Vũ Thần

Chương 678: Lưu quang Quy xác và vòng ngọc

Nghĩ lại hành trình đi vào Luân Hồi chi địa, Hạ Nhất Minh sực nhớ ra một chuyện. Đó là khi, hắn và Ngưng Huyết nhân bay lên đến vùng quang mang phía trên đã sử dụng ngũ hành hoàn bắt được một tia lưu quang.
Thực ra, Hạ Nhất Minh cũng không có ý định chọc vào nó nhưng hắn cũng chẳng hề từ chối khi có kẻ dâng đến tận miệng.
Do lúc đó gặp phải tình cảnh sinh tử, bị vây trong biển ánh sáng nên Hạ Nhất Minh cũng không có thời gian chú ý xem đạo lưu quang đó là cái gì. Sau đó, lại có vô số chuyện xảy ra nên hắn hoàn toàn quên mất nó.
Còn bây giờ, hắn hoàn toàn có đủ thời gian nên mới nhớ tới. Hắn móc không gian hạng liên xuống rồi mở không gian thần kỳ bên trong nó ra. Nhìn vào bên trong, không gian hoàn toàn bình thường, đừng nói là có vật chuyển động, ngay cả một chút ánh sáng cũng chẳng hề có.
Có điều tất cả những vật trong đó đều do hắn tự tay vất vào. Đối với đạo lưu quang đó, hắn vẫn nhớ rõ lúc ấy đã nhét nó vào vị trí nào. Lúc này, ở chỗ đó mặc dù không hề có chút ánh sáng như vẫn có một vật dạng bán cầu đang nằm im.
Tay hắn vẫy nhẹ một cái, chân khí vận chuyển nhanh chóng hút nó ra ngoài.
Cặp lông mày của hắn hơi giật giật, không ngờ vật đó lại nặng tới mức độ như vậy.
Nhìn kỹ, vật đó có dạng bán cầu. Lớp vỏ của nó vô cùng cứng rắn, ở giữa có sáu cái lỗ. Lúc còn ở trong không gian, nó có màu đen nên không thể nhìn rõ. Nhưng sau khi đưa ra dưới ánh sáng mặt trời, nó lại tỏa ra ánh sáng màu vàng đậm.
Xung quanh vật đó đều có những hình dạng hoa văn thần bí. Những cái hoa văn đó như không phải được điêu khắc, mà giống như nguyên bản sinh ra đã có.
Lật đi lật lại xem xét, Hạ Nhất Minh sực nhớ ra một cái gì đó. Nét mặt hắn nhất thời trở nên dở khóc dở cười. Nhẹ nhàng đặt nó lên mặt đất, Hạ Nhất Minh càng nhìn càng thấy giống.
Lúc ở trên Bồng Lai tiên đảo, hắn đã từng nhìn thấy một loại hải quy rất lớn. Thịt của nó đem nước có mùi vị rất ngon, gây lại ấn tượng sâu sắc. Hơn nữa, hắn đã từng thấy sau khi đám ngư dân khoét hết thịt của nó ra rồi đem xác của nó đi phơi nắng.
Lúc này, trong mắt Hạ Nhất Minh thì vật đó chẳng khác gì cái xác quy đó. Tất nhiên là vẫn có những điểm khác biệt nho nhỏ.
Đám dân thường trên đảo khi mổ xác hải quy thường rạch bụng nó mà lấy thịt. Nhưng giờ đây cái xác quy màu vàng trên tay hắn lại hết sức hoàn chỉnh. Chỉ có điều bên trong nó hoàn toàn trống rỗng, không hề có một chút thịt.
Hắn liền lục lọi lại nhưng gì ghi chép có liên quan tới loại quy xác màu vàng. Một lúc sau, sắc mặt của hắn dần trở nên nghiêm túc. Bởi theo trí nhớ của hắn thì trong quyển thiên hạ kỳ trân lục của Linh Tiêu bảo điện hình như có ghi chép về nó.
Huyền Quy là một trong những loại thần thú trong thiên hạ. Chúng có số lượng rất ít, vô cùng khó gặp.
Khi nó còn nhỏ đã có thực lực rất mạnh, đủ để giết tất cả những loại thánh thú bình thường có cùng đẳng cấp. Sau khi nó lột xác thành thần thú, cái xác của nó biến thành màu vàng kim. Đồng thời hình thể của nó cũng giống như con người.
Nhớ tới đoạn miêu tả đó, trái tim Hạ Nhất Minh lại đập thình thịch.
Nhìn cái quy xác đang tỏa ra kim quang màu vàng giống như thân thể người trên tay, Hạ Nhất Minh chợt phát hiện bên trong nó ẩn chứa một nguồn năng lượng sinh mệnh khổng lồ. Nguồn năng lượng đó quá mạnh khiến cho hắn cảm thấy run rẩy.
Mặc dù không biết là do mình sơ sẩy hay chỉ là một cảm giác bình thường. Nhưng Hạ Nhất Minh cũng chẳng dám khinh thường đối với cái quy xác trước mặt.
Nghĩ tới lai lịch của nó cùng với vị trí mà hắn nhặt được là ở trong Luân Hồi chi địa thì có thể biết giá trị của nó lớn đến mức độ nào.
Thân xác của thần thú đột nhiên lại xuất hiện trong một cái thế giới mà không còn bóng dáng của thần đạo, thật đúng là chuyện khó ngờ.
Hắn cau mày, cố gắng nhớ lại những gì trong đầu có liên quan tới nó. Nhưng đáng tiếc là hắn không thể tìm ra một cái gì khác.
Cho dù Hạ Nhất Minh có thông minh đến mấy cũng không thể tưởng tượng được rằng bản thân mình có ngày lại có được một loại bảo vật như vậy. Vì thế mà hắn cũng chẳng hề để ý đến nó nhiều lắm. Nếu có thấy thì cũng chỉ liếc qua một chút mà thôi.
Vì vậy mà bây giờ hắn hơi hối hận. Trong lòng hắn thầm quyết định sau này ra ngoài nhất định phải xem một cách kỹ càng các loại cổ tịch để có thể đánh giá được về Huyền Quy xác.
Tất nhiên, hắn cũng chẳng cần phải tới Linh Tiêu bảo điện, bởi vì trên Thiên Trì sơn chắc chắn cũng có những ghi chép đó. Với thân phận của hắn bây giờ, muốn tìm xem, có lẽ là không có vấn đề gì.
Cẩn thận cất cái quy xác màu vàng kim vào trong một chỗ. Hạ Nhất Minh do dự một chút rồi lấy cài vòng ngọc thần bí lấy được trong Luân Hồi chi địa ra.
Trong tất cả tất cả các thanh thần binh đó thì quý giá nhất chính là bốn viên Lôi Chấn tử và tấm thuẫn có liên quan đến cao thủ thần đạo. Nhưng thần bí nhất lại chính là cái vòng ngọc này.
Cầm nó trên tay, Hạ Nhất Minh lật trước lật sau, quan sát. Cái vòng ngọc hết sức bóng, tỏa ra hơi ấm, tạo một cảm giác vô cùng thoải mái.
Nhớ lại những gì đã trải qua trong Luân Hồi chi địa, Hạ Nhất Minh chậm rãi đưa chân khí vào trong nó. Sau khi có được chân khí, cái vòng ngọc liền phát ra một thứ ánh sáng huyền bí.
Hạ Nhất Minh chăm chú quan sát, trên vòng ngọc chợt xuất hiện một con mắt quái dị.
Lần đầu tiên nhìn thấy con mắt, Hạ Nhất Minh sợ đến mức suýt nữa thì làm rơi nó. Nhưng lúc này, hắn cũng đỡ hơn rất nhiều, tuy rằng không tránh khỏi việc trái tim vẫn đập nhanh hơn một chút, nhưng cũng không còn cảm giác sợ hãi như trước.
Ổn định tinh thần, Hạ Nhất Minh yên lặng nhìn sâu vào trong đôi mắt. Từ từ, hắn thấy được trong đôi mắt có một mảnh rừng rậm không nhìn thấy điểm cuối. Khi chân khí của hắn đưa vào càng lúc càng nhiều, cảnh tượng cũng dần trở nên quen thuộc.
Hạ Nhất Minh như có cảm giác tinh thần của hắn không ngừng bay lên, thoáng cái đã bay tới trời cao.
Hắn cũng từng gặp chuyện như thế này. Đó chính là khi Ngưng Huyết nhân mang hắn bay khỏi Luân Hồi chi địa. Lúc đó, hắn từ hơn mười trượng trên cao mà nhìn xuống liền xuất hiện một cảm giác sợ hãi.
Còn vào lúc này, hắn như bay lên tới độ cao hơn trăm trượng, dùng ánh mắt mà quan sát cảnh tượng bên dưới. Cảm giác rất thật khiến cho người ta phải ngạc nhiên và không tin vào bản thân.
Tinh thần của hắn hơi hoảng hốt một chút, đôi mắt trên vòng ngọc chợt chớp chớp vài cái rồi biến mất. Hạ Nhất Minh run rẩy một lúc, sau đó bình tĩnh lại mới hiểu là do bẩn thân mất bình tĩnh khiến cho chân khí không được đều đặn, dẫn đến tác dụng của thần binh bị biến mất.
Hắn hơi lắc đầu. Mặc dù đã là một tôn giả, nhưng trong tình huống này, tinh thần của hắn vẫn bị chấn động. Cũng không biết cái thần binh này là vật gì mà lại có được năng lực khó tin đến thế.
Khi ở Luân Hồi chi địa, cảnh tượng mà nó biểu hiện cũng chỉ có ở trong sảnh đường mà thôi. Nhưng sau khi ra khỏi nơi đó, nó mới thực sự phát huy uy lực lớn nhất của mình.
Có một điều khiến cho Hạ Nhất Minh cảm thấy tiếc nuối chính là có lẽ thứ này cũng chỉ có hiệu quả quan sát cảnh vật xung quanh chứ không hề có tác dụng đối địch.
Nghĩ tới đó, Hạ Nhất Minh cũng chẳng biết nói thế nào nữa. Có được một tác dụng như thế đã là quá lắm rồi, không ngờ hắn còn muốn nó có thêm tác dụng khác. Thật đúng là lòng tham của con người chẳng bao giờ có đáy.
Định thần một chút, Hạ Nhất Minh tiếp tục đưa chân khí vào trong vòng ngọc, đôi mắt thần bí lại xuất hiện.
Hạ Nhất Minh không hề do dự đưa tinh thần vào trong đó. Cái cảm giác đứng từ trên cao nhìn xuống lại xuất hiện. Nhưng đã chuẩn bị tinh thần từ trước, Hạ Nhất Minh cũng không còn để xảy ra sự mất bình tĩnh nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Khống chế chân khí lưu chuyển, hắn cúi xuống quan sát sự thay đổi trong đó. Từ từ hắn nhận ra được một chút quy luật, rút ra một chút kinh nghiệm cho bản thân. Lúc này, hắn giống như một người vui vẻ do kiếm được một món đồ chơi mới, từ từ tìm hiểu những điều bí mật bên trong.
Tất nhiên, trong quá trình tìm hiểu, hắn vẫn quan sát khắp cả khu rừng. Thực ra, cái việc hình ảnh thay đổi này hắn đã từng nhìn thấy sau gáy Bách Linh Bát. Nhưng cái việc dùng mắt quan sát với chuyện tự mình hóa thân vào hư vô mà xem xét có cảm giác khác nhau rất lớn. Bất luận là sự kích thích hay mức độ chân thật đều hoàn toàn khác biệt.
Sau khi nhận ra được một số quy luật, Hạ Nhất Minh bắt đầu tìm kiếm phương vị trong khu rừng.
Đây là một chuyện tương đối khó khăn. Nhưng sau khi có được thanh thần binh này, chuyện đó lại trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Từ trên cao quan sát nửa ngày, cuối cùng Hạ Nhất Minh cũng xác định được mấy phương hướng. Hắn tùy ý chọn lấy một phía. Nhất thời, tầm mắt của hắn không ngừng tiến theo hướng đó. Chỉ trong chốc lát, Hạ Nhất Minh đã thấy được vị trí xác định. Nhưng cảnh tượng nơi đó lại khiến cho hắn thất kinh.
Nơi đây quả nhiên là một cứ điểm. Nhưng nó không phải là cứ điểm của Thiên Trì nhất mạch mà là cứ điểm của bộ tộc Đồ Đằng. Thậm chí hắn còn thấy được Hùng Vô Cực, Hồ Đặc Nhĩ Đức và hai con thánh thú đang đứng sau lưng họ.
Hắn hơi nhướng mày lên một chút. Có lẽ, sức ảnh hưởng của Sinh Tử giới đối với con người hoàn toàn khác so với thánh thú. Mặc dù chỉ thông qua phương pháp đặc biệt này quan sát, nhưng Hạ Nhất Minh cũng phát hiện được hai con thánh thú đó sau khi tiến vào Sinh Tử giới đã có một sự lột xác. Khí độ của chúng hết sức âm trầm. Đặc biệt trong ánh mắt của nó Hạ Nhất Minh lại thấy được một chút tia sáng tỉnh táo và trí tuệ.
Thứ ánh sáng đó, trước đây Hạ Nhất Minh mới chỉ thấy trong mắt của Ban Lan thánh hổ và bạch mã Lôi Điện. Hiển nhiên, sau hành trình đi vào Sinh Tử giới, chúng đã thực sự thoát thai hoán cốt.
Không để ý đến nơi đó nữa. Hạ Nhất Minh lại tiến về một phương hướng khác. Ở nơi đó mặc dù có một số bóng người, nhưng vẫn không phải là cứ điểm của bọn họ.
Hạ Nhất Minh đang định rời đi, chợt sững người. Bởi vì, trong lúc vô tình, hắn đã nhìn thấy rõ ba người đang đứng chung một chỗ kia lại chính là Hác Huyết, Phương Thịnh và cái người mà hắn đã gặp trong Sinh Tử giới.