Ánh mắt Hạ Nhất Minh sắc như dao, nhìn chằm chằm vào đối phương. Nếu là cao thủ cùng đẳng cấp thì cho dù là tôn giả cũng phải kinh hãi trước uy áp của Hạ Nhất Minh. Nhưng hắc y nhân đối diện vẫn sừng sững như ngọn núi, không hề có chút lay động. hơi thở của gã ổn định mà mạnh mẽ, bao phủ quanh người Hạ Nhất Minh. Bất chợt, hạ nhất Minh có cảm giác như bị một con độc xà theo dõi, ùng mình một cái. Cau mày , hạ nhất Minh cao giọng nói: - Các hạ nói xá lợi nào? Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng nói: - Bảy mươi hai viên xá lợi của Đôgn Hải cổ lão ma chẳng lẽ không phải? Hạ Nhất Minh thản nhiên nhìn hắn nói: - Quả thật Cổ lão ma là do ta giết chết, nhưng xá lợi của hắn ta không lấy. Người nọ cười ha hả nói: - Mặc dù ngươi không cầm nhưng đồng bọn của ngươi lại cầm. Lông mày Hạ Nhất Minh hơi nhướng lên, giọng nói của hắn chợt thay đổi: - Các hạ tới đây để tìm xá lợi thì không phải là kẻ vô danh. Khôgn biết có thể nói ra danh tính của mình cho Hạ mỗ biết được không? Để cho hạ mỗ được biết thêm một kỳ nhân nữa của Hoàng tuyền môn. hắc y nhân trầm giọng nói: - Danh tính cũng chỉ để gọi mà thôi. Chẳng lẽ nó quan trọng đến vậy? hạ nhất Minh ôm quyền thi lễ, mỉm cười. Người nọ trầm ngâm một chút, nói: - Lão phu là Hô Duyên Ngạo Bác của Hoàng tuyền môn. mặc dù Hạ Nhất Minh đã sớm đoán đối phương chính là thích khách của Hoàng Tuyền môn nhưng đến lúc này mới hoàn toàn chắc chắn. - Hô Duyên huynh có thể biết rõ ràng như thế thì chắc đã xuất hiện ở Hải thiên thành đúng không? - Hạ Nhất Minh mở miệng hỏi, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của đối phương. Hô Duyên Ngạo Bác cũng mở miệng nói: - Đúng thế! lão phu đã có mặt ở Hải thiên thành, thậm chí còn chứng kiến cả trận đấu ở đó. Hạ nhất Minh cảm thấy thất kinh, khong ngờ người này thật sự có mặt. nếu lúc đó, hắn ra tay tương trợ cho bọn Lâm Nghi Vũ thì kết quả lúc này đã hoàn toàn khác. - Nếu Hô Duyên huynh đã có mặt ở đó thì tại sao không ra tay đoạt lấy xá lợi? - hạ nhất Minh trầm giọng hỏi. Hô Duyên Ngạo Bác cười lạnh nói: - Đồng bọn của ngươi đã ra tay trước lão phu. mặc dù lão phu cũng muốn lấy nó nhưng vẫn không muốn gây thù chuốc oán với một vị cao thủ ngũ khí triều nguyên. Hạ nhất Minh bừng tỉnh, thì ra là lão kiêng kỵ Bách Linh Bát. Nghiêm mặt lại , Hạ Nhất Minh cao giọng nói: - Hô Duyên huynh! Theo Hạ mỗ biết thì từ trước đến nay, Hoàng Tuyền môn có cấm lệnh phạm vi hoạt động chỉ trong Đại thân mà thôi. Vì sao mà các hạ có thể ra Hải ngoại, chẳng lẽ đã bỏ cấm lệnh đó? Hô Duyên Ngạo Bác cười dài một tiếng nói: - Một người Tây Bắc như ngươi không ngờ cũng biết tới quy định này của bổn môn. - Hắn dừng lại một chút nói: - Quả thực bổn môn có quy định đó. Nhưng trong một tình huống đặc biệt, tôn gả của bổn môn vẫn có thể ra khỏi biên giới Đại Thân. Còn tình huống đó là cái gì, ngươi khôgn cần biết. Hạ Nhất Minh sực nhớ tới Tư Mã Âm - Cao thủ của Hoàng Tuyền môn lúc xưa. Rồi nhớ tới Cổ lão ma nắm giữ Ngưng Huyết thuật... Bất chợt trong đầu hắn chợt nảy ra một ý nghĩ. Hạ Nhất Minh ngẩng đầu nói: - Cổ lão ma và Hoàng Tuyền môn các ngươi có quan hệ thế nào? Chẳng lẽ hắn là phản đồ của quý môn? Hô Duyên Ngạo Bác ngẩn người. mặc dù hắn không trả lời câu hỏi của Hạ Nhất Minh, nhưng chút thay đổi trong ánh mắt cũng đã nói lên rất nhiều điều. - Các hạ quả là thông minh. Chẳng trách còn trẻ đã có thể tu luyện tới mức đọ này. - Hô Duyên Ngạo Bác thở dài một tiếng nói: - Nếu không phải bảy mươi hai viên xá lợi và Ngưng huyết kinh rất quan trọng với bổn môn thì chúng ta cũng không muốn làm kẻ địch của ngươi. hạ nhất Minh mỉm cười, tỏng lòng hắn cũng biết Tư mã Âm cũng chính là phản đồ của Hoàng Tuyền môn. Chỉ có điều, Hoàng tuyền môn cũng không biét việc này, nếu không bọn họ đã phái tôn giả tới từ lâu rồi. - Hô Duyên huynh! Ngươi đã biết Cổ lão ma ở đó sao không ra tay sớm? - Hạ nhất Minh trầm giọng hỏi. Rõ ràng gã là một cao thủ ngũ khí triều nguyên. Nếu ra tay vẫn có thể bắt được đám người Cổ lão ma. Hô Duyên Ngạo Bác hừ lạnh nói: - Cổ lão ma thu được một con Lục túc thánh thú. Tốc độ của nó ngươi cũng đã thấy. Mặc dù lão phu có thể thắng được bọn họ, nhưng lại không thể đuổi được vì thế đành phải ẩn giấu hành tung. Hạ Nhất Minh cười nói: - thì ra là thế. Có điều chẳng lẽ Hô duyên huynh nghĩ bạch mã của tại hạ không được như Lục túc thánh thú hay sao? Hô Duyên Ngạo Bác lắc đầu nói: - Mặc dù lão phu không biết thánh thú của các hạ từ đâu mà có, nhưng năng lực của nó hoàn toàn hơn xa Lục túc thánh thú. Hạ Nhất Minh cười hắc hắc nói: - Đã thế sao Hô Duyên huynh lại còn tới đây? Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng có thể đuổi được hay sao? - ĐUổi theo bạch mã là chuyện không thể. Nhưng các hạ và Cổ lão ma khác nhau. Hô Duyên Ngạo bác thản nhiên nói: - Cổ lão ma có một người nên có thể bỏ chạy. Nhưng các hạ thì khác. Hạ Nhất Minh thôi cười, ánh mắt lóe lên sát khí. Mặc dù đối phương là cao thủ ngũ khí triều nguyên, nhưng vào lúc này Hạ nhất Minh vẫn nảy ý định giết chết hắn ngay tại chỗ. Thậm chí bỏ mạng cũng không tiếc. Cảm nhận sát khí phát ra từ Hạ Nhất Minh, Hô Duyên Ngạo Bác thản nhiên nói: - Vì các hạ đã trở thành tôn giả nên theo quy tắc: sau khi bổn môn có được bảy mươi hai viên xá lợi và Ngưng huyết kinh liền bồi thường cho các hạ. Hạ Nhất Minh nhếch mép cười. Hô Duyên Ngạo Bác vẫn làm như không thấy, nói tiếp: - các hạ cũng có thể ra điều kiện bồi thường với bổn môn. Nếu trong khả năng, bổn môn sẽ tận lực hoàn thành cho các hạ. Cuối cùng Hạ Nhất MInh không nhịn được nữa, ngửa mặt lên trời cười dài nói:
- nếu Hạ mỗ không muốn? - Nếu ngươi khôgn muốn cũng rất đơn giản. Bổn môn sẽ phái cao thủ khiêu chiến với ngươi. Nếu thắng, vật của ngươi sẽ thuộc về bổn môn mà thua thì trong vòng trăm năm, bổn môn sẽ khôgn tìm đến nữa. - Hô Duyên Ngạo Bác bình tĩnh nói. nét mặt Hạ Nhất MInh âm trầm, suy nghĩ một lúc nói: - ĐƯợc! Hạ mỗ tiếp nhận khiêu chiến của quý môn. Hô Duyên Ngạo Bác gật đầu nói: - Lão phu phải trở về bẩm báo môn chủ. Cáo từ. Hạ Nhất MInh lạnh lùng nhìn hắn xoay người rời đi. Chân khí trong cơ thể hắn nhanh chóng vận chuyển, chực ra tay ngăn chặn. Tuy nhiên, chưa nói đến việc có thể thắng hay không. Mà cho dù có thể giết chết được hắn thì việc này chắc chắn Hoàng tuyền môn cũng đã biết rồi. Nếu để cho một số lượng lớn thích khách tới Tây Bắc thì Hạ gia trang chắc chắn sẽ diệt tuyệt. Thở dài một tiếg, hạ Nhất Minh vỗ nhẹ đầu ngựa. Bạch mã vừa mới xoay người , nét mặt hắn thay đổi ngay lập tức. hắn có thể cảm nhận được một chút sát khí từ bên cạnh lan đến. Chẳng hề nghĩ ngợi, hạ nhất Minh vung tay lên, lấy ngũ hành hoàn chặn lại thanh binh khí đang đánh tới từ phía sau. Bạch mã hí lên một tiếng, hai chân sau đá mạnh một cái. Nhưng cho dù động tác của nó có nhanh đến mấy thì người đánh lén phía sau vẫn có sự phòng bị trước, ra tay không trúng liền lập tức lùi lại phía sau khiến hcohai cước của bạch mã đá vào khoảng không. Một tiếng hí dài phẫn nộ phát ra, bạch mã nhảy lên cao, xoay người lại. Trong khoảng khắc ngắn ngủi đó, Hạ Nhất Minh đã nhìn thấy người vừa đánh lén chính là Hô Duyên Ngạo Bác. Thích khách của Hoàng tuyền môn quả nhiên là hạng người âm độc. Miệng thì nói rời đi, nhưng lại âm thầm chờ cơ hội đánh lén. Trên sừng bạch mã xuất hiện một luồng ánh sáng màu tím, trong nháy mắt dung nhập vào ngũ hành hoàn. Đồng thời Hạ Nhất Minh cũng dụng đến tám thành chân khí khiến cho ngũ hành hoàn xuất ra tương ứng bằng đó năng lượng. Vung nhẹ tay một cái, năng lượng khổng lồ trong ngũ hành hoàn lao thẳng về phía Hô Duyên Ngạo Bác. Nguồn năng lượng mang theo tốc độ công kích cực nhanh của lôi điện khiến cho Hô Duyên Ngạo Bác muốn né tránh nhưng vẫn bị đánh trúng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện Một tiếng nổ lớn vang lên, trên mặt đất xuất hiện một cái hố to, nhưng nét mặt Hạ nhất Minh lại càng khó coi. Hắn nhỏ giọng thốt ra mấy chữ. "Thất Chân thuật". Một bóng đen chớp động, Hô Duyên Ngạo Bác lại xuất hiện trước mặt Hạ Nhất Minh và bạch mã. Hắn lạnh nhạt nói: - Nếu không có Thất Chân thuật thì làm sao lão phu có thể qua mặt các ngươi một thời gian dài như thế? Hạ Nhất Minh hừ lạnh một tiếng nói: - Thường Châu Hác gia và hoàng Tuyền môn các ngươi có quan hệ thế nào? Hô Duyên Ngạo Bác lắc đầu nói: - Việc này không liên quan tới cac hạ, không cần phải hỏi. Hạ Nhất MInh lạnh lùng nhìn gã. Qua một chiêu vừa rồi, hắn cũng không dám coi thường nữa. - các hạ nói rời đi sao còn quay lại đánh lén tại hạ? Chẳng lẽ đây là phong cách của Hoàng tuyền môn ? Hô Duyên Ngạo Bác như chẳng hề nghe thấy mấy lời châm chọc của Hạ Nhất Minh. Hắn mở miệng nói: - Thanh danh của ngươi mặc dù rất lớn, hơn nữa lão phu cũng đã nhìn thấy ngươi giao thủ với đám người cổ lão ma. Nhưng theo môn quy, lão phu cũng phải thử với ngươi mấy chiêu mới có thể quyết định xem phái người nào đến quyết đấu với ngươi. Lời nói của hắn sức tự nhiên, không hề có chút ngập ngừng. Hạ Nhất Minh không biết noí thế nào, trong lòng thầm mắng. Hắn đảo mặt nói: - Như vậy các hạ có cần ra tay nữa không? Hô Duyên Ngạo Bác lắc đầu nói: - Ngươi tránh được một lần là đủ rồi. Nhất thời Hạ Nhất Minh bình tĩnh lại. Tuy nhiên ngay lập tức, hắn sững người nhìn chằm chằm về phía sau Hô Duyên Ngạo Bác như không tin vào mắt mình. Hô Duyên Ngạo Bác cảm thấy kinh hãi, hắn quay đầu lại nhìn về phía sau nhưng cảm thấy trống trơn. Một tiếng rít dài phát ra trong không trung, hướng về phía Hô Duyên Ngạo Bác.