Trên Bồng Lai Tiên Đảo bốn mùa như xuân. Nghe bên tai âm thanh hoan hỉ, cảm nhận được không khí ấm cúng, Hạ Nhất Minh lại trông về nơi xa, nơi có Hạ gia trang của hắn ở đó. Thở dài một hơi, nếu không phải được Đông Thành nhắc nhở, hắn thậm chí còn không biết hôm nay là lễ đầu năm mới nữa. Thoáng chốc, đã hai năm rồi Hạ Nhất Minh chưa từng về nhà ăn tết. Bất quá hắn biết, nếu đã lựa chọn con đường này, ra ngoài lịch lãm là một phần không thể thiếu. Nếu không đi Tây Bắc, không tới Linh Tiêu Bảo Điện, Quỷ Khốc Lĩnh, hành trình ra khơi, tu vi võ đạo của hắn tuyệt đối không đạt tới ngày hôm nay, càng không cần phải nói kết giao được một bằng hữu cũng như được một đầu Thánh thú chấp nhận. Hơn nữa trước ngực hắn, trong Không gian giới chỉ còn có Cửu Long Lô, huyền thiết cùng sừng Long xà. Tất cả những thứ này đều do hắn lịch lãm mà có được. Nếu để người khác biết, khẳng định sẽ gây chấn động thật lớn, cho dù là một phát đứng đầu như Linh Tiêu Bảo Điện hay Tây Bắc Thiên Trì cũng không bỏ qua cho hắn. Trong đầu thầm nghĩ, đôi tai Hạ Nhất Minh chợt run lên, cười nói: - Đông Thành, vào đi. Từ bên kia cánh cửa truyền tới âm thanh vâng dạ của Hoắc Đông Thành. Hắn đi tới trước mặt Hạ Nhất Minh cung kính nói: - Hạ tiên sinh. Hôm nay là ngày đầu năm. Đại bá mang mọi người vào thành du ngoạn. Xin tiên sinh có thể tham dự. Hạ Nhất Minh do dự một chút, hắn mặc dù ngẫu nhiên đi tới Bồng Lai Tiên Đảo và ở lại đây ba ngày, nhưng khi nghe được đề nghị này trong lòng không khỏi dao động. Nắm chặt tay, Hoắc Đông Thành vui mừng khôn xiết. Hắn trước khi tới đây cũng không đem theo nhiều hi vọng, không ngờ Hạ Nhất Minh lại không chút do dự nhận lời như vậy. Bên ngoài Hoắc gia, xe cộ xa hoa đã sớm được chuẩn bị. Khiến Hạ Nhất Minh kinh ngạc là, ngay cả bản thân Hoắc Nhạc Thanh cũng có trong đội ngũ này. Khi Hạ Nhất Minh đi ra, Hoắc Nhạc Thanh lập tức tới chào, phía sau hắn là ba hán tử dung mạo hao hao như hắn. Trừ lão đại Hoắc Hồng Sanh ra, còn có phụ thân Hoắc Đông Thành lão nhị Hoắc Hồng Hướng, cùng người đạt thập tầng nội kình, lão tam Hoắc Hồng Vũ. Mặc dù Hạ Nhất Minh thay mặt nhận đồ đệ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy phụ thân Hoắc Đông Thành cùng hy vọng của Hoắc gia Hoắc Hồng Vũ. Ánh mắt liếc qua hai người này, bọn họ lập tức cung kính cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Hạ Nhất Minh. Dĩ nhiên, trước khi tới đây, Hoắc Nhạc Thanh sớm đã dặn dò nghiêm khắc, bởi thế hai người bọn họ không dám lỗ mãng. Ánh mắt Hạ Nhất Minh liếc qua Hoắc Hồng Hướng sau đó chăm chú quan sát Hoắc Hồng Vũ. Dưới ánh mắt thâm sâu khó lường của Hạ Nhất Minh, Hoắc Hồng Vũ có chút giật mình ớn lạnh. Mỉm cười, Hạ Nhất Minh rốt cuộc đã hiểu vì sao Hoắc Đông Thành khẳng định Hoắc Hồng Vũ mười năm nữa có thể tấn giai. Nguyên do là người này vốn là song hệ đồng tu, xem bộ dạng thì hẳn đã tu luyện tới thập tầng đỉnh phong. Trong mười năm tấn giai Tiên thiên khả năng là rất lớn. Hoắc Nhạc Thanh thấy ánh mắt Hạ Nhất Minh dừng lại trên người hài nhi thứ ba của mình, vội vàng nói: - Hạ tiên sinh. Khuyển tử Hoắc Hồng Vũ, là đệ tử xuất sắc nhất trong thế hệ thứ hai của gia môn. Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu nói: - Không tồi. Hỏa Thổ song tu. Nếu có thể phối hợp, tùy ý có thể bước vào cảnh giới kia. Chúc mừng Hoắc huynh. Hoắc Nhạc Thanh khiêm tốn nói vài câu, trong lòng bất quá vô cùng kinh hãi. Hạ tiên sinh chỉ liếc qua cũng biết thực lực của Hồng Vũ, nhãn lực cao thâm không thể tưởng tượng được. Khi đi lên xe ngựa, Hạ Nhất Minh đưa tay ngoắc Hoắc Đông Thành, khiến hắn lập tức cảm thấy vô cùng hưng phấn. Hoắc Nhạc Thanh mặc dù cũng muốn lên xe nhưng Hạ Nhất Minh không có ý như thế hắn cũng không dám lỗ mãng. Vung tay lên, đoàn xe ngựa đã lập tức xuất phát. Bên trong xe ngựa, hai tai lắng nghe âm thanh bên ngoài, Hạ Nhất Minh thuận miệng hỏi: - Chúng ta đi đâu? Hoắc Đông Thành trong xe ngựa đang chuẩn bị trà nước, vội nói: - Tiền bối. Nổi tiếng trên Bồng Lai Tiên Đảo cách đây mười dặm chính là Kiền Sơn thành. Mỗi khi đón năm mới sẽ có vô số người tập trung ở đó. Đặc biệt mười năm qua, dân cư ở đây càng lúc càng nhiều, Kiền Sơn thành đã trở thành tòa thành lớn thứ hai chỉ sau Hải Thiên thành. Hạ Nhất Minh nhíu mày, nói: - Kiền Sơn thành hẳn cũng có quan hệ với một trong tam đại môn phái trên Bồng Lai Tiên Đảo? Hoắc Đông Thành lên tiếng xác nhận, trong mắt hắn ánh lên vẻ hâm mộ, nói: - Kiền Sơn thành chính là địa bàn của Kiền Sơn Môn. Âm thanh của hắn cố kìm xuống, nói tiếp: - Lễ hội đầu năm, không chỉ có các môn phái trên đảo tham dự mà ngay cả những người trên các tiểu đảo cũng tham gia. Có thể nói đây là sự kiện náo nhiệt nhất trong năm. Hạ Nhất Minh chứng khiến vẻ hưng phấn của Hoắc Đông Thành không khỏi lắc đầu buồn cười, thật sự là đại hài tử. Bất quá Hạ Nhất Minh lập tức kinh ngạc, qua năm nay hắn mới chỉ hai mốt tuổi. Ngay cả so sánh với Hoắc Đông Thành cũng chỉ hơn bốn năm mà thôi. Không ngờ suy nghĩ cùng tâm tính của hắn lại khác biệt như vậy. Nhẹ nhàng thở dài, chẳng lẽ đây là cái mọi người thường nói, chưa già đã yếu sao? Dường như cảm nhận được Hạ Nhất Minh không hứng thú, Hoắc Đông Thành cũng không dám lắm lời, chỉ lặng lặng dâng rồi ngồi một bên. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện Xe ngựa đi nhanh mà ổn định, giữa trưa đã tới được Kiền Sơn Thành. Lúc này tất cả mọi người đã xuống xe. Bởi vì mấy ngày này, trừ xe ngựa của Kiền Sơn Môn, còn lại bất kể xe ngựa của ai cũng không được phép tiến vào trong thành. Hoắc Nhạc Thanh mặc dù không e ngại những đệ tử Kiền Sơn Môn canh gác cửa thành nhưng cũng không dám làm trái lệnh này. Bởi thế khi tới cửa thành cũng cùng mọi người xuống xe. Tòa thành này dựa vào chân núi mà kiến tạo, ngọn núi cao cao sau lưng nó hẳn là Kiền Sơn nổi danh khắp Bồng Lai Tiên Đảo. Quy mô tòa thành này không nhỏ, mặc dù không khoa trương như Linh Tiêu Bảo Điện nhưng sức chứa cũng có thể tới ba mươi vạn người. Lúc này cửa thành mở rông, ngoài thành cũng có vô số xập hàng nhỏ bày bán. Hạ Nhất Minh liếc mắt nhìn qua, chỉ thoáng chốc đã hoa cả mắt. Bất quá những thứ này đều là đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, hắn lẽ nào thèm chú ý đây. Nơi cửa thành thường xuyên có mười người mang theo binh khí, trang phục giống nhau, ánh mắt như điện đảo qua xung quanh. Bất luận là ai nhìn thấy bọn họ cũng phải nở nụ cười. Từ trong thành một người đi nhanh tới, đúng là Trương Hòa Thái, lão cười lớn nói: - Hạ tiên sinh. Hoắc huynh. Các ngươi rốt cuộc cũng tới rồi. Lão ôm quyền, cáo lỗi nói: - Lão phu hôm nay vận khí không tốt, tới phiên trực, phải qua một canh giờ nữa mới có thể mở cửa thành. Tới lúc đó mang hai vị vào thành dạo chơi, tìm một tửu lâu, không say không về. Hạ Nhất Minh cười cười từ chối, thuận miệng nói: - Trương huynh. Trật tự nơi này không tốt sao? Trương Hòa Thái hãnh diện nói: - Hạ tiên sinh. Nơi này là Kiền Sơn, tất cả những người tới đây đều phải cấp cho Kiền Sơn Môn vài phần thể diện. Bởi thế cũng không ai tới nơi này quấy rối cả. Lão nói những lời này vô cùng tự hào, hiển nhiên là có niềm tin kiên định với môn phái. Bất quá lão vừa nói xong đột nhiên có tiếng hét lớn trong thành vọng ra, hơn nữa cành lúc càng lan tới nơi này. Đám người Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn lão, vẻ mặt già nua của Trương Hòa Thái đỏ bừng. Trong lòng lão vô cùng tức giận, tới tột cùng là ai dám quấy rối khiến lão mất thể diện thế chứ. - Hai vị chờ một lát, lão phu xem một chút sẽ quay lại. Trương Hòa Thái ôm quyền đang định rời đi. Nhưng một bóng trắng từ cửa thành xuất hiện, nhất thời theo sau là hai thân ảnh vọt theo như chớp. Thủ vệ ngoài cổng thấy được vẻ mặt Trương Hòa Thái trong lòng đã biết có chuyện không ổn, lập tức tiến lên ngăn cản. Bất quá ba đạo thân ảnh kia tốc độ cực nhanh, thật sự bọn họ không thể tưởng tượng được. Chỉ thoáng cái ba đạo thân ảnh đã lướt quá mà bọn họ không làm gì được. Đôi mắt Hạ Nhất Minh sáng lên, sau đó vẻ mặt hắn trầm xuống như bao phủ một tầng sương lạnh. Đạo thân ảnh đầu tiên dĩ nhiên là một con heo trắng đáng yêu, phía sau là hai lão nhân vẻ mặt giận dữ, trên tay cầm một cổ xoa đâm về phía nó. Xem bộ dạng của bọn họ dường như muốn đánh chết bảo trư tại chỗ vậy. Trương Hòa Thái cùng Hoắc Nhạc Thanh vẻ mặt khẽ biến. Bọn họ dĩ nhiên là nhận ra thân phận hai lão giả này. Bọn họ chính là bá chủ một tiểu đảo gần đó, hai huynh đệ này đều là Tiên thiên cường giả, cũng là một thế lực tham dự vào lần tỷ võ sắp tới. Chẳng qua bọn họ không biết hai người này vì sao lại đuổi theo một con heo nhỏ, hơn nữa không tiếc nhiễu loạn toàn thành như vậy. Hai cổ xoa trong không trung tạo lên đoàn quang ảnh như thiên la địa võng chụp tới con heo nhỏ đang yêu kia. Mà thái độ bảo trư cũng khác biệt, nó không dùng tốc độ nhanh như chớp bỏ chạy mà ngây ngốc đứng lại, toét miệng ra cười vô cùng đáng yêu. Đám người trẻ tuổi Hoắc Đông Thành không khỏi kinh hô. Thân thể con heo trắng này có một lực lượng khiến người khác vừa nhìn đã sinh ra hảo cảm. Đường nhiên lực lượng này đói với Tiên thiên cường giả, đặc biệt là hai lão nhân kia hoàn toàn vô dụng. Nhưng với đám người Hoắc Đông Thành tác dụng của nó lại vô cùng lớn. Bởi thế bọn họ không hi vọng con heo trắng kia chết dưới tay hai vị lão nhân này. Trương Hòa Thái có chút giật mình, lão vốn muốn ngăn cản nhưng bất quá ngừng lại, trong đầu nhất thời tính toán. Hai vị lão nhân kia ánh mắt không hẹn mà cùng hiên ra vẻ tham lam, bọn họ choáng váng nhìn bảo trư, tốc độ đâm tới càng nhan hơn một bực. Nhưng ngay khi hai kiện binh khí này sắp đâm trúng bảo trư, một đôi tay đã đưa ra nhẹ nhàng bắt lấy chúng. Nhất thời bóng xoa đầy trời biến mất không còn tung tích, chỉ còn lại hai lão giả phẫn nộ cùng sợ hãi.