Bên ngoài, tiếng trống trận ầm ầm đang vang vọng khắp cả bình nguyên. Bất chợt một tiếng huýt sáo vang lên, lập tức áp chế toàn bộ nhưng âm thanh hỗn loạn xung quanh. Hạ Nhất Minh và Kim Chiến Dịch như chớp rời khỏi tòa phủ đệ xa hoa nhất trong thành. Từ xa, bọn họ thấy được một thân ảnh có tốc độ chẳng kém bọn họ là mấy đang di chuyển xung quanh ngôi thành. Người đó cố tình lộ ra thực lực mạnh mẽ của mình. Mặc dù, tốc độ rất nhanh nhưng hai chân hắn vẫn không rời mặt đất. Mũi chân dồn lực, tạo ra một cái rãnh thật sâu, kéo theo đám bụi đất mù mịt. Đồng thời, từ trong tiếng huýt sáo, có thể nhận thấy một sự khinh thường. Cho dù người nào nhìn thấy cảnh này cũng có thể đoán được người đó chính là cao thủ hàng đầu đến từ phương Tây. Có điều, người này cũng thật to gan, lớn mật. Hắn dám một mình đi tới đây, lại chẳng hề che dấu hành tung, cứ thế mà tiến hành khiêu khích. Từ đó, có thể thấy được sự tự tin của hắn cao đến mức độ nào. Khi hai người Hạ Nhất Minh tới được tường thành, ở đây đã có hơn mười người. Xung quanh, còn có cả đám đệ tử thế gia. Tất cả dõi theo bóng người đó mà mặt cắt không còn giọt máu. Ngày thường, tất cả bọn họ đều là tâm điểm trong gia tộc. Rất nhiều người là cao thủ trẻ tuổi đạt tới tầng thứ tám hay tầng thứ chín. Tuổi như thế mà đã đạt được thành tựu như vậy cũng là rất giỏi. Nếu ngày sau, gặp được chút cơ duyên thì bước vào tiên thiên cũng là chuyện có thể. Nhưng người ở ngoài thành quả thực quá đáng sợ. Xét về mặt tốc độ, hay khí thế can đảm của hắn cũng hoàn toàn hơn hẳn những người đang đứng tại đây. Đối với những người ngày thường vẫn chẳng coi người khác vào đâu, khi nhìn thấy cảnh này hoàn toàn sợ hãi. Đặc biệt, tiếng huýt sáo của kẻ đó chẳng khác nào một lưỡi dao sắc bén, đâm vào trong lòng mỗi người. Khiến cho sự tự tin của bọn họ hoàn toàn biến mất, chẳng còn ý nghĩ chống lại đối phương. Đứng cách không xa đám thanh niên là hai mươi vị tiên thiên cường giả của các gia tộc. Tất cả đều đứng yên nhìn bóng người đang khiêu khích bên ngoài. Chỉ có điều, tất cả đều là những người mặt dày. Biết rõ không phải là địch thủ của đối phương, cho dù thế nào, bọn họ cũng không tiến lên chịu chết. Với nhãn lực của Hạ Nhất Minh và Kim Chiến Dịch hiển nhiên có thể nhìn rõ khuôn mặt của người đó. Diện mạo của hắn hoàn toàn mang theo nét điển hình của phương Tây, với cái mũi cao hết sức bắt mắt. Ngay cả trong lúc đang chạy rất nhanh thì người đó cũng chẳng thèm liếc nhìn xung quanh. Chẳng biết là do hắn cố tình, hay đó là bản tính trời sinh. Nhưng như thế cũng đủ khiến cho hai người khó chịu. Hạ Nhất Minh hừ lạnh một tiếng, nói: - Sát khí mạnh đấy. Uy phong cũng lớn đấy. Người này dám đơn độc tới trước phòng tuyến cuối cùng của Đại Thân, áp chế toàn bộ những người ở đây, khiến cho không một ai dám ra khỏi thành nghênh chiến. Chỉ bằng điểm đó cũng đủ khiến cho hắn rạng danh thiên hạ. Ít nhất thì cũng vang vọng phương Tây. Chờ một lúc, Kim Chiến Dịch khó chịu, nói: - Hạ huynh! Ta không nhịn được nữa. Không biết cái tên mập kia còn làm trò gì nữa? Hạ Nhất Minh hiểu rõ tên mập mà hắn nhắc đến chính là Vũ Vô Thường. Ngôi thành này do hắn bảo vệ. Nếu có sự khiêu chiến hiển nhiên là hắn phải ra tay. Nhưng đến lúc này, hắn vẫn im lặng, để mặc cho người kia diễu võ, dương oai trước mặt. Kim Chiến Dịch muốn ra tay, nhưng vẫn phải nể mặt nơi này là địa bàn của Vũ Vô Thường. Cho dù thế nào cũng không thể bất chấp. Lúc này, ở bên ngoài thành, đất cát bay mù mịt. Người kia dùng lực tạo ra khí thế giống như thiên quân vạn mã. Nếu còn nhẫn nại, chẳng khác nào tất cả những người phương Đông bị cao thủ phương Tây tát vào mặt một cái. Nguồn truyện: Trà Truyện Hạ Nhất Minh vẫn còn kìm nén được nhưng Kim Chiến Dịch đã không thể nhẫn nại được nữa. Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, nói: - Ta cũng không biết! Nhưng nếu tên mập đó muốn làm con rùa rụt cổ thì để cho Hạ mỗ làm giúp... Hắn vừa nói tới đây, bóng người bên cạnh đã vọt ra ngoài. Chỉ trong nháy mắt, một tiếng huýt sáo chẳng hề kém vang lên trong không trung. Hai tiếng huýt sáo giống như hai tiếng sấm gặp nhau trong không trung, tạo ra vô số thanh âm cộng hưởng. Hạ Nhất Minh cứng lưỡi nhìn bên cạnh không còn người nào nữa. Hiển nhiên Kim Chiến Dịch chẳng thèm nói gì đã trực tiếp động thủ. Trong tình hình này, cho dù Hạ Nhất Minh có dầy mặt đến mấy thì cũng chẳng thể tham chiến. Trong lòng hắn hết sức hối hận. Đã biết Kim Chiến Dịch chính là một kẻ cuồng chiến, vậy mà vừa rồi còn nói nhiều với hắn làm gì. Cơ hội tốt như thế, chẳng ngờ bị hắn đoạt mất. Người phương Tây kia mặc dù có lực chiến đấu rất mạnh. Nhưng ở chung với Kim Chiến Dịch một thời gian, Hạ Nhất Minh cũng hiểu rõ thực lực kinh khủng của hắn. Trừ khi, đối phương đạt tới cấp bậc tôn giả, nếu không Kim Chiến Dịch chẳng có lý do gì thất bại. Trên tường thành vô số tiếng hô vang len. Chỉ có điều, lẫn trong thanh âm đó là cả sự vui mừng lẫn sợ hãi. Cho dù là binh sĩ bình thường hay đám đệ tử thế gia, khi nhìn người phương Tây khiêu chiến ngay trước mắt, ai cũng cảm thấy khó chịu. Nhưng tất cả đều biết nếu tự mình đi ra cũng chỉ chuốc lấy nhục. Đúng vào lúc này, đột nhiên từ trên tường thành xuất hiện một bóng người lao ra chặn lấy cao thủ phương Tây. Trong nháy mắt, hai bên đã nổ ra giao chiến. Mặc dù không nhìn thấy được bên nào chiếm ưu thế, nhưng chỉ cần nghe tiếng nổ phát ra trên bầu trời cũng có thể đoán được vũ lực của người đó không thua kém đối thủ là bao. Mỗi cú va chạm giữa hai người lại phát ra tiếng nổ cực lớn, bắn ra vô số đốm lửa. Những tiếng động đó đủ khiến cho người khác sững sờ. Hạ Nhất Minh chăm chú theo dõi. Người này cũng là một nhân tài tại phương Tây. Tu vi của hắn chẳng hề thua kém Kim Chiến Dịch là mấy. Điều này khiến cho Hạ Nhất Minh rất ngạc nhiên, cảm thán trong lòng. Diện tích của phương Tây chẳng hề kém Đại Thân. Xuất hiện một vị cường giả có đẳng cấp dưới tôn giả, nhưng thực lực chẳng kém gì Kim Chiến Dịch cũng là chuyện bình thường. Ánh mắt hắn xuyên qua trận chiến giữa hai người, nhìn thẳng về hướng thành thì nơi biên giới. Cảm xúc trong lòng Hạ Nhất Minh chợt dâng lên. Hắn muốn tới ngay đó, giao chiến với cường giả phương Tây. Lúc này, tiếng huýt sáo ngoài thành đã biến mất. Cả hai đều cảm nhận được thực lực mạnh mẽ của đối phương nên hết sức tập trung. Vị cường giả phương Tây rất bực tức. Nghe nói cường giả mạnh nhất của ngôi thành này chính là một tên béo. Tên đó đã hai lần tham gia đại chiến, lại còn tọa trấn ở đây mười năm. Mỗi lần nhắc tới hắn, đám cao thủ phương Tây cũng có chút sợ hãi. Lần này, hắn tới đây đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Nhưng chẳng ngờ được sau khi chạy quanh vài vòng vẫn không gặp được mục tiêu mà lại vớ phải một tên cao thủ trẻ tuổi. Hai người chiến đấu một lúc, tên cao thủ phương Tây đột nhiên hét lên một tiếng. Cước bộ của hắn chợt ngừng lại. Hắn nhanh chóng hít sâu một hơi khiến cho cơ thể trong phút chốc liền phình lên. Toàn thân hắn đột nhiên tăng thêm một phần tư. Không chỉ có chiều cao, ngay cả cánh tay, bắp đùi và thân thể cũng to hơn một chút. Cả cơ thể hắn như hóa thành một người khổng lồ. Quần áo của hắn nát vụn. Từng mảnh vải bay tán loạn trong không trung giống như những con bướm đang bay lượn. Tuy nhiên, nội y của hắn lại được chế tạo từ một loại vật liệu đặc biệt nào đó nên không hề bị rách. Ngay sau đó, hai bàn tay to của hắn nhanh chóng vồ về phía Kim Chiến Dịch. Mặc dù, thân thể của hắn tăng lên rất nhiều, nhưng động tác vẫn không hề chậm lại. Thậm chí nó còn linh hoạt hơn mấy phần. Kim Chiến Dịch cười dài một tiếng. Nhìn thấy đối phương có sự thay đổi lớn như vậy, nhưng hắn vẫn chẳng hề sợ. Thân thể hắn cũng đột nhiên ngừng lại. Đôi mắt hắn lấp lánh có thần. Trong đôi mắt đó tràn ngập một sự hưng phấn. Giống như cuộc chiến này đúng là chuyện vui nhất đối với hắn. Hai chân hắn trụ vững trên mặt đất, giống hệt như một cây cổ thụ vững chãi. Hai bàn tay hắn đưa lên, lòng bàn tay lóe ra kim quang sáng chói, cứ thế đâm thẳng tới trước, va chạm với với bàn tay khổng lồ của đối phương. Sau đợt đối chiến lúc trước, cả hai đều không hẹn mà dùng tới công pháp mạnh nhất của mình. Người phương Tây xâm nhập vùng đất của đối phương hiển nhiên là không dám ham chiến. Vì thế, hắn lựa chọn như vậy cũng chẳng lấy gì làm lạ. Nhưng Kim Chiến Dịch cũng chẳng hề chịu yếu thế. Một tiếng nổ lớn vang lên. Hoàn toàn ngoại sự tưởng tượng của mọi người, dáng vóc nhỏ bé của Kim Chiến Dịch vẫn đứng vững trên mặt đất. Còn tên cao thủ phương Tây lại run rẩy, chao đảo đứng không vững. Sau đó, thân thể cao lớn của hắn giống như một con diều đứt dây, bay ngược về phía sau. Nhưng tu vi của hắn cũng chẳng phải kém. Lúc hai chân sắp chạm đất, hắn liền xoay người một cái, cố gắng đứng vững. Chỉ có điều, lúc này ánh mắt của hắn đã không còn sự coi thường nữa mà chỉ có một nét kinh hãi. Thất bại trong việc lấy cứng chọi cứng đã hoàn toàn đập nát sự tự tin của hắn.