Khi Kim Chiến Dịch ngừng lại, trong lòng Hạ Nhất Minh dậy sóng ngập trời. Đề nghị của y quả thật khiến Hạ Nhất Minh động tâm. Chỉ có điều nếu thi triển ra trong khi quyết chiến, trời mới biết được có thành công hay không. Nếu thi triển liền mạch lưu loát, tự nhiên là sẽ cực kỳ vui vẻ, nhưng nếu bị cắt đứt giữa chừng, vậy hoàn toàn trở thành trò cười. Nhìn Hạ Nhất Minh lặng yên không nói, Kim Chiến Dịch nhẹ nhàng lắc đầu, nói: - Hạ huynh, ngươi độc lập tu luyện như vậy, có gì tiến triển hay không? Hạ Nhất Minh ảm đạm lắc đầu, nói: - Khó Chỉ một chữ cụt ngủn này dường như nói hết muôn ngàn khổ sở trong quá trình tu hành, lại dường như động tới nỗi lòng của Kim Chiến Dịch khiến mặt y cũng có biểu tình tương tự. - Tu hành võ đạo cũng giống như đi ngược dòng nước, không thể liên tục đột phá chắc chắn sẽ bị thụt lùi, cuối cùng hai bàn tay trắng. Giọng nói của Kim Chiến Dịch trầm vững như núi. - Hạ huynh, ta va ngươi sinh ra không phải loại người có thể hưởng thụ an nhàn, chỉ có thể trong chiến đấu kịch liệt mới có thể chân chính đạt được đột phá. Đề nghị của ta nhìn có vẻ hiểm ác nhưng chỉ có duy nhất như vậy mới có thể kích phát tiềm năng tới mức độ lớn nhất, vượt qua bước quan trọng nhất này. Hạ Nhất Minh há mồm muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không phát ra thanh âm nào. Kim Chiến Dịch thở dài một tiếng, nói: - Hạ huynh, ngươi cũng là người tu luyện kiệt suất trên võ đạo, hẳn là có thể cảm nhận được nỗi bi ai khi không thể bước qua khỏi ngưỡng đó. Hạ Nhất Minh hơi giật mình nhìn y. Trong lời này của Kim Chiến Dịch, y hẳn cũng đã cảm nhận rất sâu một bước dừng trước ngưỡng này. Khi đã tu luyện tới cực điểm của một bậc nào đó, sẽ có cảm giác đặc biệt sắp đột phá. Cảm giác này sẽ tóm chặt lấy tâm trí người tu hành, khiến hắn cảm thấy vô cùng hy vọng. Nhưng nếu muốn chân chính đột phá lại là môt hy vọng hết sức xa vời. Bất kể ở cảnh giới nào đều có rất đông đảo người bị kìm hãm ở bước cuối cùng trước khi vượt ngưỡng. Bọn họ dừng lại ở điểm cao nhất nhưng bất kể thế nào cũng không thuận lợi đột phá được. Sau khi gặp kỳ ngộ ở đáy hồ, Hạ Nhất Minh vượt qua tất cả các khó khăn một cách nhanh chóng, vì vậy cảm giác đó rất nhẹ, cho dù là gặp chướng ngại nào cũng có thể vượt qua trong vòng vài tháng. Nhưng những người khác không có số mệnh tốt như vậy, cho dù là Kim Chiến Dịch, kẻ được coi là có tốc độ tu luyện nhanh nhất Đại Thân từ trước đến nay, cũng phải dừng bước trước chướng ngại, thủy chung không thể bước qua ngưỡng cửa đó một bước. Kim Chiến Dịch lại nói tiếp: - Mặc dù giao thủ với Kỳ Liên song ma có nguy hiểm nhất định, nhưng đây là một trong những cơ hội lớn nhất của chúng ta. Muốn đột phá trong lúc đó, chỉ có thể đánh tan một kích của họ. Nếu ngay cả điểm này cũng không tự tin thì căn bản chúng ta đừng tham chiến làm gì. Trong lời nói của y tràn đầy cảm giác tha thiết, ánh mắt cũng trong veo, mà lời nói lại cực kỳ xác đáng. Hạ Nhất Minh rốt cục thở ra một hơi, nói: - Nếu Kim huynh đã nói vậy, tiểu đệ xin tuân lệnh. Trong mắt Kim Chiến Dịch lập tức lộ vẻ vui mừng không hề che dấu. Y vỗ thật mạnh lên người Hạ Nhất Minh nói: - Ta biết rằng Hạ Nhất Minh huynh chắc chắn sẽ đáp ứng. Chỉ mong trong trận chiến này, ngươi có thể thành công cô đọng kim hoa, sớm ngày tụ đỉnh thành công. Hạ Nhất Minh mỉm cười, nói: - Đa tạ lời nói tốt lành. Dứt lời, hắn cười như không nhìn Kim Chiến Dịch nói: - Kim huynh cũng tràn đầy kỳ vọng với trận chiến này, chẳng lẽ là đặt hy vọng tụ đỉnh vào trận này. Kim Chiến Dịch bật cười, không trả lời, nhưng cũng là cam chịu. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện Nửa ngày sau, Kim Chiến Dịch thoải mái rời đi, Hạ Nhất Minh lại chìm sâu vào suy nghĩ. Thể chất của hắn hoàn toàn khác với người thường, cho dù là người như Kim Chiến Dịch đạt tới bước này cũng không dám nói có thể thành công ngưng tụ kim hoa. Nhưng hắn thì không hề lo lắng về việc này. Tuy rằng hiện giờ hắn thử vô số lần đều không thành công, nhưng hắn có cảm giác, cứ sau mỗi lần thử đều khiến hắn nắm giữ và hiểu biết hơn về sức mạnh kim hệ. Hắn mơ hồ cảm giác, sở dĩ hắn không thể đột phá chính là vì hắn chưa chân chính tu luyện đến bước đỉnh cao. Nếu cho hắn một khoảng thời gian, để hắn tu luyện từ thức thứ nhất tới thức thứ hai mươi ba, cứ như vậy lặp đi lặp lại, khẳng định sẽ có một ngày nước chảy thành sông. Chỉ có điều, nếu đúng là theo từng bước như vậy sẽ cực kỳ mất thời gian. Có lẽ một năm, có lẽ là hai năm hoặc càng lâu hơn. Loại tu luyện bình thản không chút gợn sóng này quả thật rất không thích hợp với kẻ có ước hẹn 20 năm như Hạ Nhất Minh. Hắn quay đầu nhìn phương hướng Kim Chiến Dịch dời đi, hai tay nắm chặt lại. Nếu Kim Chiến Dịch đồng ý cùng mình thử một lần, như vậy thì ngại gì chút nguy hiểm đó. Dù sao hắn có thuật độn thổ, đã đứng vào thế bất bại, tuyệt đối không thể chết trên lôi đài được. Chậm rãi ổn định tâm tư đang xao động, Hạ Nhất Minh cầm quả cầu đã phát tán hết nhiệt năng, đặt lên mặt bàn. Kim Chiến Dịch cũng nhìn thấy quả cầu này trong tay Hạ Nhất Minh, nhưng y không hỏi là cái gì, bởi vì căn bản là y nhìn không thấu, cũng không thể tưởng tượng được tác dụng chân chính của nó. Hạ Nhất Minh hơi vận sức vào tay, dùng chân khí kim hệ hùng mạnh thúc đẩy, quả cầu chậm rãi biến hình, cuối cùng biến thành một quyển sách. Vừa mới biến thành hình dạng này xong, trên mặt nó lập tức lấp lánh ánh hào quang trong suốt. Khi hào quang biến mất, hỗn hợp bí tịch lại một lần nữa hiện ra trước mắt hắn. Hạ Nhất Minh cầm lấy bản bí tịch trong tay, trong lòng hắn thoáng nổi lên một tia nghi hoặc. Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng vuôt ve bản bí tịch, đột nhiên mở miệng nói: - Bách huynh, không gian trong bản bí tịch là từ đâu mà tới, nó khác gì so với ngoại giới? Một âm thanh nhỏ vang lên từ trong bí tịch trên tay hắn: - Trong sách thần đạo đều có lực lượng không gian. Tuy nhiên phương thức vận dụng loại lực lượng không gian này vô cùng xảo diệu, cho nên ta chỉ có thể phục chế một cách hoàn mỹ chứ không thể cải tiến hoặc sáng tạo ra cái mới. Đôi mắt Hạ Nhất Minh lấp lóe hào quang, một tay hắn đưa lên ngực. Ở đây có đeo một cái nhẫn bạc không gian. Tuy rằng không gian trong chiếc nhẫn bạc và không gian trong chiếc nhẫn bạc không giống nhau, một cái có thể chứa đựng vật phẩm, một cái lại là không gian gần giống tinh thần con người, nhưng không thể phủ nhận, hai loại không gian này có một điểm tương tự. Đó chính là chúng đều sử dụng lực lượng không gian. Trong mơ hồ, Hạ Nhất Minh dường như hiểu được điều gì đó. Hắn trầm giọng hỏi: - Bách Linh Bát, chỉ có người thần đạo mới nắm giữ được lực lượng không gian phải không? - Tư liệu quá ít, không thể xác định. Bách Linh Bát thẳng thắn hồi đáp. Hạ Nhất Minh mặt mày nhăn nhó, khẽ lắc đầu. Hắn khép hờ mắt lại, suy nghĩ, cảm nhận từng điểm, từng điểm trong cảnh giới thần kỳ đó. Tuy rằng Hạ Nhất Minh vô cùng rõ ràng, không gian trong sách thần đạo kia nhìn như vô tận, kỳ thật đều là hư vô, chẳng qua là tinh thần hắn tưởng tượng nên mà thôi. Nhưng vấn đề là không gian đó lại mang đến cho hắn cảm giác tồn tại chân thật rất rõ. Nhớ lại tình huống khi luyện công ở đó, hắn cảm thấy không hề khác gì so với tu luyện ở ngoại giới. Thánh địa tu luyện như vậy quả thật đủ khiến vô số người thèm nhỏ rãi. Tâm niệm xoay chuyển, Bách Linh Bát từng nói chủ nhân đầu tiên của động phủ chính là người trong thần đạo. Mà sau khi chế tạo xong quyển sách thần đạo đóthì có vẻ cực kỳ mỏi mệt, bởi vậy có thể thấy sự quí báu của thứ này. Cho dù là người trong thần đạo cũng không thể dễ dàng luyện chế thành công. Một luồng chân khí kim hệ truyền vào trong sách, Hạ Nhất Minh lại một lần nữa tiến vào không gian vô tận này. Ở không gian này, hắn chậm rái thi triển từng chiêu từng thức của Khai Sơn Tam Thập Lục Thức một cách rập khuôn và nghiêm túc. Trong quá trình tu luyện siêng năng đó, Hạ Nhất Minh lại càng lĩnh ngộ, sáng tỏ hơn về chiến kỹ này. Nhưng mỗi lần thi triển thức thứ 23, loại cảm giác tối nghĩa, khó hiểu lại ập tới khiến hắn bắt buộc phải từ bỏ ý định thi triển thức 24. Cảm giác lực bất tòng tâm khiến hắn phi thường khổ sở nhưng cũng không mất tự tin. Ngược lại, sự tự tin của hắn lại càng tăng lên, bởi vì hắn phát hiện, càng luyện tập nhiều, khí thế của hắn càng tăng. Có lẽ khi khí thế của hắn đạt tới một mức đỉnh, lúc đó sẽ có thể thi triển được thức 24 như ý nguyện. Đột nhiên, một tín hiệu nguy hiểm truyền vào trong óc hắn. Hạ Nhất Minh thầm rùng mình. Hắn mơ hồ cảm thấy dường như không phải vì có người tới gần. Hắn đảo mắt nhìn bốn phía, sắc mặt khẽ biến, trong không gian tưởng như vô tận này, không hiểu vì sao lại có một cái khe rất nhỏ. Cái khe tuy rằng không lớn, nhưng thậm chí còn khiến hắn có cảm giác cực kỳ mãnh liệt. Đây chính là bởi vì lực lượng không gian bài xích, nếu tiếp tục ở lại đây, sợ rằng từ nay về sau, không gian này sẽ hỏng mất. Hạ Nhất Minh không dám chậm chễ, lập tức rời khỏi không gian này. Ánh mắt hắn dừng lại trên bí tịch. Bí tịch vốn lấp lánh ánh kim loại không ngờ cũng có một khe nứt cực nhỏ. Tuy nhiên, thứ này tốt xấu gì cũng là Bách Linh Bát biến ảo mà thành, sau khi Hạ Nhất Minh rời khỏi cảnh giới đó, nó lập tức tự chữa trị. Chỉ sau một lát, quyển sách lai khôi phục nguyên trạng. Trừ cảm giác cực nóng trên tay thì hết thảy đều bình thường. Hạ Nhất Minh khẽ cau mày, nói: - Bách huynh, vì sai bí tịch lại nóng lên? Liệu có phải vì liên quan tới việc không gian bên trong sắp sụp đổ không? - Không gian tinh thần bên trong bí tịch cũng không phải dùng để cho ngươi tu luyện. Nếu ngươi sử dụng bản chính của bí tịch để tiến hành tu luyện, như vậy bí tịch hỏng từ lâu rồi. Thanh âm của Bách Linh Bát vang lên, tuy rằng ngữ điệu vẫn bình thản như trước, nhưng Hạ Nhất Minh lại dường như nghe được cảm giác nén giận trong đó. Lúc này Hạ Nhất Minh mới giật mình, hóa ra nguyên nhân chính là bởi vì mình tu luyện quá lâu trong đó. Tuy nhiên hắn cũng hiểu một việc, vì sao Linh Tiêu Bảo Điện có sách thần đạo nhưng lại không tiến hành tu luyện trong không gian tinh thần đó. Đó là vì tu luyện trong thời gian dài sẽ tạo thành thương tổn rất lớn với loại không gian này. Nếu chỉ cảm ngộ hệ thống sức mạnh ẩn chứa trong đó thì không sao, nhưng nếu coi không gian tinh thần trong đó là nơi để tu luyện như ngoại giới, vậy kết quả bí tịch sẽ bị hủy hoại. Sau khi nghĩ thông suôt điểm này, Hạ Nhất Minh lại càng khâm phục năng lực của Bách Linh Bát hơn. Người này không những có thể phục chế sách thần đạo một cách hoàn mỹ, lại còn thêm cả năng lực phòng hộ hùng mạnh cho không gian tinh thần. Tên không phải là người này quả nhiên có những năng lực siêu cường mà mình không thể với tới được. Đi tới cửa sổ, hắn nhẹ nhàng đẩy ra, hít một hơi thật sâu đầy không khí mát mẻ. Trong lòng hắn đột nhiên tràn đầy chờ mong trận quyết chiến sắp tới.