Một luồng sáng trắng lao đi trên mặt đất với một tốc độ cực nhanh. Tốc độ của bạch mã không hề kém hơn so với Bách Linh Bát đang phi hành trên cao một chút nào. Từ xa, bất chợt có một thanh âm sang sảng vọng tới: - Hạ lão đệ! Cuối cùng thì ngươi cũng trở về. Hạ Nhất Minh cười to. Trong lúc tiếng cười chưa kịp tắt, bạch mã Lôi Điện đã đứng trước mặt Sở Hao Châu. Nó nhe răng, trợn mắt nhìn lão già vẫn đối nghịch với mình hơn bốn mươi năm. Không nhịn được cười, Hạ Nhất Minh vỗ vỗ bạch mã Lôi Điện vài cái. Chợt nhớ tới một chuyện hắn quay đầu lại nhìn vầng thất thải quang mang mới từ trên trời rơi xuống mà nói: - Bách huynh! Tại sao các ngươi lại phải trở về Hạ gia trang? Bách Linh Bát đưa mắt nhìn Lôi Điện rồi nói: - Sau khi ngươi đi vào, bạch mã và bảo trư cũng mất đi sự bình tĩnh. Ta sợ năng lượng dao động trong không khí ảnh hưởng nên mới dẫn chúng đi xa hơn một chút. Nhưng do bạch mã không muốn đi, ta đành phải dẫn nó đi tìm Sở Hao Châu. Lời nói của hắn hết sức bình thản, nhưng vẫn khiến cho Hạ Nhất Minh toát hết cả mồ hôi. Cũng may mà có Bách Linh Bát ở đây, nếu không bạch mã và bảo trư chắc chắn cũng theo hắn đi vào Luân Hồi chi địa trong Sinh Tử giới. Không ngờ được ra ngoài ba trăm trượng mà vẫn còn bị Sinh Tử giới ảnh hưởng. Mặc dù nghe không có gì quá lớn, nhưng cũng đủ khiến cho kẻ khác phải sợ. Không biết cái thần tích này như thế nào, nhưng uy lực của nó đã vượt xa sự tưởng tượng của bản thân hắn. Bạch mã chợt bất mãn, hí nhẹ lên một tiếng. Nó đưa đôi mắt đẹp của mình nhìn Hạ Nhất Minh chằm chằm. Đối mắt với nó một chút, Hạ Nhất Minh dở khóc dở cười. Thì ra bạch mã đang oán giận rằng sau khi về tới Hạ gia trang, Sở Hao Châu và Bách Linh Bát không cho phép nó đi ra ngoài. Nếu không ngay khi Hạ Nhất Minh bị tập kích, nó đã kịp thời chạy tới. Nhẹ nhàng vuốt ve cái cổ trắng muốt của bạch mã, Hạ Nhất Minh thầm than trong lòng. Có lẽ ngoại trừ chính mình cũng chỉ có Sở lão ca và Bách Linh Bát mới có thể khiến nó chấp nhận. Sở lão ca và nó đã đối địch với nhau bao nhiêu năm. Cho dù bình thường nhìn hai bên vẫn gầm gừ với nhau, nhưng khi gặp phải chuyện nguy hiểm, bọn họ sẽ không bỏ mặc đối phương. Còn Bách Linh Bát lại dựa vào sự thần bí và mạnh mẽ của hắn mới làm cho bạch mã Lôi Điện cảm phục. Đảo mắt nhìn một vòng trên mặt đất, Hạ Nhất Minh ngẩng đầu lên, dò hỏi Sở Hao Châu. Sở Hao Châu mỉm cười, nói: - Lão đệ yên tâm! Người đó ở đây. Nói xong, lão xoay người quay đi. Mấy người Hạ Nhất Minh im lặng bám theo. Khi tới một cái sơn động thật lớn, Sở Hao Châu mới dừng lại. Sau khi mấy người Hạ Nhất Minh tiến vào, tất cả đều nhìn thấy một lão nhân đang lặng lặng nằm im trên mặt đất. Nếu như không phải vẫn có tiếng hít thở nho nhỏ, thì đúng là khó mà biết được lão có còn sống nữa hay không. Sở Hao Châu cũng chẳng ngược đãi lão nhân. Mặc dù, đánh cho lão nhân hôn mê, nhưng Sở Hao Châu vẫn rải trên mặt đất một ít cỏ khô và một tấm da thú. Mặc dù tấm da thú nhìn hết sức sạch sẽ, nhưng Hạ Nhất Minh cũng có thể nhận ra tấm da đó còn rất mới, chắc chắn là do Sở Hao Châu vừa mới săn bắn. - Ngươi muốn hỏi hay sao? - Sở Hao Châu hỏi. Hạ Nhất Minh gật đầu một cái, nói: - Mặc dù đệ đã đoán được lai lịch của lão ta. Nhưng có một số việc vẫn cần phải hỏi cho rõ. Sở Hao Châu không nói tiếng nói, giơ tay điểm vào không trung vài cái. Một lát sau, Sơn Đính lão nhân rên rỉ vài tiếng, từ từ mở hai mắt. Lão vừa mới mở mắt liền thấy trước mặt mình vẫn là Hạ Nhất Minh như cũ. Lão nhân cũng không giật mình bởi trong lòng đã chuẩn bị sẵn tâm lý. - Các hạ là ai? Hạ mỗ có gì đắc tội mà phải dùng trăm phương ngàn cách đuổi giết ta? - Hạ Nhất Minh lạnh lùng hỏi. Lão nhân thở dài một tiếng, nói: - Lão phu đáp ứng với bằng hữu đến đây. Đúng lúc gặp ngươi vô cớ giết người nên nhất thời không nhịn được mới ra tay. Hạ Nhất Minh cười cười, nói: - Hay! Không nhịn được mới ra tay? Ngươi cho rằng Hạ mỗ tin được lời nói của ngươi hay sao? - Hắn há miệng, nhẹ nhàng phun ra một tia sáng nhỏ. Một điểm sáng nhỏ đó liền bay vào lòng bàn tay của Hạ Nhất Minh. Sau đó nó chợt biến đổi, giống như một con linh xà đang vặn vẹo, bắt đầu kéo dài ra. Sở Hao Châu biến sắc, kêu lên: - Bắc Hải cực quang? Không thể như thế... Sắc mặt lão nhân đối diện trong nháy mắt cũng trở nên tái nhợt. Ánh mắt thoáng có một chút sợ hãi. Đến bây giờ lão mới hiểu tại sao Bắc Hải cực quang của mình lại bị Hạ Nhất Minh nuốt vào bụng. Chứng tỏ, nó không thể làm hắn bị thương. - Quang chi thể. Không ngờ ngươi lại có được quang minh thể chất thuần túy. - Thanh âm của lão nhân có chút khổ sở. Hạ Nhất Minh giật mình, sực nhớ tới chút ánh sáng bên trong đan điền. Hắn cười thầm trong lòng. Nếu mới thế này đã coi hắn có được quang chi thể thì phải nói cơ thể hắn là vô số lực lượng thể mới đúng. Sở Hao Châu nhíu mày, nói: - Không thể như thế. Nếu hắn là quang chi thể thì tại sao lại có thể kiêm tu ngũ hành? Lão nhân nghe thế ngẩn người, mất một lúc mới có phản ứng. Chỉ cần nhìn Hạ Nhất Minh có thể thi triển ngũ hành hoàn một cách tùy tâm sở dục như thế là biết thân thể của hắn không phải là quang chi thể. - Hạ tôn giả! Lão phu có một chuyện không rõ, mong ngươi có thể nói cho biết, để lão phu chết mà không phải thắc mắc. - Lão nhân nói. Hạ Nhất Minh suy nghĩ một chút rồi nói: - Ngươi muốn biết rằng tại sao ta vừa có thể kiêm tu ngũ hành nhưng lại vẫn có thể nắm trong tay quang minh lực đúng không? Trong mắt lão nhân thể hiện rõ một sự khao khát, nhìn Hạ Nhất Minh chăm chú. Tuy nhiên, Hạ Nhất Minh cười lạnh, nói: - Trước khi tại hả trả lời vấn đề này, các hạ có thể giới thiệu về mình một chút được không? Ánh mắt lão nhân buồn bã, thở dài nói: - Lão phu là một người tu hành đơn độc, luôn ẩn cư trong núi. Rất ít khi gặp người khác. Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng ngời, nói: - Một mình cô độc tu luyện trong núi? Các hạ nghĩ rằng ta sẽ tin hay sao? Nét mặt lão nhân bình thản, nói: - Ngươi tin cũng được, không tin cũng được. Lão chậm rãi nhắm hai mắt lại, giống như trên thế giới này không còn chuyện gì có thể khiến cho mình động tâm nữa. Hạ Nhất Minh mỉm cười, nói: - Cũng được! Ngươi đã không chịu nói, ta cũng chẳng còn cách nào khác là đi hỏi tên đồ đệ bảo bối của ngươi. Lão nhân liền mở mắt, nhìn nụ cười chẳng khác nào ma quỷ của Hạ Nhất Minh. Một lúc sau, lão nhân trầm giọng nói: - Ngươi muốn biết cái gì? Hạ Nhất Minh hừ lạnh một tiếng: - Ta biết các ngươi là người của Khai Vanh quốc. Tên đồ đệ của ngươi cũng mang họ Chiêm. Mà đây chính là họ của hoàng thất Khai Vanh quốc. Không biết các ngươi có quan hệ như thế nào với hoàng thất Khai Vanh? Nét mặt lão nhân tái nhợt, không còn trấn định như cũ nữa. Đôi môi lão run run, thở dài, nói: - Làm sao mà ngươi có thể biết được? Hạ Nhất Minh cũng chẳng giấu diếm, nói: - Ba đại cường quốc ở Tây Bắc vẫn luôn kiềm chế lẫn nhau. Trăm năm trước các ngươi thu thập tài liệu để đoán tạo ngũ hành hoàn, bị Đồ Phiên quốc phát hiện. Mà bọn họ lại nói tin tức này cho ta. Lão nhân sửng sốt, cười khổ nói: - Thì ra là thế. - Lão thở dài nói: - Nếu muốn người ta không biết thì trừ khi mình không làm. Không ngờ được chỉ nhờ vấn đề nhỏ đó mà khiến chúng ta bị lộ. - Than thở xong, lão chợt ngẩng đầu lên nói: - Ta muốn biết tại sao ngươi lại bỏ qua tiểu đồ mà giết chết Phương Thịnh trước? Nét mặt Hạ Nhất Minh có chút châm biếm, cười nói: - Ngươi nói đúng. Dù sao thì Phương gia và Hác gia cũng là thế gia của Đại Thân, bọn họ cách đây quá xa. Ngay cả nếu Hạ mỗ muốn trả thù cũng khó lòng bắt được họ. Nhưng các ngươi lại còn có đại nghiệp Khai Vanh quốc. Hắc hắc...chỉ cần ta không chết, cũng chẳng sợ hai thầy trò các ngươi dám động đến Hạ gia trang. Nhưng... - Hạ Nhất Minh chợt đổi giọng nói: - Trước khi ngươi chết ta cũng sẽ không giết đồ đệ của ngươi. Nhưng ngươi cũng không còn sống được lâu nữa nên ta cam đoan với ngươi rằng hắn cũng sẽ nhanh chóng xuống gặp ngươi. Trong mắt lão nhân thoáng hiện một nét bi ai, liếc nhìn bạch mã Lôi Điện, Bách Linh Bát cùng Sở Hao Châu rồi nói: - Thì ra là ngươi đã tính sẵn từ trước. Hạ Nhất Minh nhún vai một cái, nói: - Chuyện đó cũng chẳng có gì phải tính trước. Ta cũng chỉ cho bọn họ một chút hy vọng mà thôi. Nếu thực sự một chút hy vọng cũng không có thì đúng là dồn họ vào bước đường cũng. - Hắn mỉm cười nói: - Nhưng lúc nãy cũng thật quá nguy hiểm. Nếu bọn họ không đến kịp thời thì đúng là ta có thể bị các ngươi hại chết. Lão nhân thở phì phò, trong lòng hết sức hối hận. Nếu biết xung quanh Hạ Nhất Minh có nhiều bằng hữu đến vậy thì lão đã chạy từ lâu. Sau này, chỉ cần đem những tin tức đó loan ra là xong...Nhưng đến lúc này, tất cả mọi thứ đã muộn. Ánh mắt hắn chợt trầm xuống, nói: - Còn Hác Huyết? Tại sao ngươi không giết hắn? Hạ Nhất Minh cười vang nói: - Ngươi cùng đồng hành với bọn chúng chẳng lẽ không biết Hác gia cùng với Hoàng Tuyền môn có quan hệ? Lão nhân ngơ ngác. Quả thật lão không biết gì về chuyện này. Hạ Nhất Minh cảm thấy rùng mình. Xem ra chuyện này không hề đơn giản. Tất cả những chuyện từ trước đến nay khiến cho Hạ Nhất Minh quyết phải giết hắn. Nhưng chắc chắn không thể để cho hắn chết trên tay mình...hoặc không thể để cho người nào nhìn thấy. Hoàng Tuyền môn - Một môn phái chỉ có toàn thích khách. Lại thêm một vị Hoàng Tuyền Lão tổ thần bí, cũng khiến cho Hạ Nhất Minh phải nuốt nước bọt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Lắc đầu, Hạ Nhất Minh nói: - Ta kính ngươi là một vị đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên, nên cho ngươi chết một cách rõ ràng. Ta giết ngươi là để báo thù cho Thủy lão ca - Hộ quốc đại sư của Thiên La quốc. Nét mặt lão nhân buồn bã, cười nói: - Báo thù cho hắn? Hạ Nhất Minh! Nếu như thầy trò lão phu không lợi dụng bộ tộc Đồ Đằng thì ngươi và ta có xảy ra xung đột hay không? Hạ Nhất Minh giật mình, nhướng mày không trả lời mà nói: - Khi các ngươi thực hiện âm mưu với ta có nghĩ tới những vấn đề đó hay không? Câu hỏi của ngươi chẳng hề có ý nghĩ gì hết. Lão nhân mỉm cười, nói: - Tranh đấu giữa các nước không hề có chuyện đúng sai. Hạ Nhất Minh! Ta và ngươi cùng giao dịch có được không? Hạ Nhất Minh lạnh nhạt nói: - Bây giờ, ngươi còn tư cách nói yêu cầu hay sao? Lão nhân nhướng mày, sự chán chường hoàn toàn biến mất, nói: - Tất nhiên là có. Lão phu có lợi thế chính là nắm được toàn bộ lai lịch cùng với ưu khuyết điểm của ngũ hành hoàn trên người ngươi...