên địa lực lượng khiến thân thể hắn mặc dù không có thần quang nhưng vẫn có thể phi hành. Đây chính là chuyện mà chỉ có Thần đạo cảnh giới mới có thể thực hiện. Mà sau khi có ví dụ sờ sờ trước mắt, Hạ Nhất Minh với truyền thuyết về Thần đạo đã vô cùng tin tưởng, bởi vì ít nhất đã chứng minh, uy lực của Thần đạo được nhắc tới không hề khoa trương. Cúi đầu khẽ vỗ lên lưng Lôi điện, bạch mã lập tức tăng tốc. Với tốc độ Lôi điện cơ hồ chỉ chốc lát đã tới tòa thành của Hạ gia trang. Khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy kinh ngạc chính là lúc này Hạ gia trang giống như một tòa thành thật sự, có đinh binh vũ trang hạng nặng rất chính quy. Quy cách này tuyệt đối không phải tiểu thế gia có thể làm được. Nếu trước khi Hạ Nhất Minh thành danh, Hạ gia trang đã như vậy, sẽ vì vượt qua Thiên la Quốc chủ mà mang tới tai ương. Nhưng lúc này căn bản không ai dám dựa vào chuyện này khó dễ, ca Hạ gia trang lúc này tràn ngập sức sống. Lôi điện cào cào móng trước, nó đạp trên đấy như chấn nhiếp đám thủ vệ kia. Lúc này đám thủ vệ đều là ngàn người chọn một, ánh mắt không phải tầm thường. Mặc dù bọn họ không thấy rõ khuôn mặt Hạ Nhất Minh nhưng chỉ bằng thanh thế của Lôi điện bọn họ đã không dám coi thường. Bất quá bên trong có mấy người nhận ra Hạ Nhất Minh, sau khi thấy rõ lập tức hoan hô vàng dội, quỳ xuống kêu lớn: - Cung nghênh Lục lão gia hồi phủ. Trong Hạ gia trang có thể xưng Lục lão gia chỉ có duy nhất một người. Nhất thời bên trong tòa thành xôn xao hẳn lên, cửa lớn cũng chủ động mở ra. Hạ Nhất Minh ánh mắt quét qua những người này, nhưng đáng tiếc là không nhận ra gương mặt quen thuộc nào. Khẽ kẹp chân, Lôi điện hãnh diện tách ra từ đám đông chậm rãi đi vào. Nhìn diện tích nơi này lớn hơn xưa gấp trăm lần, cơ hồ đã biến thành một trấn nhỏ, trong lòng hắn ngổn ngang cảm xúc. Lúc này nhân khẩu trong trang ít nhất cũng nhiều hơn gấp trăm lần, muốn tìm được người cũ trong trang cũng không dễ dàng chút nào. Trên thành lâu, tiếng chuông đồng thật lớn vang lên. Hạ Nhất Minh biết, đây chính là quy củ của thế gia, nếu có sự việc quan trọng nào, để triệu tập các nhân vật quan trọng đều sử dụng phương pháp này. Trước kia Hạ gia trang cũng không có nhiều quy củ thê,s cho dù là Hạ Vũ Đức khi gọi tất cả con cháu cũng chỉ truyền lệnh mà thôi. Nhưng Hạ gia trang lúc này rõ ràng khác biệt. Trong mắt hiện lên vẻ kỳ dị, bởi vì ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không biết biến hóa này tốt hay xấu. Lúc này Hạ gia trang so với trước đây có biến hóa long trời lở đất, bất luận danh vọng hay thực lực đều không phải trước đây có thể so đo. Nhưng trong trí nhớ của Hạ Nhất Minh, hắn luôn cảm giác được thiếu đi chút gì đó, hơn nữa hắn mơ hồ cảm giác được, sự khiếm khuyết này không bao giờ có thể trở lại. Nguồn: http://Trà Truyện Phía trước vọng tới vô số âm thanh, đặc biệt trong đó có vài âm thanh hắn vô cùng quen thuộc. Trên mặt Hạ Nhất Minh xuất hiện nụ cười, cảm khái trong lòng toàn bộ vứt bỏ. Có điều được phải có điều mất, nếu lúc này Hạ gia trang so với trước đây thịnh vượng hơn, vậy hết thảy đủ rồi. Nếu muốn toàn vẹn ngay cả Thần đạo chân chính cũng không thể làm được. Bạch mã đột nhiên cử động bốn vó làm ra bộ hung hăng. Hạ Nhất Minh giật mình lập tức đã thấy được bên trong thành Sở Hao Châu đang tiến ra. Trong lòng hắn không khỏi dở khóc dở cười, tiểu tử này đã qua nhiều năm nhưng mỗi khi thấy Sở Hao Châu đều làm ra bộ dạng như vậy. Bất quá Hạ Nhất Minh biết, Lôi điện cùng Sở Hao Châu có hơn bốn mươi năm giao tình, cho dù trợn mắt nhìn nhau cũng không làm gì quá đáng. Sở Hao Châu cười ha ha nói: - Hạ lão đệ. Chúc mừng. Chúc mừng. Nghe âm thanh quen thuộc này trong lòng Hạ Nhất Minh đầy sảng khoái, hắn nhảy xuống ngựa tủm tỉm cười, nói: - Sở huynh. Có gì mà chúc mừng. Sở Hao Châu thở dài một tiếng, nói: - Lão đệ tiến bộ thần tốc, không ngờ trong một năm lại có thể bước vào cảnh giới Nhân đạo đỉnh cấp. Ngươi... Lão dừng một hồi, nghĩ không ra cách biểu đạt thế nào cho tốt. Dù sao tốc độ tu luyện của Hạ Nhất Minh tuyệt đối độc nhất vô nhị trong thiên hạ. Hạ Nhất Minh kinh ngạc nói: - Lão ca. Ngươi cũng biết rồi sao? Hắn tiến giai Nhân đạo đỉnh cấp cũng không lâu, không thể ngờ tại Tây Băc cũng được nghe tin tức này. Ánh mắt khẽ chuyển, khi thấy một người quen thuộc, hắn lập tức hiểu, thì ra Đặng Ức Thần đã trở lại Hạ gia trang, bởi thế cũng mang tin tức này tới. Sở Hao Châu đè thấp âm thanh, thần thần bí bí hỏi: - Lão đệ. Có chuyện này lão ca không biết có nên hỏi hay không? Hạ Nhất Minh nhướng mày, nói: - Lão ca chỉ cần muốn hỏi là được. Sở Hao Châu vẻ mặt đầy nghiêm nghị, lão vô cùng chăm chú nói: - Lão đệ. Ngươi định khi nào tiến giai Thần đạo? Hạ Nhất Minh: - ... Đặng Ức Thần: - ... ***** Từ trong thành đám người Hạ Thuyên Tín lần lượt đi ra, Hạ Nhất Minh chào hỏi mẫu thân nhưng chưa thấy phụ thân cùng Tam thúc. Hỏi ra mới biết hai người bọn họ mang Đại ca, Nhị ca vào thành mua đồ dùng Tết. Hạ Nhất Minh trong lòng cảm khái không thôi, nghĩ không ra vừa đảo mắt đã một năm trôi qua. Từ khi tu luyện võ đạo, hơn nữa bắt đầu lịch lãm, hắn ít sống tại nhà. Bất quá cũng bởi ra ngoài lịch lãm nên chỉ trong thời gian ngắn ngủi hắn đã đạt tới cảnh giới này. Mọi người vây quanh lấy hắn làm trung tâm tiến vào đại sảnh. Hạ gia đời thứ nhất hai vị trưởng giả đương nhiên ở tại Hoành Sơn, mà trong Hạ gia lúc này lớn nhất chính là Đại bá Hạ Thuyên Tín. Chỉ là lúc này Hạ Nhất Minh trở về, cho dù Hạ Thuyên Tín là trưởng bối nhưng cũng muốn nhường lại vị trí trung tâm. Đi tới đại sảnh, Lâm Ôn Ngọc kéo tay con trai, nói: - Nhất Minh. Lúc này ngươi trở về định ở nhà bao lâu? Hạ Nhất Minh ra ngoài trong nhà lo lắng nhất đương nhiên chính là mẫu thân của hắn, Lâm Ôn Ngọc. Bất quá nàng cũng biết con trai mình trưởng thành rất nhiều, cả Hạ gia trang có được cơ nghiệp như lúc này cũng đều do thanh danh Hạ Nhất Minh mang lại. Dù sao vì Hạ gia, nàng cũng không có khả năng ngăn cản con mình ra ngoài. Bởi thế trong lòng nàng cũng chỉ biết mong con mình ở lâu thêm vài ngày là nàng cảm thấy mãn nguyện rồi. Hạ Nhất Minh trong lòng chua xót, cẩn thận nhìn mẫu thân. Mấy năm nay cơ nghiệp Hạ gia có biến hóa nghiêng trời lệch đất, Lâm Ôn Ngọc là mẫu thân Hạ Nhất Minh địa vị trong nhà tự nhiên cao lên rất nhiều. Cho dù là Hạ gia nam giới làm chủ nhưng lời nói của nàng không nhỏ nhoi, ngay cả Hạ Vũ Đức lão gia sau khi Hạ Nhất Minh tấn giai Tiên thiên cảnh giới cũng đã không làm trái lời Lâm Ôn Ngọc. Bởi thế Lâm Ôn Ngọc cũng không vì lao tâm mà trở lên già yếu, ngược lại tinh thần so với trước đây tốt hơn rất nhiều. Dù sao trừ một đứa con trai là Hạ Nhất Minh, nàng còn một nữ nhi tối ngày bên cạnh, ngày thường vốn không tĩnh mịch. Tâm tư có chút buông lỏng, Hạ Nhất Minh chăm chú nói: - Mẫu thân. Lúc này hài nhi trở về không có ý định ra ngoài nữa. Lâm Ôn Ngọc đầu tiên ngẩn ra, theo sau vui mừng khôn xiết nói: - Ngươi thật sự không ra ngoài nữa. Hạ Nhất Minh nghiêm túc gật đầu, nói: - Trước lễ mừng năm mới tuyệt đối không ra khỏi nhà. Lâm Ôn Ngọc tức giận liếc mắt nhìn con trai, niềm vui ít nhất hao đi phân nửa. Hạ Thuyên Tín ho nhẹ một tiếng, cười nói: - Đệ muội. Nam nhi chí tại bốn phương. Lúc này thân phận của Nhất Minh đã khác, chúng ta không thể làm vướng chân nó. Lâm Ôn Ngọc khẽ gật đầu, nói: - Đại ca nói đúng. Khi Hạ Vũ Đức không có ở đây, Hạ Thuyên TÍn chính là người đứng đầu, lời nói của lão Lâm Ôn Ngọc hiển nhiên không muốn phản đối. Nghe những lời này, trong lòng Hạ Nhất Minh tràn ngập cảm giác ấm áp. Mặc dù bọn họ nói chuyện không giống như đám người Ngao Bác Duệ với tin tức Băng Đảo chấn động thiên hạ nhưng Hạ Nhất Minh lại cảm thấy đây là điều hắn thích nghe nhất, cũng là cảm giác được ở bên người nhà. Sau một hồi, Lâm Ôn Ngọc đột nhiên hai mắt sáng ngời, nói: - Nhất Minh. Lúc này trở về ngươi ở lại ít nhất một tháng chứ? Hạ Nhất Minh mỉm cười khẽ gật đầu, thời gian đón năm mới còn chừng nửa tháng, hắn cho dù rời khỏi nhà ít nhất cũng phải đợi mười lăm ngày sau. - Thật tốt. Lâm Ôn Ngọc vẻ mặt tươi cười, nói: - Nhất Minh. Ta đã xem qua giúp ngươi vài nữ nhi. Các nàng đều xuất thân khuê các, chuyện này vốn vi nương làm chủ nhưng gia gia nói để ngươi tự mình chọn lựa. Một tháng này ngươi chọn ra một người đi. Vẻ tươi cười trên mặt Hạ Nhất Minh nhất thời trở lên cứng ngắc. Lâm Ôn Ngọc cười nói: - Nam lớn cưới vợ, nữ lớn gả chồng. Tuổi ngươi cũng không còn nhỏ. Mặc dù người tu luyện có thể lập gia đình muộn nhưng sớm một chút cũng không sao.