Gần nửa tòa thành đã bị lôi điện lực lượng biến thành một đống đổ lát, kết quả trận chiến này lại càng nằm ngoài dự đoán của mọi người. Phất Lan Khắc Lâm nắm giữ ý niệm khổng lồ của tín đồ cùng Quang minh lực lượng súc tích ngàn năm cuối cùng lại chết thảm, bất luận là ai cũng không nghĩ tới kết quả này. - Trên người hắn xảy ra chuyện gì? Một âm thanh quen thuộc vang lên. Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn qua, trong trí nhớ của hắn, Bách Linh Bát rất ít quang tâm đến người ngoài. - Bách huynh. Phất Lan Khắc Lâm điều khiển lực lượng không thuộc về hắn, lực lượng này khiến thân thể hắn chịu gánh nặng quá lớn. Hạ Nhất Minh trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: - Được Quang lực lượng hỗ trợ, hắn mới có thể miễn cưỡng duy trì. Nhưng khi thoát khỏi Quang lực lượng, thân thể hắn sẽ không cách nào thừa nhận gánh nặng này. Bách Linh Bát chậm rãi gật đầu, gã nghiêng đầu không biết suy nghĩ điều gì. Hạ Nhất Minh thở dài một hơi nói: - Có chút lực lượng lại muốn điều khiển lực lượng cường đại như vậy, thân thể yếu nhược muốn huy động Thần đạo lực lượng cơ bản chính là tìm chết. Phất Lan Khắc Lâm khi còn sống vốn là một vị Nhân đạo đỉnh cấp cường giả, thân thể lão mặc dù không cường đại như Thánh thú nhưng so với hai chữ yếu nhược không hề có quan hệ. Nhưng khi nghe Hạ Nhất Minh đánh giá xong, hai đầu Thánh thú không hẹn mà cùng gật đầu tán thành. Nhân đạo đỉnh cấp cường giả mặc dù cường đại nhưng Thần đạo lại càng không phải chuyện đùa. Lấy thực lực Nhân đạo đỉnh cấp điều khiển Thần đạo lực lượng giống như hài tử mười tuổi huy vũ Lưu tinh trùy trăm cân, trước khi đánh người phỏng chừng đã bị Lưu tinh trùy đè chết. So với Thần đạo lực lượng, thân thể Phất Lan Khắc Lâm quả thật có thể gọi bằng hai từ yếu nhược. Bách Linh Bát đột nhiên quay đầu, hỏi: - Thân thể của ngươi thì sao? Hạ Nhất Minh cùng Phất Lan Khắc Lâm đối chiến cũng đã từng hấp thụ Quang lực lượng, nếu Phất Lan Khắc Lâm không thể thừa nhận, như vậy sao Hạ Nhất Minh lại ngoại lệ? Khẽ lắc đầu, Hạ Nhất Minh bình tĩnh nói: - Ngươi yên tâm, ta cũng không hấp thu nhiều Quang lực lượng. Hắn dừng một chút, nói: - Kỳ thật Phất Lan Khắc Lâm cũng có thể biết đạo lý này, nhưng Quang lực lượng đối với người có Quang minh thân thể như hắn quả thực có sức hấp dẫn quá lớn. Bởi thế hắn mới không kìm chế được mà lựa chọn vượt quá cực hạn bản thân. Hạ Nhất Minh trong lời nói có chút tiếc nuối, mặc dù hai người bọn họ có thể coi là cừu địch nhưng khi chứng kiến một vị Nhân đạo đỉnh cấp cường giả kết thúc như vậy hắn không nhịn được cảm khái trong lòng. Tu luyện quả nhiên là một con dường chông gai, chỉ cần hơi sơ sảy sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Thở dài một hơi, Hạ Nhất Minh cúi đầu thu lại Quang minh vương miện, Quang minh y bào cùng Quang minh trượng. Tiện tay tìm kiếm quả nhiên trên thi thể vị Giáo hoàng đại nhân này còn có Không gian vật phẩm. Bất quá vật này có chút khiến Hạ Nhất Minh bất ngờ bởi nó là một chiếc đai lưng hiếm thấy. Hạ cũng không có xem xét bên trong đó mà nhét tất cả mọi thứ vào Ngũ hành không gian. Tòa thành này mặc dù đổ nát nhưng lúc này có vô số ánh mắt chú ý tới đám người bọn hắn. Khi bọn họ chứng kiến Hạ Nhất Minh lấy hết nhứng vật phẩm trên thi thể Giáo hoàng bệ ánh mắt không hề che giấu vẻ giận dữ. Tuy vậy bất luận trong đầu bọn họ suy nghĩ thế nào, từ đầu tới cuối cũng không ai có dũng khí ngăn cản. Đám người Hạ Nhất Minh khi tới đây đã bộc lộ thực lực cường đại, chấn nhiếp tất cả mọi người, sau khi Giáo hoàng điện hạ tử vong đã không còn ai dám bước tới khiêu khích nữa. Sau khi thu thập xong, Hạ Nhất Minh ngẩng đầu nhìn Thần điện cao lớn không chút tổn hại, ánh mắt lộ rõ vẻ quái dị. Đám cường giả Thần điện mặc dù trong lòng phát lạnh nhưng sắc mặt dù xám xịt nhưng ánh mắt vẫn lộ rõ vẻ kiên định không rời. Nếu như Hạ Nhất Minh thật sự có ý định hủy Thần điện, cho dù bọn họ chết hết cũng phải liều mạng ngăn cản. Có lẽ với lực lượng của bọn họ không thể ngăn cản Hạ Nhất Minh, nhưng trước khi bọn họ chết hết, Hạ Nhất Minh cũng đừng mong thuận lợi hủy đi Thần điện. Nhưng lúc này Hạ Nhất Minh sau hồi lâu chăm chú nhìn liền cưỡi lên Lôi điện, cao giọng nói: - Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta, ta nhất định phải trả lại gấp trăm lần. Lời còn chưa dứt Lôi điện đã cất vó, thoáng chống đã chạy khỏi nơi này, để lại âm thanh vang vọng hồi lâu không dứt. Khi thân ảnh màu trắng biến mất, vài đạo thân ảnh từ Thần điện mới lập tức chạy lại nơi này. Bọn họ vây quanh thi thể Phất Lan Khắc Lâm, vẻ mặt mỗi người không chút che giấu vẻ bi thương. Trụ cột chống đỡ Thần điện vài trăm năm nay đã ầm ầm sụp đổ, biến cố này khiến tất cả mọi người không thể chấp nhận dễ dàng. Bọn họ chớp mắt tựa hồ hoài nghi hết thảy những điều này phải chăng chỉ là giấc mơ. Nhưng rất nhanh vô số tiếng than khóc từ bốn phương truyền lại khiến bọn họ biết, toàn bộ đều là chuyện chân thật đã xảy ra. Một vị lão nhân tóc bạc đột nhiên nói: - Chúng ta cầu khấn gọi về thánh hồn đại nhân. Bên người lão vài người không hẹn cùng ngồi xuống, thân phận của bọn họ tại Thần điện vô cùng cao quý, ngày thường càng bảo trì bộ dạng trầm mặc, sống an nhàn sung sướng. Bất quá giờ phút này bọn họ không ngại trên đất mặc kệ là nước hay máu tươi, tất cả đều ngồi xuống. Một âm thanh cổ quái từ miệng bọn họ phát ra, trong âm thanh này cũng ẩn chứa lực lượng cường đại nào đó. Tinh lực của bọn họ vô cùng tập trung, mỗi một câu một chữ tựa hồ phải huy động lực lượng rất lớn, khiến mồ hôi trên thân thể xuất ra như mưa. Chỉ là bất luận thế nào cũng không ai buông lỏng, bọn họ vô cùng tin tưởng, khẳng định sẽ có kỳ tích phát sinh. Sau hồi lâu, trên thi thể Phất Lan Khắc Lâm chậm rãi lóe lên chút ánh sáng yếu ớt. Thấy được cảnh này đám người kia hưng phấn hẳn, mệt nhọc kia đã bị đẩy lùi, âm thanh trên miệng càng vang vọng hơn. Rốt cuộc điểm sáng yếu ớt cũng ngưng tụ thành một Phất Lan Khắc Lâm hư ảo. Nếu Hạ Nhất Minh thấy được điều này, khẳng định hắn sẽ nhớ lại vị Công hội trưởng Hắc ám liên minh đáng thương kia. Vị này bị chính đồng bọn của mình ám toán mà chết, bằng vào ý chí cường đại lạ thường, hoặc nói chết không cam lòng, muốn kéo người xuống nước, huyễn hóa ý niệm tồn tại thêm khoảng khắc. Mà Phất Lan Khắc Lâm rõ ràng không ý chí cường đại như vậy, hoặc nói lão không bỏ được tín niệm trong lòng, bởi vậy sau khi lão chết, ý niệm lập tức tiêu tán dần. Bất quá Thần điện truyền thừa ngàn năm quả nhiên cũng có những bí mật ẩn giấu, các vị trưởng lão dùng mật thuật nào đó, đem ý niệm của Phất Lan Khắc Lâm ngưng tụ lại. Mặc dù thời gian ngưng tụ không dài nhưng đây cũng là chuyện rất phi thường rồi. - Các ngươi đều ở chỗ này? Hư ảo Phất Lan Khắc Lâm đảo mắt một vòng, lão như yên tâm hơn, nói: - Hạ Nhất Minh vô cùng cường đại, các ngươi không nên trêu chọc hắn. Nguồn: http://Trà Truyện Các trưởng lão Thần điện hai mắt nhìn nhau, bọn họ thật không ngờ, vất vả gọi được ý niệm Giáo hoàng điện hạ về, câu đầu tiên lão nhân gia dặn dò lại là không được báo thù. Vị lão giả tóc bạc cầm đầu hành lễ thật sâu, nói: - Giáo hoàng bệ hạ tôn kính. Ngài còn điều gì dặn dò? - Ta cùng Gia Phỉ Nhĩ Đức đều đã chết, phương Tây không còn Nhân đạo đỉnh cấp cường giả, lúc này Băng Đảo không phải nơi các ngươi có thể tiến vào. Phất Lan Khắc Lâm bình tĩnh nói: - Trước khi phương Tây xuất hiện Tân Nhân đạo đỉnh cấp cường giả, không cho phép Tôn giả tiến vào phương Đông. Đông đảo trưởng lão không chút do dự khom người lĩnh mệnh. - Liệt Đắc, vị trí Giáo hoàng do ngươi kế thừa. Đem quang vinh Quang minh thần vĩnh viễn truyền xuống. Phất Lan Khắc Lâm âm thanh có chút mạnh mẽ hơn. Trước khi chết, thân thể lão bị lực lượng cường đại chi phối, nhưng được đám trưởng lão sử dụng lực lượng kêu gọi ý niệm của lão trở lại, tâm tình Phất Lan Khắc Lâm nhất thời khôi phục, bắt đầu sắp xếp sự tình về sau. Mà tới cuối cùng khi phân phó xong người kế thừa, âm thanh của lão mới có chút dao động. Lão nhân tóc bạc Liệt Đắc phủ phục xuống, đầu đặt sát đất cung kính tiếp nhận mệnh lệnh này. Mặc dù Liệt Đăc biết, tại thời khắc Thần điện nguy cơ trùng trùng, tiếp nhận địa vị Giáo hoàng đối với lão chưua hẳn đã tốt. Nhưng lão tại Thần điện bất luận vũ lực hay danh tiếng chỉ xếp sau Phất Lan Khắc Lâm, bởi thế gánh nặng này lão buộc phải nhận. Phất Lan Khắc Lâm nhìn thi thể bản thân đầy máu huyết, với trí tuệ của lão đương nhiên biết vài thứ kia đã rơi vào tay ai. Sau một lát lão đột nhiên nói: - Ngả Đức Văn. Ngả Đức Văn lập tức tiến lên, cung kính nói: - Bệ hạ. Lúc trước từ hòn đảo vô danh kia chạy thoát cũng chỉ có vị đệ tử kiệt xuất nhất Thần điện này. - Ngươi mang theo hài cốt ta tới một nơi. Âm thanh Phất Lan Khắc Lâm vô cùng ngưng trọng: - Nếu như ngươi có thể tìm được địa phương đó, hơn nữa cầu xin sự trợ giúp cua họ, như vậy bảo vật Quang minh thần sẽ lần nữa thu hồi lại. Ngả Đức Văn ngẩng đầu, trầm giọng nói: - Bệ hạ...địa phương kia ở nơi nào? Hình ảnh Phất Lan Khắc Lâm dần mờ nhạt sau khi không được thân thể chống đỡ, ý niệm của lão cũng dần tiêu tán, hơn nữa chính thức biến mất khỏi thế giới này. Nhưng câu nói cuối cùng của lão lại vang vọng bên tai đám người không dứt. - Ngoại hải. Thần đảo...