Khi Phương Thịnh nói ra những lời này, sắc mặt mọi người cũng không được tốt lắm. Không chỉ có những vị Tôn giả mới tấn giai, mà ngay cả trên đài cao những vị Tôn giả đã tấn giai lâu năm như Vũ Mạc Phi cũng đồng dạng như vậy. Với nhãn lực của bọn họ, lẽ nào lại không nhận ra Phương Thịnh xuất thủ là do bất đắc dĩ. Nếu không phải Phương thịnh ra tay kéo Hắc Huyết, khoảng khác khi nãy để Hắc Huyết bạo phát e rằng lúc này sớm đã có một người chết tại chỗ rồi. Đương nhiên, lưỡng bại câu thương, đồng quy vu tận không phải là không có. Bởi thế khi Lệ Nhã Tĩnh chỉ trích cũng không ai phụ họa, mà lúc Phương Thịnh trả lời mỉa mai vẻ mặt mọi người lại vô cùng khó coi. Lạ Nhã Tĩnh mặc dù là nhi nữ của Lệ Giang Phong, nhưng ít nhất nàng không có thừa hưởng gương mặt quái dị của phụ thân. Lúc này dưới ánh mặt trời, mái tóc đen của nàng dài ôn nhu, giống như từng gợn sóng nhấp nhô trong không khí vậy. Một nụ cười nở trên môi càng khiến vẻ đẹp của Lệ Nhã Tĩnh thêm phần lôi cuốn. Hạ Nhất Minh trong lòng khẽ động, dung nhan của Lệ Nhã Tĩnh có lẽ không phải là đẹp nhất nhưng không thể nghi ngờ cũng được xếp vào hàng ngũ đứng đầu. "Phương huynh, phụ nữ chúng ta chỉ muốn bàn luận với anh hùng trong thiên hạ, chứ chưa bao giờ dám tự đại là đánh khắp thiên hạ vô địch thủ" Lệ Nhã Tĩnh nhỏ nhẹ nói, nhưng bất luận giọng nói nàng nhỏ cỡ nào cũng dễ dàng truyền khắp Đại giác kỹ tràng. "Trước khi ta rời Lưu Ly Động, lão tổ tông đã từng nói qua, không thể cùng Kỳ Liên Song Ma của Động Thiên Phúc Địa giao thủ" Ánh mắt mọi người lập tức hướng về Song Ma trên đài cao, Đại ma nói: "Lệ cô nương, Lưu Ly động chủ, lão nhân gia còn nhớ hai kẻ vô danh tiểu tốt như chúng ta sao?" Đối với người bình thường mà nói, Kỳ Liên Song Ma tuyệt đối lã những tồn tại cao cao tại thượng. Nhưng khi họ nhắc tới Nam Cương Lưu Ly động chủ lại không chút nào che giấu vẻ cung kính. Hơn nữa chưa ai dám xem thường Song Ma bọn họ, dường như trong lòng mọi người thì vị Lưu Ly động chủ kia có một địa vị nhất định. Lệ Nhã Tĩnh mỉm cười, nói: "Lão tổ tông từng đích thân chế tạo cho hai người một cặp binh khí. Bởi vậy lão nhân gia nói, chỉ cần hai vị sử dụng binh khí cùng lực lượng Ngũ hành, trước mắt các vị, không ai có khả năng chiến thắng. Lão nhân gia cấm ta hướng các vị khiêu chiến" Mọi người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt nhất thời lộ vẻ không tin. Đám người đến từ Đại Thân hiển nhiên rõ sự lợi hại cách đây nửa tháng, nhưng càng nghĩ đến người có thể chiến thắng Kỳ Liên Song Ma là Hạ Nhất Minh. Về phần những người khác đang âm thầm tính toán không ngừng. Kỳ Liên Song Ma cười khổ một tiếng, ánh mắt đồng thời hướng Hạ Nhất Minh. Lệ Nhã Tĩnh cất cao giọng: "Gia phụ hôm nay đã thắng Tân tôn giả của Đại Thân một trận, tiểu nữ cũng muốn đàm luận với Đại Thân cao thủ một chút. Phương huynh, nếu ngươi đã nói thế không bằng để tiểu nữ kiến thức qua một chút Truy Điện thân pháo của Vũ châu Phương Gia?" Phương Thịnh hít một hơi thật sâu, cho dù hắn có nguyện ý hay không cũng đã không còn lựa chọn nào khác. Hắn tiến tới hai bước, cổ tay vừa động, một cây sáo trúc đã xuất hiện: "Nếu Lệ cô nương nhất định muốn Phương mỗ bêu xấu, như vậy cung kính không bằng tuân mệnh" Trên đài cao tiếng cười dài phát ra, một người đứng lên, nói: "Các vị, bọn họ nếu đã nguyện ý giao đấu, mọi người không ngại đánh cuộc chớ" Chu Bát Thất cười dài, tức giận hừ một tiếng: "Lại là người này" Hạ Nhất Minh nghe ra âm điệu phẫn nộ của lão, lập tức hỏi: "Người này là ai?" "Đây là Tôn giả lâu năm của Nam Cương, Hoa Thụy Kim tôn giả, người này trời sinh thích đánh cuộc, cũng đã thắng không ít" Cùng ngồi một chỗ với Hoa Thụy Kim, trừ Vũ Mạc Phi của Đại Thân còn có sư phụ của Chu Bát Thất, Thiên Tri tôn giả - Ngả Văn Bân. Hai người này lập tức nhíu mày, Ngả Văn Bân thấy qua thực lực của Lễ Nhã Tĩnh nên không lên tiếng, nhưng Vũ Mạc Phi lại cười, nói: "Hoa huynh, ngươi với Lệ tôn giả rất tự tin a" Hoa Thụy Kim cười ha hả: "Vũ huynh, nếu tân Tôn giả của các vị cũng có tự tin như vậy, chi bằng ta vo8"i huynh đánh cược chứ" Lời nói vừa ra, đám tân Tôn giả Đại Thân lập tức trợn mắt, nhưng Hoa Thụy Kim như không phát hiện ra, vẫn tươi cười như cũ. Vũ Mạc Phi trâm giọng dáp: "Ngươi muốn cuộc thế nào?" "Thiên tài địa bảo, thần binh lợi khí, thứ gì cũng có thể cược" Hoa Thụy Kim cười hắc hắc, tiếp: "Đơn giản là một kiện nhất cấp thiên tài địa bảo, ngươi thấy thế nào?" Vũ Mạc Phi vẻ mặt khẽ biến, nhất cấp thiên tài địa bảo mặc dù không phải cấp cao nhất, nhưng cũng chỉ là vật chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, nếu may mắn thì hơn mười năm mới có được một kiện. Trong Vũ gia, ngay cả lão cũng khó điều động loại chí bảo này. Nhưng dưới ánh mắt của các vị tân Tôn giả, Vũ Mạc Phi trong lòng không khỏi cười khổ, nếu bản thân lúc này cự tuyệt thì e rằng địa vị lão trong mắt đám tân Tôn giả e rằng sẽ rớt xuống ngàn trượng a. Mặc dù trong lòng thầm mắng chửi, nhưng vẻ mặt lão vẫn tỏ ra vô cùng thoải mái: "Nếu Hoa huynh đã có hứng, Vũ mỗ cũng không ngại cùng Hoa huynh đánh cược một phen" Hoa Thụy Kim cười lớn tiếng, quay đầu nhìn Ngả Vân Bân, cười nói: "Ngả huynh, ngươi cũng theo chứ?" Ngả Văn Bân mỉm cười, đáp: "Đây là chuyện của hai nhà các ngươi, ta không có hứng tham dự" Vũ Mạc Phi nhất thời trầm xuống, mơ hồ có cảm giác không ổn. Trong kỹ tràng Lệ Nhã Tĩnh cùng Phương Thịnh đã sớm động thủ. Hai người bọn họ phương thức giao thủ cũng khác biệt. Lệ Nhã Tĩnh dù sao cũng là phụ nữ, bất luận tu luyện thế nào cũng không bằng phụ thân sát khi đằng đằng. Khi cùng người đối địch, nàng như một cách bướm tung bay giữa rừng hoa, nhẹ nhàng mà uyển chuyển. Còn Phương Thịnh sắc mặt lúc này vô cùng khó coi, hắn mặc dù xuất ra sáo ngọc nhưng lại không nghĩ đến Lệ Nhã Tĩnh cứ cự nhiên tay không kháng địch. Nếu ở một chốn không người, hắn sẽ tình nguyện cắn răng không thương hoa tiếc ngọc mà thẳng tay đánh tới. Nhưng giờ phút này trước mặt bao người, da mặt hắn có dày hơn đi nữa cũng không có ý dùng binh khí đối phó với một nữ tử tay không. Sáo ngọc trong tay đánh không được mà thu lại cũng không xong, quả thật có chút khó chịu. Cũng may thân pháp của hắn như điện, cho dù đối phương xuất thủ thế nào cũng khó mà đả thương hắn. Bất quá rất nhanh Phương Thịnh đã phát hiện, song chưởng của Lệ Nhã Tĩnh uy vũ không ngờ tạo nên một hình võng, cánh tay không ngừng huy vũ cả không gian như biến thành một chiếc lồng thật lớn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Truy Điện thân pháp của Phương Thịnh mặc dù còn chưa bị ảnh hưởng nhưng đã bắt đầu có chút khó khăn. Sắc mặt Phương Thịnh khẽ biến, hắn rốt cuộc bất chấp thân phận nữ tử của đối phương, sáo ngọc trong tay mạnh mẽ đâm tới. Tiếng sáo ngọc zé gió vang lên, giống như một lưỡi dao sắc bén chém đứt chiếc võng chân khí Lệ Nhã Tĩnh khổ sở bày ra. Nhưng Lệ Nhã Tĩnh trên mặt lại xuất hiện một tia cười lạnh, động tác của nàng càng nhanh hơn, cả không gian như xuất hiện biến hóa kỳ dị. Phương Thịnh cảm nhận cả người như chạm vào khối bông, trên dưới, trái phải, trước sau đềm mềm nhũn, khiến hắn cảm giác không thể phát lực. Cảm giác này thật sự vô cùng quái dị, đối với vũ kỹ cổ quái của đối phương hắn càng thêm kiêng kỵ. Hít một hơi thiệt dài, hắn đưa sáo ngọc lên miệng, bắt đầu thổi. Một cỗ chân khí cường đại không ngừng tuôn ra, mỗi một cỗ chân khí như một mũi tên nhọn trong không trung không ngừng bay lượn, bắn phá không gian thần kỳ kia. Trong nháy mắt, công phu thần kỳ của Lệ Nhã Tĩnh đã bị hóa giải hoàn toàn. Bất quá trên mặt nàng chỉ lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn không tắt đi tia cười lạnh: "Ngọc địch của Phương huynh quả nhiên lợi lại, tiểu muội không thể làm gì khác hơn đành mượn lực binh khí thôi" Phương Thịnh lộ vẻ ngưng trọng, hắn biết binh khí của đối phương nhất định không phải vật bình thường. Lệ Nhã Tĩnh cổ tay vừa động, một cỗ vụ khí lập tức xuất hiện, sau khi vụ khí kia tiêu tan, trong bàn tay ngọc xua6"t hiện một kiện binh khí kỳ dị đến cực điểm. Hạ Nhất Minh cùng Kim Chiếc Dịnh đồng thời liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đồng thời kinh hô: "Cửu Long Lô" Lúc này trên tay Lệ Nhã Tĩnh chích thực là Cửu Long Lô mà bọn họ thường thấy trong luyện đan thất tại Linh Tiêu Bảo Điện. Nhưng Phương Thịnh hiển nhiên không biết đây là vật gì, trong mắt hắn chỉ hiện lên vẻ kỳ quái, dường như không hiểu một nữ tử vì sao lại sử dụng chiếc lô đỉnh khắc hình chín đầu rồng làm binh khí. Bất quá hắn cũng hiểu được binh khí càng cổ quái, uy lực phát ra càng không thể coi thường. "Phương huynh, đây là binh khí của tiểu muội, ngươi cẩn thận" Lệ Nhã Tĩnh mỉm cười, nhẹ nhàng mở miệng lô. Đột nhiên, một đầu hỏa long cực lớn vọt ra từ miệng lô, bắn thẳng về phía Phương Thịnh. Tiếp đó là đầu thứ hai, thứ ba... tổng cộng bảy đầu hỏa long, khiến bầu trời như một biển lửa. Đám hỏa long vô cùng sống động, mặc dầu còn xa mới có uy lực như Hỏa Long trong thần khí chân chính nhưng cũng không phải một vị tân Tôn giả có thể chịu được. Truy Điện thân pháp của Phương Thịnh tuy lợi hại, nhưng trong biển lửa này canh bản là hắn không có đất để dụng võ rồi. Sáo ngọc của hắn vung lên tạo thành một không gian bao bọc toàn thân, nhưng áp lực xung quanh ngày một tăng lên. Áp lực này vô cùng lớn, không phải là cái mà Phương Thịnh có thể chống cự được. Thở ra một hơi thật dài, lại nghĩ tới lai lịch của kiện binh khí này, Phương Thịnh bất đắc dĩ đành mở miệng nhận thua. Ánh mắt mọi người nhất thời tập trung vào Cửu Long Lô trên tay Lệ Nhã Tĩnh, trong đó ngoài sự phức tạp mờ mịt, còn có một tia tham lam. Có được thứ thần khí mô phỏng như vậy, trách không được Hoa Thụy Kim tự tin như thế. Vũ Mạc Phi sắc mặt vô cùng khó coi, trận tỷ thí này không phải cân sức, bất luận kẻ nào đụng phải thất đầu hỏa long trong Cửa Long Lô e rằng cũng chỉ bó tay bất lực. Lệ Nhã Tĩnh thu lại Cửu Long Lô lặng lẽ đứng trên kỹ tràng. Lệ Giang Phong cười lớn tiếng, vỗ vỗ ngực nói: "Các vị tới từ Đại Thân, còn ai nguyện ý nhận lời khiêu chiến của ta không?" Câu nói của hắn chưa dứt đã nghe đồng loạt hai thanh âm vang lên: "Ta nhận lời khiêu chiến của ngươi."