Hai mắt Hạ Nhất Minh có chút sáng lên, khi hắn nghe được người từ Bắc Cương đã tới, trái tim không khỏi đập mạnh lên. Mặc dù Hạ Nhất Minh biết, Viên Lễ Huân cơ bản không có khả năng xuất hiện trong đám người này, nhưng ba năm rồi hắn chưa nhận được tin tức của nàng. Hôm nay ít nhất cũng có thể biết tình hình gần đây của nàng ra sao. - Chu huynh. Bắc Cương tới bao nhiêu người? Là ai dẫn tới? Hạ Nhất Minh ngắt lời hỏi. Chu Bát Thất giật mình, lập tức hiểu ra. Các Tôn giả khác cũng không biết quan hệ của Hạ Nhất Minh cùng Bắc Cương, nhưng khi hắn hỏi như vậy dĩ nhiên là hết sức quen thuộc. Bất quá đối với việc Hạ Nhất Minh hỏi, lão cười khổ lắc đầu, nói: - Hạ Tôn giả. Người từ Bắc Cương tới chân núi tại hạ cũng chưa từng gặp mặt. Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nói: - Ngả huynh. Ta cùng ngươi xuống đó nghênh đón được không? Ngã Văn Bân cười ha hả, nói: - Muốn còn chẳng được. Lão đương nhiên hiểu rõ tâm tư Hạ Nhất Minh, dĩ nhiên không có khả năng từ chối. Hai người hướng đám Tôn giả xung quanh cáo lỗi, lập tức rời đi. Sau khi bọn họ rời đi, các vị Tôn giả tiếp tục nói chuyện, nhưng đáng kinh ngạc câu chuyện của bọn họ không liên quan tới người từ Bắc Cương tới, mà là Hạ Nhất Minh lần đầu đoán tạo lại có thể cấp cho Kim Chiến Dịch một thanh thần binh lợi khí có năng lực đặc thù. Giờ phút này, danh tiếng của Hạ Nhất Minh đã hoàn toàn che lấp người từ Bắc Cương, thậm chí ngay cả việc thảo luận về Sinh tử giới cũng phai nhạt đi rất nhiều. Kim Chiến Dịch tiến về nơi ở của mình, Ngụy Tông Tân lập tức nhìn gã gật đầu, nói: - Chúc mừng. Lão nói những lời này tuyệt đối chân thành, mặc dù khó tránh được có cảm giác ghen tỵ nhưng trong lòng vui sướng không phải là giả. Kim Chiến Dịch đồng dạng gật đầu một cái, trong mắt gã tràn ngập tự tin. Lúc này niềm tin của gã mãnh liệt hơn bao giờ hết. Ta nhất định có thể tấn giai Ngũ khí triều nguyên. Hạ Nhất Minh mặc dù nóng lòng như lửa đốt nhưng vẻ ngoài lại không chút biểu hiện ra. Trải qua mấy năm lịch lãm, Hạ Nhất Minh bất tri bất giác lĩnh ngộ ra rất nhiều. Ngã Văn Bân cũng không xuống núi nghênh đón mà ở một đình viện nơi sườn núi chờ đợi. Với thân phận Tôn giả lâu năm tại Thiên Trì nhất mạch, lão có thể làm ra hành động này đã là không dễ dàng. Cho dù là Hạ Nhất Minh cũng không thể mở miệng để lão đi cùng hắn xuống chân núi. Cũng may đường tới đây tuy dài nhưng đối với người tu luyện không tính là gì. Không lâu sau, Hạ Nhất Minh đã thấy trên đường lên núi mơ hồ có bóng người xuất hiện. Khẽ cau mày, thần thức chậm rãi tản ra, Hạ Nhất Minh trong lòng thầm than một tiếng. Mặc dù sớm đã đoán được kết quả này nhưng trong giây lát hắn không thể không tiếc nuối. Trong những người này, không có hình bóng Viên Lễ Huân mà hắn quen thuộc. Những người kia mau chóng tiến tới, rốt cuộc cũng đi vào đình viện. Hạ Nhất Minh cùng Ngã Văn Bân liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nhìn ra vẻ nghi hoặc trong mắt đối phương. Người từ Bắc Cương tới cũng không nhiều, chỉ có hai người mà thôi. Về phần những người đi sau họ đều là những đệ tử chủ phong có nhiệm vụ đón tiếp. Hai người kia với bọn họ cũng không xa lạ, đặc biệt với Hạ Nhất Minh mà nói lại càng quen thuộc. Bọn họ, một là sư phụ của Viên Lễ Huân, Lê Minh Huyên, người còn lại là Băng Cung Nhất đường thiên Trác Vạn Liêm. Hai người này một là Tôn giả lâu năm, một là người không cách nào đạt tới Tôn giả cảnh giới. Nhưng mà lúc này cả Bắc Cương cũng chỉ có hai người, bởi vậy khiến Hạ Nhất Minh cùng Ngã Văn Bân hết sức ngạc nhiên. Bất quá Hạ Nhất Minh cùng Ngã Văn Bân sau khi trao đổi bằng mắt lập tức vứt bỏ nghi vấn này, sóng vai đi tới nghênh đón. Hai nười Lê Minh Huyên rất nhanh tới được nơi này, ánh mắt bọn họ liếc qua Ngã Văn Bân sau đó tập trung trên người Hạ Nhất Minh. Nhìn vẻ tươi cười trên gương mặt Hạ Nhất Minh, cùng khí độ không kém Ngã Văn Bân, hai người Lê Minh Huyên rốt cuộc đã xác định được, tin tức kia quả nhiên không phải đồn nhảm. - Lê Tôn giả. Cách biệt mấy năm không ngờ rất nhanh được gặp lại. Ngã Văn Bân vừa cười ha hả vừa nói. Lê Minh Huyên khẽ khoát tay, nói: - Ngã Tôn giả. Kỳ thực lão thân cũng không ngờ chỉ vài năm lại rời Băng Cung lần nữa. Hạ Nhất Minh hai hàng chân mày giãn ra, nhìn Lê Minh Huyên chắp tay nói: - Lê Tôn giả. Đã lâu không gặp. Lúc này ngữ khí cùng thái độ của Hạ Nhất Minh so với mấy năm trước biến hóa cực lớn. Hoàn toàn lấy tư cách ngang hàng cùng Lê Minh Huyên nói chuyện. Sắc mặt hơi đổi, Lê Minh Huyên trong lòng thầm than không thôi. Nhưng nàng cũng biết, nếu Hạ Nhất Minh thành công tấn giai Tôn giả, như vậy thái độ khác trước tuyệt đối không có vấn đề. Miễn cưỡng gật đầu một cái, Lê Minh Huyên ánh mắt lóe lên, cũng không biết trong lòng có cảm nghĩ thế nào. Trác Vạn Liêm tiến tới, cung kính hành lễ, nói: - Trác Vạn Liêm bái kiến hai vị Tôn giả đại nhân. Ngã Văn Bân vung tay lên, nói: - Không cần khác khí. Nhưng rốt cuộc vẻ tươi cười của lão cũng ngưng lại. - Lê Tôn giả. Lúc này Sinh tử giới đã sắp mở ra, Bắc Cương các ngươi còn không có Tân Tôn giả sao? Lê Minh Huyên trên mặt lộ ra vẻ khổ não, nàng buồn bã gật đầu, nói: - Không có. Ngã Văn Bân có chút ngẩn ra, nói: - Lê Tôn giả. Chẳng lẽ lần tới Quỷ Khốc Lĩnh, Băng Cung không có thu hoạch gì? Vẻ mặt Lê Minh Huyên càng trở nên khổ não hơn, nàng thở dài nói: - Chúng ta cũng không có phái người tới đó. Ngã Văn Bân nghe vậy có chút nhíu mày. Đối với một siêu cấp môn phái mà nói, bỏ qua cơ hội như vậy quả thực vô cùng khó tin. Bất quá chỉ cần nhìn vẻ mặt Lê Minh Huyên, lão cũng biết trong đó hẳn có nội tình. Hạ Nhất Minh sắc mặt đồng thời khẽ biến, chẳng lẽ Băng Cung xảy ra chuyện gì? - Lê Tôn giả. Sao quý phái không cử người tới trước? Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi. Lê Minh Huyên sắc mặt giận dữ muốn quát lớn nhưng đột nhiên nhớ ra, lúc này Hạ Nhất Minh sớm đã không còn là Nhất đường thiên, mà là Tôn giả ngang hàng với nàng. Vì thế âm thanh tới miệng bất luận thế nào cũng không thể nói ra. Do dự giây lát, Lê Minh Huyên rốt cuộc không kìm nén được cảm khái trong lòng, nói: - Gần đây Băng Cung xảy ra đại sự, toàn bộ Nhất đường thiên cao thủ của chúng ta đều tham gia vào việc đó, không còn ai phái ra ngoài Lê Minh Huyên nói những lời này mặc dù rất đơn giản nhưng hai người Hạ Nhất Minh biết, tại Bắc Cương Băng Nguyên nhất định xảy ra chuyện kinh thiên động địa. Nếu không với địa vị chí cao vô thượng của Băng Cung, không có khả năng hành động như vậy. - Lê Tôn giả. Không biết quý phái xảy ra chuyện gì? Có thể để Hạ mỗ giúp một tay hay không? Hạ Nhất Minh ánh mắt ẩn hiện tinh mang, trầm giọng nói. Lê Minh Huyên khẽ lắc đầu, nói: - Hảo ý xin nhận. Bất quá việc này sợ các hạ bất lực. Hạ Nhất Minh sắc mặt hơi trầm xuống, nói: - Hạ mỗ hiển nhiên tu vi không tính là gì. Nhưng bất quá có được vài vị hão hữu, có lẽ đối với quý phái có thể hỗ trợ. Ngã Văn Bân trong lòng xuất hiện vô vàn tư vị. Hạ Nhất Minh bản thân đã là một vị Tôn giả cường đại, hơn nữa còn có bạch mã Thánh thú, chưa kể tới Bách Linh Bát có thể chiến thắng Thần Toán Tử. Thế lực này cho dù là Thiên Trì nhất mạch hôm nay cũng phải lấy ánh mắt cẩn thận mà quan sát. Lê Minh Huyên cười hắc hắc, đột nhiên nói: - Hạ Tôn giả. Lão thân tới đây kỳ thực phụng mệnh Băng Cung Lão tổ, cầu kiến Tông chủ đại nhân của quý phái. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện Hạ Nhất Minh giật mình, nói: - Tông chủ đại nhân? Quả thực, hắn đối với Thiên Trì Tông chủ Đế Thích Thiên chỉ nghe nói chứ chưa từng gặp qua. Ngã Văn Bân sắc mặt đột nhiên ngưng trọng hẳn, nói: - Lê Tôn giả. Tông chủ đại nhân của bổn môn bế quan đã trăm năm nay chưa từng gặp mặt ngoại nhân. Lê Minh Huyên mỉm cười, từ trên người lấy ra một phong thư mạ vàng, đặt trên hai tay, khom lưng đưa tới, nói: - Đây là thư Lão tổ tông bổn môn gửi cho Tông chủ đại nhân của quý phái. Xin Ngả huynh chuyển giùm. Ngã Văn Bân vội vàng đứng thẳng, hai tay đồng thời đưa ra, lưng khom xuống, cung kính nhận lấy. Lão mặc dù là một trong những Tôn giả đứng đầu trong môn phái, nhưng khi nhắc tới hai vị chí cao vô thượng kia, biểu hiện cơ hồ như đệ tử. Bởi vậy có thể thấy được, danh vọng cùng địa vị của Đế Thích Thiên tại Thiên Trì nhất mạch đạt tới trình độ nào. Lê Minh Huyên sau khi giao ra phong thư, vẻ mặt buông lỏng, nói: - Ngả huynh. Việc này vô cùng quan trọng. Sau khi Tông chủ quý phái xem qua thư có lẽ triệu kiến lão thân. Ngã Văn Bân sắc mặt ngưng trọng, Tông chủ đại nhân trăm năm nay chưa từng triệu kiến bất cứ ai trong môn phái, làm sao có thể triệu kiến ngoại nhân? Nhưng nhìn vẻ mặt Lê Minh Huyên dường như mười phần nắm chắc, lão càng không có dũng khí chậm chạp. - Hạ huynh. Ngươi thay ta tiếp đãi Lê Tôn giả. Lão nhìn Hạ Nhất Minh gật đầu, xoay người hướng phía đỉnh núi chạy đi. Dĩ nhiên ngay cả đám Tân Tôn giả kia cũng không quan tâm nữa. Thấy Ngã Văn Bân rời đi, Lê Minh Huyên mỉm cười, thản nhiên nói: - Hạ Tôn giả. Chuyện này chỉ có những nhân vật như Đế Thích Thiên đại nhân mới có tư cách giải quyết. Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, biết nàng đang giễu cợt mình không biết tự lượng sức. Kỳ quái là từ lần đầu gặp nhau, với hắn, Lê Minh Huyên lão nhân gia này vẫn cảm thấy không vừa mắt. Bất quá với Viên Lễ Huân nàng lại càng yêu thương hơn, thái độ này tuyệt đối không thể che giấu. Bởi vậy có thể thấy, người với người quan hệ vô cùng phức tạp, cho dù là thần tiên cũng không thể lý giải việc này. Vì đôi khi nó chỉ là ý nghĩ thông thường. Hắn than nhẹ một tiếng, chăm chú hỏi: - Lê Tôn giả. Lễ Huân tốt không? Lê Minh Huyên gương mặt bừng sáng, đây là loại thần sắc vô cùng kiêu ngạo. Nhìn vẻ mặt này của nàng cũng đủ để nói rõ bất cứ vấn đề gì, nhất thời trong lòng Hạ Nhất Minh yên tâm.