Ngồi trong phòng, Hạ Nhất Minh lẳng lặng quan sát Ngũ Hành Hoàn, muốn khắc sâu từng cái hoa văn vào trong đầu. Thực ra đối với nó, hắn đã xem xét kỹ tới mức độ không thể kỹ hơn được nữa. Tuy nhiên, xem là một chuyện còn để mà quang hóa được nó lại là một chuyện khác. Lúc này, nhìn Ngũ Hành Hoàn nhẹ nhàng chuyển động trong tay, lắng nghe thanh âm của nó, không ngờ lại có một cảm giác như rơi vào trong mộng. Hạ Nhất Minh như cảm nhận được một thứ lực lượng thần kỳ nào đó. Thứ lực lượng đó giống như một con cá đang bơi lội linh hoạt trong đại dương mà Hạ Nhất Minh thì giống như một tiểu ngư dân đang cố điều khiển con thuyền để đánh bắt. Tuy nhiên muốn bắt được nó giữa đại dương mênh mông vô tận đúng là một chuyện quá khó khăn. Đây mới chính là nguyên nhân khiến cho Hạ Nhất Minh khi ở trong sơn cố bị cắt đứt đốn ngộ mà không kìm chế được cơn tức giận. Rõ ràng con cá đó đã xuất hiện trước mắt, thậm chí hắn còn chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần bủa lưới nữa là thành công. Nhưng đúng lúc đó, một tiếng động lại vang lên khiến cho con cá đó sợ quá chạy mất, làm cho hắn lại rơi vào tình trạng mò kim dưới đáy biển. Hơn nữa, ngay cả hắn cũng không dám khẳng định sau này có còn gặp được một cơ hội tốt như vậy không nữa. Lúc này, hắn cầm Ngũ Hành Hoàn trong tay từ từ cảm nhận mỗi một tấc nhỏ trong thế giới của nó. Cũng có lúc, hắn có cảm giác như đã đến gần được con cá kia. Tất nhiên, hiệu quả lúc này không thể bằng với khi ở trong luồng áp lực mạnh mẽ của sơn cốc. Nhưng đối với một người như hắn mà nói thì đó đã là tốt lắm rồi. Hai tai hắn chợt run run một cái, Hạ Nhất Minh liền mở mắt ra, cao giọng nói: - Ngả huynh! Mời vào. – Cánh cửa phòng nhẹ nhàng đẩy ra, Ngã Văn Bân mỉm cười đi vào. Hắn đưa mắt nhìn Hạ Nhất Minh cầm Ngũ Hành Hoàn đang khoanh chân ngồi trên giường, cười nói: - Hạ huynh đệ! Ngươi vẫn đang tìm hiểu thần binh hay sao? Hạ Nhất Minh gật đầu, nói: - Lúc trước ở sơn cốc ta lĩnh ngộ được một chút nên không muốn để cho cảm giác đó biến mất. Vì vậy ở đây tìm hiểu một chú xem thế nào. Lời nói của hắn thể hiện rõ ràng rằng muốn ở một mình tìm hiểu đại đạo. Nếu ngày có việc gì thì xin mời nói, còn không thì đi ra cho. Tất nhiên, cho dù là có việc mà nếu nó không quá quan trọng thì cũng xin miễn cho. Ngã Văn Bân cười khổ một tiếng nói: - Hạ huynh đệ! Ngươi biết được Sinh Tử giới nhiều hay ít? Ánh mắt Hạ Nhất Minh có chút hồi hộp, nếu là chuyện khác thì đúng là hắn không đủ kiên nhẫn để nghe. Nhưng nếu Ngã Văn Bân đã nhắc tới Sinh Tử giới thì hắn không dám bỏ qua. - Tiểu đệ cũng không biết nhiều lắm. Xin Ngả huynh chỉ điểm. Ngã Văn Bân gật đầu, nói: - Thực ra! Mỗi một vị tân Tôn giả trước khi đến Sinh Tử giới đều được các vị trưởng bối trong môn phái nói cho một ít việc cần phải chú ý. Mặc dù mỗi môn phái có chút khác nhau, nhưng cơ bản cũng không khác nhiều lắm. Hạ Nhất Minh nhướng mày, cổ tay hắn run lên một cái liền thu Ngũ Hành Hoàn lại. Sau đó, hắn bước xuống giường tới bàn châm cho Ngã Văn Bân một chén trà. Mặc dù chẳng biết nước có ấm hay không nhưng chắc chắn lão ta cũng chẳng có đụng tới. - Hạ huynh đệ! Sau khi vào Sinh Tử giới mỗi người đều có một cảm giác như bị thứ gì đó vẫy gọi. Khi đó các ngươi đều không tự chủ được mà đi tới địa phương nhất định. – Quả nhiên Ngã Văn Bân không thèm để ý tới chén trà trước mặt. Lão trực tiếp, nói: - Khi các ngươi tới được địa điểm đầu tiên, chắc chắn sẽ nhìn thấy một cảnh tượng không thể quên được. Tất nhiên dọc theo đường đi các ngươi có thể thu hoạch được gì hay không, cùng với sau đó các ngươi có cảm xúc gì tất cả đều phải trông chờ vào vận may của mỗi người. Hạ Nhất Minh cả kinh. Hắn cau mày, nói: - Ngả huynh! Nếu tiểu đệ nhớ không nhầm thì cái cốc nhỏ kia chính là cửa vào Sinh Tử giới. – Ngã Văn Bân gật đầu, nói: - Không sai. Đúng là chỗ đó. - Nhưng nơi đó nhỏ như vậy làm sao có thể để cho nhiều người vào như thế? Ngã Văn Bân không cười nổi, nói: - Hạ huynh đệ! Sinh Tử giới là do cao thủ Thần đạo kiến tạo nên. Bọn họ vận dụng thần thông của bản thân mà tạo ra khoảng không gian đó. – Nét mặt hắn đầy hâm mộ, nói: - Sinh Tử giới chắc chắn là đệ nhất thần tích trên đại lục. Chờ đến khi ngươi tận mắt chứng kiến sẽ hiểu được điều đó. Ánh mắt Hạ Nhất Minh lóe lên quang mang. Có điều hắn xác định được một việc, muốn thăm dò được bí mật của Sinh Tử giới thì chỉ có tự mình đi mới rõ được. Ánh mắt Ngã Văn Bân đột nhiên trở nên căng thẳng, nói: - Hạ huynh đệ! Sau khi vào Sinh Tử giới có một điều mà ngươi phải nhớ kỹ. – Thấy giọng nói của lão nghiêm túc như thế, Hạ Nhất Minh cảm thấy kinh ngạc, nói: - Xin Ngả huynh chỉ giáo. - Ở trung tâm của Sinh Tử giới có một chỗ phát ra ánh sáng rực rỡ thu hút ánh mắt của người khác. Bất cứ kẻ nào chỉ cần liếc mắt nhìn vào đó là cũng đủ xảy ra chuyện. – Ngã Văn Bân hít một hơi thật sâu vào, nói: - Nếu ngươi thấy vị trí đó, không được phép lại gần mà phải rời đi ngay lập tức. Cho dù rời khỏi Sinh Tử giới mà không thu hoạch được điều gì thì cũng không được phép tới gần đó. – Hạ Nhất Minh biến sắc, trầm giọng hỏi: - Vị trí đó là cái gì? – Ngã Văn Bân nhấn mạnh từng chữ một, nói: - Tương truyền từ xưa thì đó chính là Luân Hồi chi địa. Vị trí tiến nhập vào luân hồi, chỉ có vào mà không có ra. – Hạ Nhất Minh chớp chớp hai mắt nghe lão nói.. Ngã Văn Bân bình tĩnh nói tiếp. - Hạ huynh đệ! Những lời này cũng không phải của lão phu mà được lưu truyền từ thời thần đạo. Sau khi Thần đạo cao thủ biến mất, bất cứ người nào đã trở thành Tôn giả hơn năm mươi năm đi vào đó đều không thể trở ra được. – Hạ Nhất Minh kinh ngạc nói: - Ngả huynh! Làm sao mà ngươi biết được điều đó? Ngã Văn Bân lắc đầu, thở dài nói: - Những người đó sau khi vào Sinh Tử giới biểu hiện hoàn toàn bất thường, cứ vậy mà đi thẳng tới Luân Hồi chi địa. Hơn nữa, không một ai có thể ngăn cản. Một khi có người ngăn cản, bọn họ giống như gặp phải kẻ địch bất cộng đái thiên điên cuồng tấn công, mở một đường máu đi bằng được tới Luân Hồi chi địa mới thôi. Nguồn: http://Trà Truyện - Tất cả mọi người đều biểu hiện như vậy? - Đúng thế. Tất cả những người trở thành Tôn giả hơn năm mươi năm hay thánh thú có huyết mạch thần thú cũng đều như vậy. – Ngã Văn Bân khẳng định. Hạ Nhất Minh gật đầu. Trong lòng hắn thầm ghi nhớ cái cấm địa đó. Cho dù thế nào, hắn cũng cố gắng không đụng chạm tới nơi đó. Ngã Văn Bân nhìn về phía xa, nói: - Vào thời kỳ thần đạo, trước Sinh Tử giới có cao thủ thần đạo canh giữ. Bất luận là có bao nhiêu Tôn giả đã hơn năm mươi năm hay thánh thú có huyết mạch thần thú tới đây đều không thể xông qua mà vào Sinh Tử giới. Nhưng từ sau khi cao thủ Thần đạo biến mất, trong vòng hai nghìn năm, mỗi lần Sinh Tử giới mở ra đều có Tôn giả cao tuổi đi vào. Ít thì một, hai người mà nhiều thì bốn năm người, không lần nào là không có. Hạ Nhất Minh ngạc nhiên, hỏi: - Tại sao lại như vậy? Nếu như đám tôn giả lâu năm đầu tiên không biết chuyện thì không nói làm gì. Nhưng nhóm thứ hai, hay thứ ba cũng đều không phải là kẻ ngu. Ngã Văn Bân cười khổ, nói: - Tuổi thọ của Tôn giả tam hoa chúng ta khoảng chừng năm trăm năm. Nếu như tới đại hạn mà vẫn không thể đột phá tới Ngũ Khí Triều Nguyên thì chỉ còn đường tọa hóa mà chết. Nếu khi đó, ngươi lại gặp được Sinh Tử giới mở ra thì sẽ làm gì? Hạ Nhất Minh cảm thấy thư thái. Đối mặt với cái chết, xông vào Sinh Tử giới tất nhiên cũng là một cách lựa chọn. Mặc dù tất cả đều biết con đường này đúng là cửu tử nhất sinh. Nhưng so với việc tọa hóa mà chết thì một đường sinh cơ đó cũng không thể bỏ phí. Dù sao, Sinh Tử giới đối với bất kỳ một vị Tôn giả nào cũng đều có một lực hấp dẫn rất lớn. Ngã Văn Bân lắc đầu, nói: - Đáng tiếc là hai nghìn năm qua, gần trăm vị Tôn giả đi vào đó ngay cả một người cũng không thể thành công. Vì vậy, làm sao mà mọi người không biết được nơi đó chỉ có đi mà không có về? Từ đó về sau, không còn một vị Tôn giả nào dám đi vào đó chịu chết. Hạ Nhất Minh cũng thở dài một hơi. Sau khi hiểu thêm về Sinh Tử giới, hắn cảm thấy e ngại đối với vị trí Luân Hồi chi địa. Ngã Văn Bân nói chuyện thêm một lúc rồi nhắc lại một lần nữa, sau đó mới cáo từ. Sau khi tiễn lão rời đi, vừa ngồi lên giường chưa kịp ấm chỗ, lỗ tai hắn lại run run một chút. Có điều, lần này hắn cũng không mở miệng mà chỉ phất tay áo một cái, mở cửa phòng ra. Kim Chiến Dịch nhanh chóng bước vào, đóng cửa phòng lại rồi hỏi luôn: - Hạ huynh! Vừa rồi Ngả huynh có đem chuyện tiến vào Sinh Tử giới nói cho ngươi biết không? – Hạ Nhất Minh gật đầu, nhắc lại toàn bộ lời của Ngã Văn Bân. Kim Chiến Dịch hài lòng khoanh tay, nói: - Ta cũng đoán mấy ngày này nhất định hắn sẽ tới nói cho ngươi. Nếu không thì đây cũng là thất trách của Thiên Trì nhất mạch. – Hạ Nhất Minh giật mình liền hiểu ra mục đích của Kim Chiến Dịch tới đây. Sở dĩ Kim Chiến Dịch không nói từ trước đó là bởi vì bản thân hắn là đệ tử của Thiên Trì sơn. Mà bên cạnh hắn lại còn có Ngã Văn Bân nên gã vẫn ngại không muốn để cho người ta hiểu lầm. Có điều, nghe khẩu khí của hắn, Hạ Nhất Minh cũng biết nếu Ngã Văn Bân không nói cho mình biết thì Kim Chiến Dịch cũng tới nói cho biết mà thôi. Cảm kích nhìn hắn một cái, Hạ Nhất Minh nói: - Kim huynh! Đa tạ. Kim Chiến Dịch lắc đầu. Tròng mắt của hắn chợt đảo một cái, nói: - Hạ huynh! Nghe đồn trong Sinh Tử giới vô cùng huyền diệu. Nếu may mắn thì có thể giác ngộ đại đạo. Hôm nay, ta đã quang hóa thành công thần binh lại có được bộ thanh thần binh thích hợp thứ hai. Vì vậy mà lần này vào Sinh Tử giới, ta có rất nhiều hi vọng. Hạ Nhất Minh há miệng nhìn hắn, một lúc sau mới có thể mở miệng nói: - Ngươi muốn ở Sinh Tử giới đột phá vào cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên? Kim Chiến Dịch căm tức, liếc mắt nhìn Hạ Nhất Minh một cái, nói: - Nói linh tinh! Ngươi đã thấy ai vừa mới trở thành Tôn giả tam hoa đã có thể đột phá tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên hay chưa? Hạ Nhất Minh mỉm cười, nói: - Kim huynh! Nhưng ngươi đã tu luyện trong Tử Khí Đông Lai nên cảnh giới tam hoa đã được củng cố vững chắc rồi. Kim Chiến Dịch than nhẹ một tiếng, nói: - Lần này đi vào đây ta cũng chỉ có thể nắm được phương pháp vận dụng ý niệm. Được như thế là đã cảm thấy mĩ mãn lắm rồi. – Hắn xoay người, nhìn chằm chằm Hạ Nhất Minh, cao giọng nói: - Bây giờ, quả thật ngươi mạnh hơn ta, nhưng sau khi ta bước vào cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên chắc chắn sẽ đuổi kịp ngươi. Hạ Nhất Minh cố gắng kìm chế niềm hưng phấn, nhướng mày, nói: - Vậy để thử xem ai là người đạt tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên trước. – Hai người nhìn nhau một lúc sau đó cùng cười to. Tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy bực mình, không biết hai tên này có bị điên hay không nữa.