Vũ Thần

Chương 569: Chuyển đồ

Tiếng hí của bạch mã vọng đến khiến cho cả Hoắc phủ nhất thời nhốn nháo.
Toàn bộ Hoắc gia, từ Hoắc Nhạc Thanh cho tới tất cả đám người hầu cũng đều biết rằng bọn họ có được địa vị như ngày hôm nay ở Kiền Sơn thành chính là nhờ mối quan hệ với Sở Hao Châu và hạ Nhất Minh.
Tiếng hí của lôi điện bất kỳ người nào đã nghe thấy cũng đều không thể quên được. Vì vậy , sau khi nghe thấy tiếng hí của nó, toàn bộ các nhân vật trong Hoắc gia đều bỏ hết công việc bước ra đón.
Một đạo bạch quang lóe lên, bạch mã lôi điện xuất hiện trước cửa Hoắc phủ. Hạ Nhất Minh vừa mới nhảy xuống ngựa đã thấy cánh cửa lớn ầm ầm mở ra, sau đó Hoắc Nhạc Thanh và Trương Hòa Thái cùng bước ra ngoài.
Nét mặt bọn họ vô cùng vui vẻ, thái độ đối với Hạ Nhất Minh còn cung kính hơn so với Triển Hồng Đồ vài phần.
Trên bầu trời chợt hiện lên một luồng ánh sáng, Bách Linh Bát và Sở Hao Châu cùng hạ từ trên cao xuống.
Ánh mắt đám người Hoắc gia đều xuất hiện một sự thèm muốn. Những người có thể bay lượn giống như chim trên trời đã nằm ngoài sự tưởng tượng của bọn họ. Trong phút chốc, địa vị của Sở Hao Châu trong lòng bọn họ còn cao hơn Triển Hồng Đồ - lão tổ tông của Kiền Sơn môn một bậc.
Tuy nhiên, tất cả đều chỉ giữ ý nghĩ đó ở trong lòng, không có người nào dám nói ra miệng.
Hai tai Hạ Nhất Minh khẽ lay động một chút liền cười nói:
- Sở lão ca! Có lẽ mối lo lắng của huynh là vô ích.
Sở Hao Châu hừ lạnh một tiếng. Trong lòng lão mặc dù đang rất vui vẻ nhưng vẫn cố tỏ ra như vậy trước mặt Hạ Nhất Minh.
Hoắc Nhạc Thanh khom người, cao giọng nói:
- Bái kiến các vị tiền... - Thanh âm của hắn đột nhiên dừng lại, giống như bị thứ gì đó chặn ngang cổ họng.
Tất cả đều cảm thấy ngạc nhiên, cùng ngẩng đầu lên nhìn.
Sau khi nhìn kỹ mấy đại nhân vật trước mắt, mọi người đều cúi đầu, không dám ngẩng lên bình phẩm.
Tuy nhiên, vẫn có một vài người liếc mắt nhìn trộm, ánh mắt có phần kỳ lạ. Nếu không phải lo ngại thực lực của mấy vị tôn giả, bọn họ đã phá lên cười từ lâu rồi.
Hạ Nhất Minh sửng sốt, quay đầu nhìn Sở Hao Châu. Lúc này hắn mới hiểu tại sao mọi người lại có vẻ mặt như thế. Hắn khôgn nhịn nổi ôm bụng phá lên cười.
Mặc dù mấy người bọn họ ra biển có một tháng, nhưng mái tóc dài của Sở Hao Châu chỉ còn có một chút. Ngay cả bộ râu mang dáng vẻ tiên phong đạo cốt của lão cũng hết sức thảm hại.
Đám người Hoắc Nhạc Thanh cố gắng nhịn như thế đã là giỏi lắm rồi.
Sở Hao Châu lườm Hạ Nhất Minh một cái. Nếu những người xung quanh mà dám mở miệng cười, lão đã lấy long tiên ra quất cho vài cái. Nhưng người cười lại chính là Hạ Nhất Minh...
Lắc đầu, lão bất đắc dĩ đi nhanh vào bên trong không thèm liếc mắt nhìn ngang lấy một cái.
Bách Linh Bát cũng xoay người đi vào trong hậu viện.
Ở đây, không chỉ có phòng của Bách Linh Bát mà ngay cả phòng của bảo trư và bạch mã cũng đều có. Thậm chí mấy căn phòng đó còn lộng lẫy hơn phòng của Hoắc Nhạc Thanh rất nhiều.
Có thể thấy được Hoắc gia và Kiền sơn môn cung kính với đám người Hạ Nhất Minh tới mức độ nào.
Bạch mã lôi điẹn phe phẩy cái đuôi đi theo Bách Linh bát vào trong hậu viện.
Hạ Nhất Minh lắc đầu cười nói:
- Hoắc gia chủ! Tính tình mấy người đó có chút quái dị. Xin đừng trách.
Hoắc Nhạc Thanh vội vàng nói:
- Không dám! Hạ tôn giả cứ đùa.
Trong lòng hắn thầm nghĩ: "Nếu muốn trách móc thì cũng phải có thực lực mới được.
Cho dù là Triển Hồng Đồ đại nhân cũng không dám đứng trước mặt mấy người này mà phóng túng nói gì tới ta2.
Hạ Nhất Minh khách sáo nói vài câu, chợt hỏi sang chuyện khác:
- Chủ lực của Kiền Sơn môn chẳng phải đang đuổi theo tàn dư của Hải THiên môn hay sao? Thế nào mà hai vị vẫn còn ở đây?
Trương Hòa thái vội vàng nói:
- Triển tổ sư phân phó đệ tử và Hoắc gia chủ ở lại Kiền Sơn thành để tiếp đãi Hạ tôn giả.
Hạ Nhất Minh dở khóc , dở cười nói:
- CHúng ta làm sao mà phải tiếp đãi?
Trương Hòa Thái cuống quýt thanh minh. Sau đó hắn mạnh dạn hỏi:
- Hạ tôn giả đại nhân! Không biết Sở tôn giả đại nhân làm sao lại thay đổi kiểu tóc? Chẳng lẽ đại nhân không hài lòng với sự tiếp đón của chúng ta hay sao?
Nói xong ánh mắt hắn có chút hồi hộp chăm chú nhìn Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh cảm thấy buồn cười, đành bịa chuyện nói:
- Ngươi nói tới Sở lão ca? Sau khi hắn báo được thù, cảm giác không còn gì vướng mắc trên đời nữa nên định xuất gia. Cũng may là Hạ mỗ đến sớm nên mới ngăn cản được lão. Nếu không thiên hạ lại mất đi một cao thủ mà nhiều thêm một tên hòa thượng mất rồi.
Trương Hòa Thái và Hoắc Nhạc thanh đưa mắt nhìn trong lòng hết sức thắc mắc.
Nếu Sở Hao Châu muốn lánh đời thì làm sao Hạ Nhất Minh có thể tìm được một cách dễ dàng? HƠn nữa, Sở Hao Châu lại vừa mới thu Hoắc Đông Thành làm đồ đệ, còn tự mình chỉ dậy không hề có chuyện muốn xa lánh hồng trần chút nào.
Trong lời nói của Hạ Nhất Minh có một chỗ sơ hở rất lớn đó là hòa thượng chỉ cần cạo trọc đầu chứ không cần cạo cả râu ria.
Có điều trong lòng thì thắc mắc như vậy nhưng bọn họ cũng không dám mở miệng ra chất vấn hạ Nhất Minh.
Trương Hòa Thái do dự một chút nói:
- Hạ tôn giả đại nhân! Hôm trước trong Hải thiên thành truyền ra một tin tức.
Hạ Nhất Minh giật mình nói:
- TIn tức có liên quan đến ta hay sao?
Trương Hòa Thái cười khổ nói:
- Có lẽ có chút liên quan.
Hạ Nhất Minh cảm thấy tò mò hỏi:
- TIn gì?
Trương Hòa Thái đau khổ nói:
- Hạ tôn giả đại nhân! Ngài và Sở tôn giả đại nhân liên thủ giết chết bốn lão tổ tông của Hải Thiên môn. Nhưng thi thể của bọn họ đã biến mất.
Hạ Nhất Minh chợt đứng sững lại. Hắn quay đầu lại hỏi:
- Là người nào gây ra?
Trương Hòa Thái lắc đầu nói:
- Vãn bối không biết.
Cái nhìn của Hạ Nhất Minh hết sức lạnh lùng khién cho mồ hôi trên người hắn chảy ra ướt sũng áo.
Một lúc sau, Hạ Nhất Minh mới cười ha hả nói:
- Có người ăn trộm thi thể quả thực rất thú vị. - Nói xong hắn xoay người đi vào hậu viện.
Sau khi Hạ Nhát Minh khuất dạng, Trương Hòa Thái mới dám đưa tay lên lau mồ hôi trên trán.
Mặc dù bình thường bẻ mặt Hạ Nhất Minh hết sức onhofa, nói chuyện thoải mái, thậm chí còn xưng huynh gọi đệ với người ta. Nhưng một khi thay đỏi, áp lực từ cơ thể hắn khiến cho người ta cảm thấy rất khó chịu. Đó hoàn toàn là uy áp phát ra từ một vị tôn giả.
Hạ Nhất Minh cũng chẳng quan tâm đám người Trương Hòa Thái nghĩ gì. Hắn đi vào hậu viện liên đi tìm ngay Sở Hao Châu, thuật lại những gì mình vừa nghe thấy.
Sở Hao Châu biến sắc nói:
- Thi thể bị trộm cũng không sao nhưng bảo tàng trong Hải thiên thành thì thế nào?
Hạ Nhất Minh nói:
- Bảo tàng là chỗ mà chỉ có mấy người chúng ta biết. Vì vậy mà ta cũng không có hỏi.
Sở Hao Châu trầm giọng:
- Theo ta thấy, ngươi nên cưỡi bạch mã nhanh chóng tới đó thu thập toàn bộ vào trong không gian hạng liên mới là biện pháp tốt nhất.
Hạ Nhất MInh gật đầu. Sau khi nghe chuyện mấy cái thi thể bị mất tích Hạ Nhất Minh đã nhớ ngay tới bảo tàng. Nếu ngay cả Sở Hao Châu cũng nghĩ như vậy thì hắn cũng chẳng dám chậm trễ.
Vào lúc đêm xuống, hạ Nhất Minh cưỡi bạch mã lặng lẽ rời khỏi thành. Tốc độ của lôi điện cực nhanh, chỉ trong nửa canh giờ đã tới Hải thiên thành.
Tới nơi, Hạ Nhất Minh để nó ở bên ngoài chờ còn hắn thì đột nhập vào bên trong.
Khung cảnh Hải thiên thành so với trước đây đã hoang tàn hơn rất nhiều. Đặc biệt là vào ban đêm càng không có dấu vết của con người. Ngay cả đám đệ tử của kiền sơn môn và Linh thứu cố ccunxg không thấy bóng dáng.
Hạ Nhất Minh đi tới vị trí đại điện. Đảo mắt nhìn chung quanh, Hạ Nhất Minh xác định lại vị trí một lần nữa, sau đó mở cơ quan. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Bước vào trong động, Hạ Nhất Minh liếc mắt một cái liền xác định được vẫn chưa có người nào bước vào đây.
Tháo không gian hạng liên từ trên cổ xuống. Sau khi quán nhập chân khí vào trong đó, không gian thần bí liền hiẹn ra trước mắt.
Hạ Nhất Minh nhanh chóng đem toàn bộ các loại bảo vật cho vào trong không gian. Sau khi xong hết tất cả mọi thứ, hắn mới bỏ hoàng kim vào.
Hoàng kim của Hải thiên môn có được rất nhiều. Chúng được chất thành một đống cực to. Hạ Nhất Minh phải mất nửa canh gờ mới chuyển hết vào trong khôgn gian.
Đưa mắt nhìn tầng hầm một lần nữa, Hạ Nhất Minh thu hạng liên lại, xoay người rời đi.
Chưa lên đến mặt đất, hắn đã nghe thấy tiếng bước chân người đang chạy tới. Hạ Nhất Minh ngẩn người. Trong nháy mắt, hắn hiểu ra có người đã phát hiện ra cửa động.
Mỉm cười, hạ Nhất Minh cũng chẳng thèm tránh né, cứ vậy mà nhảy ra ngoài.
Đảo mắt về phía người đang chạy tới, Hạ Nhất Minh cũng chẳng để ý xem đó là ai. Thân hình hắn nhoáng lên một cái liền giống lưu tinh biến mất.