Vũ Thần

Chương 553: Thịnh hội của Hoắc gia

Bọn họ trong lòng mặc dù vâng vâng dạ dạ tuân lệnh, nhưng khiến cho nhiều cường giả ở chỗ này chờ làm cho trong lòng bọn họ vẫn có chút không yên.
Triển Hồng Đồ vuốt chòm râu dài, đột nhiên nói:
- Hồng Vũ, lão phu lần trước có nói sẽ thu nhận ngươi làm đệ tử, không biết ý ngươi như thế nào?
Hoắc Hồng Vũ vội vàng bước ra khỏi hàng, đi tới trước mặt Triển Hồng Đồ quỳ xuống dập đầu mấy cái, vui mừng nói:
- Đệ tử nguyện ý.
Cho dù là các cường giả trong Kiền sơn môn cũng phải dùng ánh mắt hâm mộ nhìn hắn. Được Triển Hồng Đồ nhìn trúng như vậy địa vị của hắn ở trong Kiền sơn môn lập tức được tiến một bước dài.
Triển Hồng Đồ cười lớn một tiếng, đưa tay đỡ hắn dậy, chăm chú nhìn một lúc nói:
- Hỏa , Thổ song hệ nội kình của ngươi đã tu luyện tới thập tầng chi cảnh, từ giờ trở đi ta sẽ truyền thụ cho ngươi một đoạn khẩu quyết tu luyện. Sau đó nửa năm ta sẽ trợ giúp con tiến vào tiên thiên cảnh giới.
Người nhà Hoắc gia nghe thấy thế thì vui mừng khôn xiết , lấy thân phận của Triển Hồng Đồ đã ở trước mặt nhiều người nói như vậy thì đó chính là chuyện không thể thay đổi.
Nghĩ tới việc trong gia tộc sắp xuất hiện tiên thiên cường giả thứ hai, dù là bọn hắn biết không thể chiếm được một danh ngạch tham gia luận võ đại hội sắp tới, nhưng giờ phút này vẫn hưng phấn dị thường.
Đột nhiên từ bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập chạy tới, hai người một trước một sau tiến vào trong đại sảnh.
Người đi trước tầm bốn mươi tuổi, sắc mặt tương đối nhợt nhạt, tựa hồ như bị bệnh nặng mới khỏi. Sau lưng lão là một người có vẻ mặt anh khí, mặc dù tu vi còn thấp không được mọi người coi trọng, nhưng ánh mắt hắn tràn ngập sự tin tưởng.
Triển Hồng Đồ cười ha hả, nói:
- Đông Thành hiền chất, Thỷu hệ công pháp của ngươi đã tu luyện tới tầng thứ tư sắp tới có khả năng tiến vào tầng thứ năm, thật sự là đáng mừng a.
Hoắc Đông Thành cung kính nói:
- Tạ ơn tiền bối khích lệ.
Trong lòng những người xung quanh không khỏi có chút cảm giác cổ quái xuất hiện.
Với thân phận tôn giả của Triển Hồng Đồ mà lại khích lệ một vãn bối có tu vi nội kình tầng thứ tư , loại tình huống này chỉ sợ là độc nhất vô nhị.
Ánh mắt Chân Vãn Khanh đảo qua trên người Hoắc Đông thành vài vòng, cười gật đầu nói:
- Không sai. Quả nhiên là có thiên phú khác thường a.
Hai người Trương Hòa thái cùng Hoắc Nhạc thanh đỏ mặt tía tai, bọn họ trước kia còn tưởng rằng thiên phú của Hoắc Đông Thành rất tệ. Nếu tu luyện thì ở trên con đường võ đạo cũng không có bao nhiêu phát triển, nhưng hôm nay thấy được thái độ của cao thủ cấp bậc tôn giả mới biết được trước kia mình sai lầm rất lớn.
Nếu không phải Hạ tiên sinh đến nhà, như vậy làm sao có thể phát hiện ra thiên tài được?
Hoắc Đông Thành mặc dù không biết vị quý phu nhân này là ai , nhưng hành lễ ân cần hỏi thăm.
Hoắc Hồng Hướng đột nhiên ho khan vài tiéng, mặc dù lão đã tận lực áp chế nhưng cũng không thể ngăn chặn hết được tiếng ho của mình.
Hoắc Đông Thành vội vàng xoay người lại nói:
- Phụ thân, thân thể người chưa tốt, hay là quay vào nghỉ ngơi tiếp đi.
Chân Vãn Khanh đứng lên, đưa tay ra bắt mạch của Hoắc Hồng Hướng, sau một lát nàng cười nói:
- Phụ thân ngươi trước đây bị nội thương nghiêm trọng, nhưng may là được cứu chữa kịp thời hơn nữa còn được phục dụng thánh dược, cho nên thương thế không đáng lo ngại. Bất quá nếu muốn hoàn toàn khỏi hẳn thì cũng cần ột thời gian nữa. Lão thân ở đây có một lọ đan dược của linh thứu cốc, nó đối với việc khôi phục thân thể có lợi ích rất lớn, ta cho ngươi. Nguồn: http://Trà Truyện
Nàng tiện tay đem lọ đan dược vứt ra, Hoắc Đông thành tiếp lấy, bản thân hơi do dự một chút rồi khom người cảm tạ.
Nếu đan dược này đối với sự khôi phục của phụ thân có trợ giúp rất lớn, như vậy dù thế nào hắn cũng phải nhận ân tình này.
Chân Vãn Khanh đảo ánh mắt nói:
- Đông Thành hiền chất, là ai đã gây ra thương thế cho phụ thân ngươi?
Lời của nàng mặc dù không rõ ràng, nhưng thanh âm không chút nào che dấu sát khí. Tựa hồ chỉ cần Hoắc Đông thành nói ra, nàng sẽ lập tức đứng ra báo thù cho hắn.
Trong lúc nhất thời, không khí trong đại sảnh đều trở nên ngưng trọng, ngay cả Triển Hồng Đồ cũng cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Hắn đối với việc toàn bộ Đổng gia bị giết vốn trước vẫn áy náy nay đã hoàn toàn tan biến theo mây khói.
Hoắc Đông thanh cười khổ một tiếng nói:
- Đa tạ tiền bối quan tâm. Kẻ đánh gia phụ bị thương nay đã báo ứng, không thể tiếp tục gây sóng gió gì nữa.
Chân Vãn Khanh lúc này mới thư thái tinh thần, nàng gật đầu một cái, đột nhiên nói:
- Ta với hiền chất lần đầu tiên gặp mặt, do vội vàng tới đây nên không mang theo lễ vật gì tốt. Sau này nếu hiền chất có thời gian thì tới Linh thứu cốc của ta một chuyến, lão thân sẽ tự mình làm chủ tặng cho ngươi một con linh thứu.
Mọi người trong sảnh nhất thời xôn xao, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Đông Thành tràn ngập vẻ hâm mộ.