Hạ Nhất Minh đáp lễ nói: - Chân tôn giả khách khí rồi. Bách Linh Bát và bạch mã Lôi Điện thì tảng lờ, khôgn có ý định bắt chuyện với nàng. Tuy nhiên, Lôi Điện lại mở to đôi mắt đẹp nhìn con linh thứu đang đậu trên đỉnh núi không có chút hảo ý. Thể tích của linh thứu lớn hơn Lôi Điện rất nhiều, nhưng dưới ánh mắt của bạch mã, đôi cánh nó run run, không hề có ý chống cự. Chênh lệch giữa thánh thú và linh thú là rất lớn, chưa nói tới Lôi điện còn là loại linh thú dị chủng rất mạnh. Sau khi trở thành thánh thú, hơi thở của nó khiến cho không một con linh thú nào dám chống lại. Chân VÃn Khanh cảm nhận được ánh mắt bất thiện của Lôi Điện trong lòng sợ hãi, sắc mặt có chút khó coi. Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, vội nói: - Chân tôn giả thứ lỗi! Trước khi Lôi Điện trở thành thánh thú từng bị một đám Hắc Ngột thứu đột kích. Mặc dù nó đã báo được cừu nhưng với loại linh thú bay lượn vẫn không thích lắm. Nghe thấy thế, Chân Vãn Khanh và Triển Hồng Đồ mới cảm thấy thư thái. Mà Lôi Điện nghe lời Hạ Nhất Minh cũng thôi không nhìn nữa. Lúc này, con linh thứu đáng thương mới trở lại bình thường. Cười khổ một tiếng, Chân Vãn Khanh lại bên linh thứu thấp giọng nói vài câu. Con linh thứu như được giải phóng nhanh chóng bay thật xa. Hạ Nhất Minh biết đó là do Chân Vãn Khanh đề phòng một chút. Nếu thánh thú Lôi Điện thật sự ngang bướng vẫn muốn ăn thịt linh thứu mà nàng không có lực bảo vệ, nên đành phải cho linh thứu trở về. - Hạ tôn giả! Lần này, hai phái chúng ta được sự tương trợ của các hạ thật vô cùng cảm kích. Chân Vãn Khanh nghiêm mặt nói. Tiếp xúc một lúc, Chân Vãn Khanh đã nhận ra hai người, một ngựa kèm thêm con bạch trư thì Hạ Nhất Minh là kẻ đứng đầu. Vì vậy, chỉ cần hạ Nhất minh đồng ý tương trợ thì những kẻ còn lại cũng không khoanh tay đứng nhìn. Hạ Nhất Minh khoát tay chặn lại, nói: - Chân tôn giả khôgn cần khách khí. Hạ mỗ chỉ thuận tay giúp Hoắc gia giải quyết một chút rắc rối mà thôi. Chân Vãn Khanh kinh ngạc đưa mắt nhìn Triển Hồng Đồ. Vị lão tổ tông của Kiền sơn môn cười khổ một tiếng, đem tất cả mọi chuyện từ khi Trương Hòa Thái đưa Hạ Nhất Minh tới Bồng Lai tiên đảo nói ra. Sau khi Chân Vãn Khanh nghe nói Hạ Nhất Minh thay mặt bạn thu đồ đệ, trên mặt cũng lộ vẻ thèm muốn. Thu được một tên đồ đệ có thiên phú tu luyện ba hệ thì bất cứ môn phái nào cũng muốn dùng mọi cách chiếm lấy. Trong lúc vô tình, Hạ Nhất Minh lại phát hiện ra một người có thiên phú tu luyện Phong, Thủy, Hỏa cũng đủ cho bọn họ đỏ mắt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện Sau khi Chân Vãn Khanh nghe xong, nét mặt đột nhiên nghiêm túc, nói: - Ha tôn giả! Triển tôn giả! Lão thân có một tin tức không được hay lắm. Mười năm trước Hải Thiên môn Lâm Nghi Vũ tôn giả ra ngoài. Bây giờ trở về lại có thêm hai người đồng hành với hắn. Hơn nữa, bọn họ trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Triển Hồng Đồ biến sắc nói: - Có thể nói chuyện ngang hàng với Lâm nghi vũ chắc chắn là cao thủ cùng cấp bậc. Chân Vãn Khanh gật đầu nói: - Nếu tin này là thật thì trong Hải Thiên môn có tới bốn vị tôn giả. Mà ngay sau khi trở về, bọn họ lại yêu cầu lão thân cùng với Triển tôn giả tới Hải Thiên thành. Mặc dù lấy cớ hai mươi năm luận võ một lần nhưng lão thân nghĩ chắc chắn có gì đó nguy hiểm. Hạ Nhất Minh khẽ nhướng mày, cười cười. Chân Vãn Khanh cũng đã nói rõ nghi ngờ Hải Thiên môn muốn nhân cơ hội tóm lấy hai người bọn họ. Chỉ cần đánh chết hai vị tôn giả thì Linh Thứu cốc và Kiền Sơn môn chẳng còn sánh được với Hải Thiên môn. Chân Vãn Khanh và Triển Hồng Đồ liếc mắt nhìn nhau. Triển Hồng Đồ ho nhẹ một tiếng nói: - Hạ huynh! Hải Thiên môn muốn tiêu diệt hai phái chúng ta, độc bá Bồng Lai tiên đảo. Nếu Hạ huynh có thể ra tay đánh chết Lâm Nghi Vũ và Trần Ốc Quốc thì Triển mỗ và Chân Tôn giả nguyện giao Hải Thiên môn cho Hạ huynh. Chân Vãn Khanh gật đầu, nghiêm mặt nói: - Hạ tôn giả! Thiên Địa linh khí trên Bồng Lai tiên đảo rất đậm. Ở Đông Hải, ngoại trừ hai tòa tiên đảo khác cùng với một số đảo nhỏ thì không còn nơi nào có thể sánh bằng. Vì vậy, ở đây khai tông lập phái chắc chắn là một sự lựa chọn tốt nhất. Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn hai người rồi bật cười, nói: - Ý tốt của hai vị, Hạ mỗ xin tâm lĩnh. Có điều, Hạ mỗ xuất thân từ vùng Tây Bắc nên cũng không có ý định khai tông lập phái. Mà cho dù có ý muốn truyền lại y bát thì cũng chỉ lựa chọn vùng Tây Bắc. Nghe Hạ Nhất Minh trả lời như vậy hai người Triển Hồng Đồ và Chân Vãn Khanh biểu hiện rất thất vọng, nhưng thực sự trong lòng bọn họ đã vất đi được một hòn đá nặng. Ba mươi năm nay, Hải Thiên môn từng bước lấn tới khiến cho bọn họ cảm thấy rất áp lực. Yêu cầu hạ Nhất Minh ở lại Bồng Lai tiên đảo thực ra là một lựa chọn cực kỳ bất đắc dĩ. Nhưng khi Hạ Nhất Minh quả quyết cự tuyệt, bọn họ cảm thấy hết sức vui. Nếu hắn không muốn khai tông lâp phái ở đây thì sau này cũng chẳng xung đột gì với bọn họ. Tuy nhiên , nếu không có đủ lợi ích thì làm sao hắn ra tương trợ hai phái được cơ chứ. Hạ Nhất Minh như đoán được suy nghĩ trong lòng họ, nói: - Triển huynh! Hạ mỗ du ngoạn ở Đông Hải khoảng chừng một năm là phải về. Đến lúc đó Hạ mỗ mang Đông Thành theo. Người nhà của hắn ở Kiền Sơn ôn pahri phiền ngươi chiếu cố. Hai mắt Triển Hồng Đồ sáng ngời. Lão gật đầu một cái nói: - Nếu Hạ huynh đã nói vậy, Triển mỗ sẽ cố hết sức, không dám quên. Ánh mắt Chân Vãn Khanh cũng có chút kinh ngạc. Không ngờ chỉ vì Hoắc Đông Thành mà Hạ Nhất Minh chấp nhận làm những chuyện này. Hạ Nhất Minh cười dài một tiếng nói: - Đã vậy, chúng ta đi thôi. Lôi Điện hí lên một tiếng thật dài, tỏ rõ sự hưng phấn. Ở chung với nó một thời gian, Hạ Nhất Minh phát giác nó thích chiến đấu còn hơn cả hắn. Hơn nữa, nó cũng rất cao ngạo, không bao giờ lấy mạnh hiếp nhỏ. Chỉ khi đối mặt với địch thủ cùng đẳng cấp hay mạnh hơn, nó mới có biểu hiện như vậy. Chân Vãn Khanh đột nhiên giơ tay nói: - hạ tôn giả chậm đã. Hạ Nhất Minh chẳng nói gì nhìn lại. Nàng vội vàng nói: - Hạ tôn giả! Xin ngài cùng với chúng ta tới đó trước phó ước. Còn Bách tiên sinh cùng với thánh thú Lôi Điện thì tạm thời ẩn dấu. Ngài thấy thế nào? Suy nghĩ một chút, hạ Nhất MInh liền mỉm cười. hải Thiên môn muốn đối phó với Triển Hồng Đồ và Chân Vãn Khanh tại sao mình không làm thế ? nếu tất cả mọi người cùng nhau đi tới, đột nhiên xuất hiện Hạ Nhất Minh cùng với Lôi Điện, lại thêm Bách Linh Bát cao thâm khó lường thì đám người đó có dám động thủ hay không? Còn nếu chỉ có một mình Hạ Nhất Minh, đám người Lâm Nghi Vũ sẽ chẳng bỏ qua kế hoạch ban đầu. Đến lúc đó, đám người Hạ Nhất Minh làm sao có thể đứng ngoài? Chân Vãn Khanh định đánh cuộc một lần, mượn đám người Hạ Nhất Minh loại bỏ hậu hoạn. Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn hai người. Trên mặt bọn họ đều có chút ửng đỏ. Than nhẹ một tiếng, hạ Nhất Minh nói: - Tốt! Cứ theo ý Chân tôn giả. Rồi hắn lại lầm bầm nói: - Triển huynh! Xin chớ quên lời hứa của ngươi. Triển Hồng Đồ vui mừng, nhanh chóng cam đoan: - Hạ huynh yên tâm! Chỉ cần Kiền Sơn môn của ta vẫn còn đó thì Hoắc gia sẽ khôg bị mất một cọng lông. Trương Hòa thái đứng một bên âm thầm thở dài. Lần này, Hoắc gia thực sự gặp được quý nhân. Đặc biệt là Hoắc Đông Thành, tiểu tử này giống như con chim bị nhốt trong lồng. Sau này, khi được bay lượn giữa bầu trời xanh bao la lại càng khó có thể đoán được. Tại cực nam của Bồng Lai tiên đảo có một tòa thành rất lớn. Dân cư trú trong thành có tới hơn năm mưoi vạn người. Đó cũng là ngôi thành chính của Hải Thiên nhất mạch. Ngày hôm nay, từ những đảo nhỏ xung quanh có vô số người lũ lượt kéo về trong thành. Thậm chí, so với lễ mừng năm mới còn náo nhiệt hơn. Đó là do hôm nay chính là đại hội luận võ hai mươi năm mới có một lần ở trên đảo. Trogn khoảng thời gian này, có hơn một ngàn môn phái nhỏ trên Bồng Lai tiên đảo tranh đấu với nhau. Người thắng được quyền ở lại đảo hai mươi năm. Kẻ thua thì bị trục xuất khỏi đảo. Đây là quy định được lưu truyền từ thời thần đạo tới nay. Bất cứ ai cũng không dám làm trái. Nơi cửa thành đột nhiên có hơn trăm người chạy ra. Vóc người bọn họ rât rắn chắc, tinh thần phấn chấn. Liếc mắt một cái có thể biết được đó chính là đám binh lính được huấn luyện cẩn thận. Trong số đó, người cầm đầu lại càng có khí thế bất phàm. Rất nhiều người chỉ nhìn qua cũng đoán ra lai lịch của bọn họ chính là đám tiên thiên cường giả trong Hải Thiên thành. Mà khí độ của vị trung niên đứng giữa khiến cho không có người nào dám đối mặt. Sau khi đi ra, những người này lập tức đuổi hết những kẻ đứng quanh thành. Mặc dù, ở cửa thành có không ít tiên thiên cường giả, nhưng bọn họ ngại uy thế của Hải Thiên môn nên chẳng ai dám mở miệng. Hơn nữa, chỉ nhìn điệu bộ của những người đó, cũng có thể đoán đựoc bọn họ đang chuẩn bị tiếp đón người nào đó. Có thể khiến Hải Thiên môn gióng trống khua chiêng nghênh đón thì hiển nhiên không phải người bình thường. Tất cả đám cao thủ từ xa đến đều nhận ra điều đó nên cố ý nán lại xem xem là người nào mà Hải Thiên môn phải làm như vậy. Chỉ trong chốc lát, ba chiếc xe thật lớn từ từ đi tới. Xung quanh xe đều là đám đệ tử tinh nhuệ của Hải Thiên môn. Trước mấy cái xe còn có trăm kỵ sĩ mở đường. Khi đoàn xe tới trước cửa thành liền ngừng lại. Sau khi màn xe vén lên liền có ba người bước xuống. Người cầm đầu lập tức hô to: - Chúng đệ tử Hải Thiên môn cung nghênh Linh Thứu cốc Chân tôn giả cùng Kiền Sơn môn Triển tôn giả đại giá quang lâm. "Ầm ầm..." Tiếng pháo đón tiếp nhanh chóng vang lên đủ chín chín tám mươi mốt tiếng mới dừng lại. Tất cả những người đứng ngoài thành đều vui mừng, sợ hãi. Bao nhiêu oán niệm lúc trước đều biến mất. Thì ra là Hải Thiên môn nghênh đón các vị tôn giả của hai thế lực lớn khác. Chỉ có điều, trong lòng moi người đều không hiểu được vốn ba thế lưc lớn trên đảo vẫn luôn kềm chế nhau. Vậy mà lần này, hai nhân vật đứng đầu hai thế lực lớn lại tới Hải Thiên thành. Chuyện này chưa hẳn đã tốt.