Vũ Thần

Chương 456: Bảo Trư Lớn Mật

Đây là một khối đại thụ dài bốn thước , so sánh với độ cực hạn của Đại Quan Đao cũng không kém nhau là mấy . Tuy nhiên nó không phải là một cây thẳng tắp , mà trên thân nó có mấy chục nhánh phân ra nhiều hướng , toàn thân toát ra một khí tức kỳ lạ
Hạ Nhất Minh không biết cảm giác này như thế nào , bởi vì hắn trước kia chưa từng nghĩa tới , đến cả một cây Đại Thụ cũng mang loại khí tức như thế , xem xét kỹ một lúc lâu , Hạ Nhất Minh phát hiện ra một ít điểm kinh ngạc
Cây Đại Thụ này là một thân cây , dưới không rễ mà trên thì lại không lá , bất kể là quan sát chỗ nào , đều là vẻ căng tròn và bóng nhẵn cực kỳ
Mặc dù Hạ Nhất Minh nhìn không ra lai lịch của nó , nhưng mà có thể bị Bảo Trư nhìn trúng , hơn nữa còn chịu bao nhiêu hiểm nguy để lấy về, thì nhất định nó phải có một công dụng cực lớn nào đó , hay nói một cách khác nó là một bảo bối siêu cấp . Nhẹ nhàng đặt cánh tay trên nhánh cây đại thụ .Hạ Nhất Minh truyền một ít chân khí vào trong nó , nhưng chỉ sau môt khắc , sắc mặt hắn ngay lập tức biến đổ , bàn tay dường như nóng lên , lập tức hắn thu lại chân khí , đồng thời rút bàn tay ra khỏi thân cây
Thân cây cho hắn cảm giác như là một hắc động không đáy . Chân khí của hắn tiến vào bao nhiêu , ngay lập tức bị thu lấy bấy nhiêu , nó giống như một con quỷ hút máu tham lam đem chân khí Hạ Nhất Minh cuồn cuộn hút vào
Nếu như không phải Hạ Nhất Minh phản ứng cực nhanh , lập tức rút tay về , chỉ sợ cho dù bị hút hết chân khí trở thành một bộ xương khô , cũng không thõa mãn được sự tham lam của nó
Đến tận bây giờ , Hạ Nhất Minh vẫn còn nhìn Đại Thụ với một ánh mắt kính sợ , năng lực của nó thật sự quá mạnh mẽ
"Bảo Trư đây là vật gì " , Hạ Nhất Minh chợt quay lại hỏi Bảo Trư
Bảo Trư lập tức nhảy lên nhảy xuống , rồi chạy vòng quanh Đại Thụ , trong miệng rên : "Hừ…Hừ….Hừ" liên tục không ngớt , dường như là hướng Hạ Nhất Minh giải thích điều gì đó
Nhưng mà mặc cho nó biểu hiện hết nửa ngày , Hạ Nhất Minh vẫn như cũ là không hiểu cái gì cả , rất dứt khoát hắn trực tiếp hỏi Bách Linh Bát: "Bách huynh, Tiểu Gia Hỏa này đang nói cái gì thế ?"
"Nó đại khái là đang kể công " Bách Linh Bát yên lặng một chút rồi nói tiếp : "Dựa theo ý tứ của Bảo Trư mà đoán ra ,thứ này được nó mang từ hang ổ con Cự Mãng trên đỉnh núi." Hạ Nhất Minh trái lại hút một hơi lạnh , hắn vô thức hướng về phía đỉnh núi nhìn lại. Mặc dù không biết làm sao mà Bảo Trư có thể lấy được món đồ này trong hang ổ của Cự Mãng , nhưng Hạ Nhất Minh vẫn như cũ cảm thấy kinh hồn bạt vía . Hắn nghiêng đầu nhìn Bảo Trư , Tiểu Tử này thật đúng là to gan lớn mật !
Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng vuốt ve Bảo Trư vài cái , rồi nghiêm mặt nói :"Bảo Trư , ngươi làm như vậy thật quá nguy hiểm" Bảo Trư hừ hừ vài cái , dường như nó hiểu được sự quan tâm của hắn
Hạ Nhất Minh lắc đầu nói tiếp : "Uy năng của tên kia không phải ta và ngươi có thể chống đỡ được , ngươi đi trộm đồ vật của nó, nếu bị nó phát hiện,thì có phải đã tự diệt đường sống của mình hay không??. Ta biết ngươi thích bảo bối, có những bảo bối ngươi có thể lấy , nhưng có một ít bảo bối lại không thể tự tiện mà chạm vào , ngươi có hiểu không ?" ( của nào cúng thì cúng , của nào ăn mới được ăn,nhưng tên Hạ Nhất Minh này lại không biết rằng của cúng xong rồi cũng để ăn T_T)
Nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Nhất Minh là thực tâm lo lắng cho nó , Bảo Trư rốt cục gật đầu một cái. Chỉ là ngày sau nó có tuân thủ lời hứa này hay không ,thật sự chỉ có trời mới biết được , Hạ Nhất Minh quay đầu lại, nói: "Bách huynh, huynh biết đây là vật gì sao?"
Bách Linh Bát dường như là tự suy nghĩ một lát , sau đó hắn nói: "Ta không thể chắc chắn, nhưng có khả năng là sừng của Mãng Xà"
Hạ Nhất Minh giật mình , theo sau đó chính là cảm giác vui mừng không kể xiết . Hắn biết rõ tính cách của Bách Linh Bát , nếu như không nắm chắc điều gì đó , hắn chắc chắn sẽ không khẳng định .Phía sau ót Bách Linh Bát lại một lần nữa biến đổi thành màn hình
Hạ Nhất Minh tập trung quan sát , tự hỏi không biết lần này Bách Linh Bát lại cho hắn xem bất ngờ gì nữa đây.
Trong màn hình , vẫn là vệt màu đỏ hơi nhòe đó , tuy nhiên khi đã khẳng định đó là đầu của mãng xà , Hạ Nhất Minh càng quan sát càng thấy giống.Màn hình chậm rãi biến đổi , chung quanh cảnh sắc và sương mù dần biến mất , chỉ còn lại sót lại Đầu Cự Mãng , Hạ Nhất Minh trong lòng cảm thấy kỳ lạ , không biết Bách Linh Bát làm thế nào có thể chuyển đổi như thế , theo sao đó vệt màu đỏ chuyển động cũng chậm hơn , và dần được phóng to lên ( chương trước mình chưa giải thích cho những bạn không hiểu , Bách Linh Bát là sử dụng thiết bị dò nhiệt độ nên khi phản chiếu chỉ nơi nào có thân nhiệt mới xuất hiện , vệt màu đỏ chính là thân nhiệt của cái đầu con Mãng Xà ^__^)
Lúc đầu nhìn vào màn hình , bọn họ chỉ có khả năng nhìn được hình dạng đại khái , căn bản không có cách nào quan sát tỉ mỉ được, nhưng từ khi Bách Linh Bát phóng to vệt đỏ lên nhiều lần và lọai bỏ đi ngọai cảnh , thì bây giờ Hạ Nhất Minh có thể thấy được đầu Mãng Xà một cách tinh tế và hòan mỹ nhất
Hạ Nhất Minh miệng chợt nới rộng ra, hắn chỉ vào màn hình trước mặt , cả đầu ngón tay hơi có cảm giác run run .cuối cùng hắn đã nhìn rõ tình trạnh của con Mãng Xà , con mãng xà này lúc nhìn xa chỉ thấy hai chấm tròn nhỏ nhô nhô trên đầu , nhưng khi được phóng gần hắn mới biết được đó chính là hai cái sừng khổng lồ của nó
Hạ Nhất Minh giật mình , cúi đầu nhìn xuống cây đại thụ dưới chân, nhìn thế nào cũng càng giống như hai cái sừng của con Mãng Xà , duy chỉ có điều nhỏ hơn một chút
Thở dài một hơi , Hạ Nhất Minh gần như rên rỉ nói ra: "Mãng Xà trên đầu lại có cặp sừng dài như vậy rốt cuộc là loại xà gì đây " Quay đầu nhìn về phía Bảo Trư , ánh mắt của hắn càng ánh lên một phần khâm phục.
Đến hang động của người ta để lấy trộm sừng trở về , hơn nữa còn là một cái sừng lớn chưa từng thấy , trong thiên hạ , sợ là ngoài tiểu gia hỏa này ra , cũng không có người thứ hai dám làm như vậy
Bách Linh Bát bỗng nói: "Ta đã xem qua , ở phía gốc sừng không có dấu vết tàn phá , hay va chạm ,chứng tỏ là nó tự động rơi xuống , sau đó được đặt trong gốc hang , rồi bị Bảo Trư tìm thấy ."
Hạ Nhất Minh lặng lẽ gật đầu, Bảo Trư trời sinh tích thích bảo vật , khi cảm giác được khí tức của Sừng Mãng Xà ,tự nhiện là nó không chịu nhàn rỗi .
Trong lòng suy nghĩ vừa chuyển, Hạ Nhất Minh lập tức nói: "Bách huynh, thứ này không thể lưu lại ta muốn thu hồi lại nó "
Bách Linh Bát nói: "Ngươi dự định như thế nào dấu nó."
"Đương nhiên dấu trong nhẫn không gian." Hạ Nhất Minh trả lời
"Nhẫn không gian của ngươi không thể để vật nào vượt quá hai thước vuông" Bách Linh Bát khẵng định
Hạ Nhất Minh ra sức nói ra " Không sao, ta trước tiên có thể cắt nó" dứt lời hắn đưa bàn tay ra , Bách Linh Bát dường như hiểu ý của Hạ Nhất Minh liền vặn người một cái , ngay lập tức biến thành Đại Quan Đao với ánh sáng lấp lánh làm người khác không dám tập trung nhìn vào nó .
Hắn vung Đai Quan Đao lên rồi bổ xuống ,nhưng mặc cho sóng đao sắc bén cỡ nào cũng không làm cho sừng Mãng Xà một chút suy yếu . Sắc mặt Hạ Nhất Minh chuyển đổi , rốt cuộc hạ quyết tâm , Đại Quan Đao chợt giơ cao lên , Khai Sơn Thức thứ ba mươi sáu bắt đầu được hắn phát huy .
Đối với thức thứ ba mươi sáu , mỗi lần sử dụng , Hạ Nhất Minh đều tốn mười thành sức lực , Trong khi Đại Đao được bổ xuống , đi theo nó là tiếng rít xé gió chói tai vang lên , đến ngay cả Hạ Nhất Minh nghe thấy đều có một chút khiếp vía
Do độ cứng rắng khủng khiếp của nó , Suốt hai canh giờ sau , Hạ Nhất Minh mới xử lý xong cái sừng Mãng Xà này , tất cả cành , kể cả thân được hắn chặt thành hai thước chiều dài đủ để nhét vào nhẫn không gian . Mặc dù biết như vậy là lãng phí , nhưng đối với hắn giờ này , làm cách nào đem nó ẩn dấu đi mới là điều quan trọng nhất . Nếu không bị người khác phát hiện , sợ rằng cuộc sống của hắn về sau sẽ lắm chông gai
Xử lý xong những việc này, Hạ Nhất Minh ngẩng đầu lên, đã thấy Bảo Trư tròn xoe đôi mắt ngấn lệ đáng thương nhìn vào bên trong chiếc nhẫn của hắn , cùng với sự them thuồng , thiết tha chờ đợi.
Hạ Nhất Minh lạnh lùng nói: "Bảo Trư, ta biết thứ này là ngươi đạt được , nhưng mà lai lịch của nó quá lớn, chúng ta không thể để lộ ra ngòai , sau khi đến một nơi an tòan ta sẽ cho ngươi chơi thỏai mái "
Hắn dung lời thề son sắt cam đoan, nhưng mà trong lòng của hắn cũng đã quyết định, sau khi ra ngoài, nhiều lắm là thái một khúc nhỏ cho Bảo Trư chơi thôi, mà số còn lại tự nhiên là thuộc về hắn.
Còn thứ này có ích lợi gì , mặc dù hiện nay cũng không biết, nhưng mà dùng ngón chân để suy nghĩ cũng biết nó có giá trị xa xỉ, nhất định là thuộc về nhất đẳng báu vật.
Đạt được sự hứa hẹn của Hạ Nhất Minh , bảo heo ngay lập tức vui mừng ,tinh thần suy sụp lúc nãy dường như tan biến mất , hai con mắt lại bắt đầu xoay chuyển .
Hạ Nhất Minh biết rõ tiểu gia hỏa này to gan lớn mật , vội vàng nói: "Bảo Trư , ngươi nếu như là dám đi vào cấm địa một lần nữa , ta nhất định sẽ lột da của ngươi ra đem đi nướng ."
Bảo Trư sững sờ một chút, lủi thủi quay mặt đi , Hạ Nhất Minh lại thở dài một hơi nhìn hình dạng của nó bây giờ chắc là nó đã bỏ đi ý nghĩa làm đạo chích lần nữa rồi
Hạ Nhất Minh đem Bảo Trư ôm vào trong lòng, nói: "Không nên nản chí, ngươi không phải tìm được một tấm Bảo Đồ sao?? đến khi đó , chúng ta có thời gian sẽ đi Đông Hải nhìn một cái, có lẽ tìm được vật gì quý báu hơn thì sao??."
Bảo Trư hai mắt nhỏ chớp chớp mấy cái , mũi nó nhíu lại đủ làm cho người khác phải tức cười. Tiểu gia hỏa này, chứng thật là thông minh cực kỳ. Nguồn: http://Trà Truyện
Bách Linh Bát đột nhiên nói ra: "Ta đề nghị, tốt nhất mau rời khỏi nơi đây."
Hạ Nhất Minh ngay lập tức trong lòng tràn ngập sự đồng ý. Hắn đang định thốt lên , nhưng khi ánh mắt nhìn lướt qua bên trong không gian của chiếc nhẫn , trong mảnh tối om đó ,bỗng hắn để ý tới một bình ngọc được đặt trong góc khúât , bình ngọc mà hắn sử dụng để chứa bốn khói Ngưng Huyết Châu , đối với công dụng của chúng Hạ Nhất Minh biết rất rõ ràng
Thực ra khi hắn thành công thăng cấp bậc Chân Vạc , cũng không có lập tức muốn thử môt lần tụ đỉnh . Mặc dù nơi này Thiện Địa Khí nồng nặc , nhưng Hạ Nhất Minh cũng biết, một người vừa mới đạt được thế Chân Vạc như hắn , khả năng thành công tụ đỉnh là rất thấp .
Nhưng mà, khi ánh mắt Hạ Nhất Minh rơi xuống bình ngọc , trái tim của hắn lại không kiềm chế được đập lên dữ dội ,hắn thậm chí có cảm giác không thể nào kiềm chế được việc tụ đỉnh.
Cuối cùng ,Hạ Nhất Minh đã không thắng được tâm của chính mình, hắn đành đem bình ngọc đi ra!