Trong lòng nước di chuyển đương nhiên sẽ chậm hơn trên mặt đất rất nhiều, tuy với tu vi võ đạo của Hạ Nhất Minh lúc này, cho dù di chuyển dưới lòng nước không khó khăn nhưng muốn đuổi theo Lôi điện cùng Ngân man vương cơ hồ có chút miễn cưỡng. Ôm bảo trư trong lòng đuổi theo nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện, bản thân càng đuổi càng xa. Ban đầu còn có thể nhìn thấy cái mông Lôi điện hay cái đuôi Ngân man vương nhưng lúc này thậm chí một chút dao động trong nước hắn cũng không thể thấy. Trước mặt hắn lúc này chỉ là một mảnh mờ mịt tĩnh lặng. Với tốc độ cường đại của Lôi điện cùng Ngân man vương, đám sinh vật trên đường chúng đi qua nhanh chóng rời xa. Nhưng nếu tốc độ hoặc phản ứng quá chậm, kết quả trở thành vật hi sinh khi hai đầu Thánh thú giao chiến. Bất luận tử điện của Lôi điện hay lôi điện màu bạc của Ngân man vương đều không phải vật đám sinh vật biển có thể chống cự. Hai đầu Thánh thú một đuổi một chạy, nhất thời vô số sinh vật vô tột phải bỏ mạng dưới lôi điện. Điều duy nhất Hạ Nhất Minh cảm thấy vui mừng chính là, mối liên hệ của hắn với Lôi điện không bị gián đoạn. Bất luận Lôi điện ở đâu hắn đều mơ hồ cảm ứng được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện Chỉ cần xác định được phương hướng, nhất định hắn sẽ bắt kịp. Lúc này không còn thấy bóng dáng Lôi điện đâu, Hạ Nhất Minh rốt cuộc cũng buông tha ý định dốc toàn lực đuổi theo. Bởi hắn phát hiện, chỉ cần đầu Ngân man vương kia chưa chết, Lôi điện nhất định sẽ đuổi theo không ngừng. Đồng dạng, khoảng cách giữa hắn cùng Lôi điện càng lúc càng xa. Lấy ra Truy tung khí trước ngực, Hạ Nhất Minh khẽ nói: - Bách huynh. Ngươi ở đâu? Đây là lần đầu tiên hắn dưới đáy biển nói chuyện, có trời mới biết Bách Linh Bát có thể nghe thấy không. Bất quá sự lo lắng của hắn đúng là dư thừa bởi âm thanh của Bách Linh Bát đã tập tức vang lên: - Đây. Âm thanh vô cùng dứt khoát, đúng là tác phong của Bách Linh Bát. - Ngươi ở nơi nào? Hạ Nhất Minh hỏi lại, nhưng trong lòng thầm nói, người này sẽ không dọa hắn giật mình nữa chứ? - Ta ở phía sau ngươi chừng trăm dặm. Hạ Nhất Minh giật mình, sắc mặt quái dị, nói: - Ngươi vẫn ở sau ta sao? - Đúng. Bách Linh Bát bình tĩnh nói. Hạ Nhất Minh nhất thời giận dữ, nói: - Nếu ngươi theo sau tại sao còn chưa tới? Bách Linh Bát phi thường vô tội, nói: - Ngươi không gọi. Hạ Nhất Minh nhất thời nghẹn lời, cười khổ nói: - Bách huynh. Nhanh tới đây. Chúng ta còn phải nhanh chóng đuổi theo Lôi điện. Bách Linh Bát khẽ nói: - Cảnh sắc nơi này không tồi. Ta còn tưởng ngươi cùng bảo trư cố ý thưởng thức? Hạ Nhất Minh dở khóc dở cười, thở dài một hơi. Người này rõ ràng có đôi lúc khiến người ta nghẹn họng. Rất nhanh phía sau đã truyền tới dao động, Bách Linh Bát theo đó xuất hiện trước mặt hắn. - Bách huynh. Có biện pháp đuổi theo Lôi điện nhanh hơn không? Hạ Nhất Minh đi thẳng vào vấn đề. - Có. Bách Linh Bát lập tức trả lời: - Chạy trong biển chúng ta không thể đuổi được Lôi điện cùng Ngân man vương, nhưng phi hành trên không chúng ta nhất định có thể đuổi theo. - Phi hành trên không? Hạ Nhất Minh nhướng mày, ngu ngốc cũng biến phi hành trên không so với bơi lội dưới nước nhanh hơn rất nhiều. Nhưng vừa rời khỏi lòng biển, hắn sẽ mất đi cảm ứng với Lôi điện, chuyện nguy hiểm này tuyệt đối hắn không làm. Đôi mắt lóe lên, Hạ Nhất Minh nói: - Ngươi trên không trung có thể cảm nhận được sự tồn tại của Lôi điện? Bách Linh Bát không trả lời, chỉ đưa tay ra. Lúc này trên tay hắn là một khối kim loại mà Hạ Nhất Minh vô cùng quen thuộc. Truy tung khí, vật này trong lòng biển cũng có thể truyền tin, thật sự là bảo vật độc quyền của Bách Linh Bát. - Đi. Chúng ta đi mau. Hạ Nhất Minh quyết định thật nhanh, theo sau ôm bảo trư nhanh chóng bay lên. Mặc dù hắn với Lôi điện vô cùng tin tưởng nhưng trước khi thấy Lôi điện an toàn, trong lòng hắn không khỏi lo lắng như trước. Bách Linh Bát quả nhiên có thể dò xét được vị trí của Lôi điện, bọn họ phi hành trên không liên tục một ngày rồi cuộc cũng đã ngừng lại. Hạ Nhất Minh nhìn xa xa, sắc mặt có chút ngưng trọng, hơn nữa dần trắng bệch. Mặc dù trên mặt biển không hề xuất hiện dấu hiệu gì nhưng Hạ Nhất Minh cảm nhận được ở đây khí tức vô cùng nguy hiểm. Cảm giác nguy hiểm này không phải tới từ sinh vật dưới biển mà tới từ chính mảnh hải dương vô tận này. Tới đây Hạ Nhất Minh rốt cuộc cũng biết được lai lịch Ngân man vương kia, thì ra nó từ vùng biển này... Chỉ là khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy kỳ lạ, Sở Mộc rõ ràng đã nói qua, ngân man vốn chỉ có tại Nam Hải, vì sao ở nơi này lại xuất hiện một đầu ngân man biến dị chứ? Bất quá suy nghĩ này nhanh chóng bị hắn ném ra khỏi đầu. Trong biển rộng, sinh vật vô cùng phong phú, các chuyện thần kỳ tầng tầng lớp lớp, nếu không thể giải thích cũng không cần lo lắng. Dù sao trong đại dương xuất hiện vạn năm trân châu thì cũng có thể bên ngoài Nam Hải xuất hiện ngân man cũng là bình thường. Chỉ là nơi này dù sao cũng khá nguy hiểm, cho dù Hạ Nhất Minh cũng không muốn ở lại đây quá lâu. Được Bách Linh Bát dẫn đường, mấy người bọn họ tiếp tục tiến lên, không lâu sau từ phía xa đã truyền lại dao động lôi điện mãnh liệt. Ngũ sắc quang mang trên người Hạ Nhất Minh lập tức hiện ra, bao phủ hắn, Bách Linh Bát cùng bảo trư trong đó. Quang mang nhiều màu này như vòng bảo hộ thật lớn, ngăn cách những tia điện phía ngoài. Chỉ trong chốc lát, trước mắt mọi người hiện ra một vệt đen dài, chính là Ngân man vương. Mà có thể chiến đấu cùng Ngân man vương lúc này ngoài Lôi điện còn ai khác? Một đạo quang mang màu bạc lóe lên, Ngân man vương lúc này không chạy trốn nữa mà lựa chọn cùng Lôi điện tử chiến. Có lẽ nó đã biết, nơi này nguy cơ trùng trùng, với thực lực của nó có thể xưng vương xưng bá trong đại dương, nhưng ở đây mỗi một sinh vật đều có khả năng uy hiếp nó. So với việc chạy khắp nơi, không biết bị sinh vật gì cắn nuốt, thà rằng tử chiến cùng Lôi điện còn có thể sống sót. Đạo quang mang màu bạc bắn tới, nhanh chóng va chạm cùng đạo tử điện. Hai đạo lôi điện va chạm khiến ánh sáng bạo phát rực rỡ, ngay cả đám người Hạ Nhất Minh xa xa cũng có thể cảm nhận được uy lực khó tin này. Mí mắt khẽ giật, sau khi vòng qua một đoạn rẽ, Hạ Nhất Minh rốt cuộc đã thấy rõ thân ảnh hai đầu Thánh thú. Trải qua cuộc rượt đuổi, thân thể Ngân man vương lúc này đã vô cùng chật vật. Trên thân thể nó không đâu không là vết thương, ngay cả cự trảo cũng đã cháy đen, hơn nữa cái đuôi cũng ít đi phân nửa. Mà Lôi điện lúc này ngoài vẻ mệt mỏi trong mắt, thân thể ưỡn cao không chịu vết thương nào. Ngẩng cao đầu, chiến ý phát ra mạnh mẽ, cơ hồ trận chiến này không chút nào ảnh hưởng tới nó vậy. Hạ Nhất Minh yên lặng gật đầu, sau trận chiến với Ban Lan Thánh Hổ, Lôi điện đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Sự biến hóa này không chỉ ở phương diện thực lực, mà dường như biến hóa trong tư tưởng, tổng thể chung khiến Lôi điện mạnh mẽ hơn rất nhiều. Quang mang tím sẫm lại lóe lên, Lôi điện chủ động công kích thân hình khổng lồ của Ngân man vương. Thân thể đồ sộ của Ngân man vương cuộn thành một khối, tựa hồ như với công kích của Lôi điện vô cùng sợ hãi. Mỗi khi Lôi điện vọt tới bên cạnh, thân thể nó lóe lên từng đạo lôi điện mạnh mẽ chống cự. Nhưng rất nhanh Hạ Nhất Minh phát hiện ra, Ngân man vương hoàn toàn rơi vào thế hạ phong. Trên người nó lóe lên lôi điện mặc dù cường đại nhưng cùng lúc đầu gặp mặt đã chênh lệch không ít. Hơn nữa thân thể Ngân man vương run lên từng trận, càng lúc lực lượng lôi điện nó phóng ra càng yếu ớt. Lôi điện áp sát, Ngân man vương phóng điện, Lôi điện lùi, chỉ trong chốc lát, hai bên tiến hành không biết bao lần giao phong như vậy. Quá trình này phảng phất như lặp lại vô tận. Hạ Nhất Minh chậm rãi có chút sốt ruột, nơi này dù sao cũng là hải ngoại đầy nguy hiểm, trời mới biến vùng phụ cận có sinh vật cường đại tổn tại không. Nếu lại gặp phải đầu quái vật biển sâu như khi trước, bản thân hắn cũng không nắm chắc có thể mời Cửu Long Lô xuất hiện. Bạch quang lóe lên, Lôi điện lại lần nữa vọt tới. Ngân man vương kinh hãi phát ra một đạo lôi điện ngăn chặn. Mặc dù bạch mã tương đối đáng sợ, nhưng sau khi gặp những động tác sớm đã quen thuộc này, bất luận sinh vậy nào cũng không tập trung đề phòng nữa. Đột nhiên lôi điện không lùi ra nữa mà mạnh mẽ phát ra một đạo tử điện, mạnh mẽ đánh tới. Ngân man vương hoảng sợ uốn éo thân hình, nó vô số lần chịu đau khổ, biết thân thể to lớn này không thể đối phó tiểu tử nhỏ bé kia, một khi bị bạch mã áp sát, khẳng định thân thể lại mất đi một phần. Ngân man vương lập tức mở lớn miệng, theo sau mạnh mẽ cắn tới. Nhưng lúc này ánh mắt nó đột nhiên lóe lên một tia tuyệt vọng. Trên sừng Lôi điện không ngờ phát ra một đạo quang mang không ngừng xoay tròn. Ngay khi Ngân man vương mở lớn miệng, đao quang mang này như tên rời dây, mạnh mẽ vọt tới cổ nó. Ngân man vương thống khổ ngậm miệng lại, phần cổ khẽ run lên, theo sao cả thân thể không ngừng giãy giụa. Chỉ một lát, một tia máu bắn ra từ cổ Ngân man vương, dĩ nhiên cổ nó đã bị đạo quang mang kia chặt đứt.