Hỏa trụ như một tia chớp phóng thẳng về hướng Kim Chiến Dịch. Kim Chiến Dịch mặc dù kinh nghiệm phong phú nhưng tuyệt đối chưa từng tưởng tượng có người phun từ miệng ra một ngọn lửa mãnh liệt như vậy. Nhân loại dù sao cũng không phải linh thú. Bọn họ mặc dù có thể ngưng tụ hữu hình chi hoa, hơn nữa thông qua khống chế những đóa hoa này biến thành các hìh thái khác nhau. Nhưng cường độ thân thể của nhân loại tuyệt đối không thể so sánh cùng linh thú, bọn họ không thể như linh thú, trực tiếp phún xuất ngọn lửa từ miệng được. Lúc này, thậm chsi có người trong lòng còn hoài nghi, chẳng lẽ đại hán àny không phải nhân loại mà do cường đại linh thú hóa thành. Mắt thấy hỏa trụ cực lớn phóng tới trước mặt, Kim Chiến Dịch cảm nhận được khí tức tử vong bao trùm thân thể gã. Đây là lần đầu tiên Kim Chiến DỊch cảm nhận được tử vong tới gần như vậy. Vài chục năm qua, trừ lần này, gã đã hai lần gặp phải tình huống như vậy. Lần đầu tiên tới thế giới phương Tây, gã khiêu chiến vô số cao thủ, cuối cùng đánh động cả tôn giả của đối phương đuổi giết. Khi đó gã phải đối mặt cùng Gia Bố Lý, lực lượng tôn gải cường đại khiến gã bó tay. Nhưng ngay khi cảm giác tử vong bao phủ, gã lập tức lĩnh ngộ được Vạn Lý Nhàn Đình chi thuật. Cũng bởi chiến kỹ này gã mới thoát khỏi tay Gia Bố Lý, trở thành trường hợp hiếm hoi thoát khỏi tay tôn gải khi mới chỉ là cao thủ đỉnh thế. Lần thứ hai là sau khi gã vụ hóa thần binh, trong sơn cốc tu luyện đột nhiên bị tẩu hỏa nhập ma. Giây phút đó, gã cảm nhận được nguy cơ tử vong rõ ràng hơn bao giờ hết. Khi đó chỉ cần trái tim gã buông lỏng lúc này sớm đã gặp Diêm vương rồi. Bất quá khi đó gã cố gắng kiên trì, bất luận chân khí trong cơ thể tán loạn thế nào cũng không nản chí. Kể cả khi tử thần tới sát, gã cũng chưa từng buông bỏ, cuối cùng gặp được Hạ Nhất Minh, phục dụng Tử ngọ kim đan, tu luyện trong Tử Khí Đông Lai mà củng cố lại cảnh giới. Giây phút này, lần thứ ba trong vài chục năm qua Kim Chiến Dịch có lại cảm giác như vậy. Kim Chiến DỊch thậm chí còn mơ hồ thấy bóng dáng tử thân hư vô trong không gian, đang đưa cánh tay vẫy gọi gã. Nhưng đột nhiên Kim Chiến Dịch cười. Gã nhìn tử thần mà cười, đối mặt với hỏa trụ mãnh liệt đó mà cười. Gã thản nhiên đối mặt với tất cả, trái tim lại càng mãnh liệt hơn. Tinh thần cùng ý chí của Kim Chiến Dịch lúc này mau chóng đề thăng, mặc dù thân thể không theo biến hóa này nhưng dưới nguy cơ kích thích, biến hóa so với bình thường càng nhanh hơn. Hỏa trụ chưa tới gần, luồng nhiệt khí cường đại đã khiến Kim Chiến Dịch cảm nhận bản thân không thể chịu được một kích này. Đối mặt với hỏa trụ này, gã chỉ có một biện pháp duy nhất, trốn tránh. Nếu là trực tiếp chống lại, e rằng kết cuộc chỉ là chết mà thôi. Nhưng giờ phút này, gã đã rơi vào tình huống không thể tránh né , chỉ có thể đối mặt với tử vong sắp tới kia. Đột nhiên ánh mắt Kim Chiến Dịch liếc nhìn long thương trong tay. Một ý nghĩ khó tin chợt xuất hiện trong đầu gã. Khi ý nghĩ này xuất hiện, Kim Chiến Dịch thậm chí còn cảm nhận được, gã hình như phát điên rồi. nhưng càng khiến Kim Chiến DỊch điên cuồng hơn là bản thân bắt đầu hành động theo suy nghĩ này. Trên lôi đài, mọi người đều trợn mắt cứng lưỡi nhìn hỏa trụ kia, ngay người tới từ Nam Cương là Hoa Thụy Kim gương mặt cũng trở nên trắng bệch. Bởi vì bọn họ đồng thời cảm nhận được lực lượng cường đại của hỏa trụ kia. Hỏa trụ này cũng không phải do Phong Hỏa chi hoa của Lệ Giang Phong biến thành, bởi vì lực lượng trong đó đủ để đem một vị tôn giả sống sờ sờ đánh chết. Tới tận lúc này, guơng mặt mỗi người đều biến đổi. Bọn họ cũng nghĩ tới, nếu Kim Chiến Dịch chết tại đây, hậu quả sẽ ra sao? Giờ phút này, có lẽ chỉ Hạ Nhất Minh thuần túy là lo lắng cho an nguy của Kim Chiến Dịch, còn những người khác, cho dù là Đại sư huynh của gã, Ngụy Tông Tân cũng suy nghĩ làm sao che giấu chyuện này. Bọn họ đều muốn ngăn cản chuyện kia nhưng thời điểm cảm ứng được, hỏa trụ đã tới gần bên người Kim Chiến Dịch. Lúc này cho dù là Thần đạo cao thủ xuất hiện cũng không thể cứu kịp nữa. Hạ Nhất Minh trước mắt tối sầm, nhiệt huyết trên người mất khống chế mà sôi lên. Một cỗ sát khí mạnh mẽ phóng lên, nhanh chóng khuếch từ đỉnh đầu hắn. Sát khí hung mãnh như ác thú nháy mắt truyền đi bốn phương tám hướng, Hạ Nhất Minh đã khong chút nào che giấu sát tâm trong lòng. Trên tầng vân vụ của chủ phong , đám tôn giả khi cảm nhận được cỗ sát khí nghịch thiên này thân thể không khỏi rùng mình ớn lạnh, vẻ mặt đồng thời biến sắc. Mặc dù chưa từng gặp mặt nhưng bọn họ đều biết, khẳng định đây là một vị cường giả đồng giai phát ra sát khí. Hơn nữa cổ sát khí này tựa hồ vượt qua cực hạn của tôn giả cấp bậc. Trên đỉnh núi, một già một trẻ nhìn nhau không nói, trong mắt bọn họ hiện lên vẻ khó hiểu. Trong ấn tượng của bọn họ tới giờ chưa có ghi nhớ về người này, hắn là ai? Chỉ phút chốc, Ngũ hành hoàn đã xuất hiện trong tay Hạ Nhất Minh. Thân thể Hạ Nhất Minh hơi run lên, hắn đã quyết định bằng mọi giá phải cứu được Kim Chiến Dịch . Cho dù vì thế mà tiết lộ việc Bách Linh Bát biến thành Đại Khảm Đao cũng không hối tiếc. Thân thể hắn đã bắt đầu di động , quanh người phảng phất như một đại dương, mà Hạ Nhất Minh chính là một con cá trong đại dương đó. Nhưng tất cả những động tác này chưa hoàn thành, thân hình đang di động của hắn đã ngừng lại. Không gian vừa hình thành cũng bắt đầu khôi phục lại. Hạ Nhất Minh trợn mắt cứng lưỡi nhìn về phía Kim Chiến Dịch, vẻ mặt căn bản không thể che giấu sự kinh hỉ. Kim Chiến DỊch ánh mắt xoay chuyển, long thương trong tay gã đã biến mất. Nó không phải hóa thành vụ khí bởi vì lúc này vụ hóa đã không kịp nữa rồi. Giây phút này , long thương như biến thành một luồng ánh sáng chói mắt, phảng phất như ánh sáng mặt trời. Luồng ánh sáng này di chuyển vòng quanh thân thể Kim Chiến Dịch, nháy mắt đã bao phủ lấy gã. Hỏa trụ mặc dù bắn tới rất nhanh, nhanh tới mức Kim Chiến DỊch cũng không kịp phản ứng. Nhưng long thương của Kim Chiến Dịch với tốc độ ánh sáng còn nhanh hơn, chỉ trong nháy mắt đã bao quanh thân thể gã. Hỏa trụ ẩn gaíau lực lượng đủ để thiêu cháy một vị tôn giả khi va chạm vào màn ánh sáng kia không ngờ cứ thế tiêu biến. Sóng nhiệt đủ để nung chảy bất cứ thứ gì kia cũng theo đó mà bị chặn lại. Lệ Giang Phong ánh mắt trợn trừng, cơ hồ không thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt. Sau khi nhìn thấy luồng sáng kia, sự tự tin của hắn đã bị đả kích nghiêm trọng. Đấu chí điên cuồng trong ánh mắt lúc này thay bằng sự lạnh lẽo, giống như chìm trong biển cả không bao giờ phát ra ánh lửa nữa. Mà giờ phút này, ngay cả Kim Chiến Dịch, Lệ Giang Phong cùng mọi người đang quan sát trận chiến cũng như đông cứng lại. Một cỗ sát khí đột ngột truyền tới khiến tất cả mọi người như trong hầm băng, từ thân thể tới tâm can bọn họ lạnh lẽo tới cực điểm , không còn chút tình cảm ấm áp nào nữa. Bọn họ thậm chí còn có ảo giác , bản thân mình trước mặt cỗ sát khí này cũng chỉ có thể thúc thủ chịu chết. Bất quá cỗ sát khí kia tới nhanh đi càng nhanh hơn. Mọi người còn chưa cảm nhận được hoàn toàn, cỗ sát khí này đã tiêu tán mất. Hai kẻ đang đối chiến kia cũng dứt khoát dừng lại, ánh mắt bọn họ đồng thời đặt trên thân thể dang ngừng vặn vẹo của Hạ Nhất Minh cách đó không xa. Kim Chiến Dịch kinh ngạc nói: - Hạ huynh. Ngươi làm gì vậy? Hạ Nhất Minh giật mình, vội vàng đứng thẳng lại, khí thế bạo phát vừa rồi sớm đã biến mất không chút tung tích. Hắn vốn tưởng Kim Chiến DỊch chết chắc rồi, ai ngờ người này phúc lớn mạng lớn, thoát khỏi một kiếp thần kỳ như vậy. Đã như thế hắn đương nhiên không cần phải liều mạng nữa. Tức giận trừng mắt nhìn lại, Hạ Nhất Minh nói: - Ta mỏi lưng duỗi một cái cũng không được sao? Tất cả mọi người trong lòng thầm mắng, nói hươu nói vượn, duỗi người cũng có thể kinh thiên động địa thế sao? Kim Chiến DỊch khóe miệng giật giật, gã lập tức hiểu rõ, nhìn Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, tiếp theo xoay người lại nói: - Lệ huynh . Chúng ta tiếp tục chứ? Lệ Giang Phong ánh mắt ký quái đánh giá Kim Chiến Dịch một hồi , sau đó thở dài nói: - Thôi. Ta nhận thua. Mọi người đột nhiên xôn xao hẳn lên, không rõ vì sao hắn đột nhiên nhận thua như vậy. Kim Chiến Dịch kinh hô một tiếng nói: - Lệ huynh. Ý ngươi là sao? Lệ Giang Phong trầm giọng nói: - Kim huynh. Ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi phải trả lời thật. Nguồn: http://Trà Truyện - Cứ hỏi. - Vừa rồi có phải ngươi quang hóa thần binh không? Lệ giang Phong từng chữ rõ ràng phát ra. Trong nháy mắt , cả Đại giác kỹ tràng biến thành một mảnh yên tĩnh, cho dù là trên đài cao cũng hoàn toàn không một tiếng động. Chỉ còn lại từng cơn gió núi lúc này không ngừng thổi qua , khiến mọi người cảm thấy áp lực cực lớn. Kim Chiến Dịch ánh mắt đảo quanh một vòng, trừ Hạ Nhất Minh cùng Bách Linh Bát ánh mắt mơ hồ , đám người còn lại vẻ mặt đều thừ ra. Rốt cuộc Kim Chiến DỊch chậm rãi gật đầu nói: - Lệ huynh nói không sai. Kim mỗ cũng là trong sinh tử may mắn quang hóa thành công.