Vũ Thần

Chương 355: Thực chi nhất đạo

Khi nghe được những lời đó đừng nói những người đứng xem không biết phải làm sao, mà ngay cả đương sự cũng bị hù dọa a.
Đặc biệt Phương Thư Duyệt và Phương Lăng Khải còn sợ đến mức ngay cả cơn đau đớn ở trong bụng đang như phiên giang đảo hải cũng không cánh mà bay.
Sắc mặt mấy người quan quân ngay lập tức trở nên trắng bệch, nếu không phải bọn họ có đảm lược hơn người thường rất nhiều thì giờ phút này hai chân đã sớm nhũn ra như con chi chi.
Linh Tiêu Bảo Điện ở trong Đại Thân quốc có đệ tử ở khắp nơi, mà Phương Thư Duyệt chính là đệ tử kiệt xuất nhất trong mấy trăm dặm quanh đây. Ngày thường hắn ở trong thành có địa vị vô cùng cao, cho dù là thành chủ đại nhân cũng phải xưng huynh gọi đệ với hắn. Đây chính là nguyên nhân đông đảo quan quân tới nịnh hót hắn.
Bất quá, giờ phút này, khi mọi người thấy Phương Thư Duyệt quỳ lạy trên mặt đất, bọn họ nhất thời hiểu được thân phận của người trước mặt, trong lòng không khỏi dậy sóng.
Đặc biệt là tên quan quân vừa lên tiếng, sắc mặt hắn cùng với Phương Lăng Khải đang bị thương lúc này vô cùng giống nhau.
Kim Chiến Dịch chậm rãi xoay người lại, sắc mặt hắn bình tĩnh không chút tức giận. Nhưng cho dù là người nào cũng đều biết, nếu hắn tức giận như vậy cả cái thành thị này sẽ bị một cơn gió lốc cuốn bay đi a.
- Phương Thư Duyệt, ngươi còn nhớ rõ ta sao?
- Vâng. Đệ tử vĩnh viễn không dám quên dung nhan Tổ sư gia. - Phương Thư Duyệt dập đầu xuống đất, lớn tiếng trả lời.
Ánh mắt Kim Chiến Dịch chuyển qua trên người Phương Lăng Khải, mặc dù người này đang đau đớn tới mức mồ hôi lạnh ứa ra, nhưng hắn nghiên chặt hàm răng không dám phát ra một thanh âm nào.
- Con của người có ý định cướp lấy Đại Hắc của ta, ngươi có biết không?
Thân hình Phương Thư Duyệt khẽ run lên, sau đó hắn hung hăng dập đầu xuống đất, sau đó trên mặt đất liền xuất hiện một vệt máu đỏ tươi.
Hạ Nhất Minh chỉ cần liếc mắt qua cũng đã nhìn ra được, tu vi của người này đã đạt tới thập tầng đỉnh phong. Nếu hắn sử dụng nội kình hộ thể thì căn bản không có khả năng vì một chuyện nhỏ này mà bị thương.
Nhưng giờ phút này cái trán của Phương Thư Duyệt đã nhuốm máu, máu tương theo gương mặt hắn chảy dọc xuống, khiến cho nó trở nên vô cùng dữ tợn.
Chỉ là, ánh mắt của hắn lại mang theo vẻ thành khẩn, hai loại hình ảnh này hoàn toàn đối lập với nhau.
Khóe miệng Kim Chiến Dịch lộ ra nụ cười lạnh, khi nhìn thấy nụ cười đó trái tim mọi người xung quanh không khỏi lạnh đi, trong đầu bọn họ lúc này có duy nhất một ý niệm chẳng lẽ trái tim người này làm bằng băng sao?
- Thái....Thái tổ sư. Đệ tử ở nhà thường nghe gia phụ nói qua, người rất yêu thích tuấn mã. Nhất là thích bảo mã có màu đen, cho nên đệ tử mới muốn mua tặng nó để hiếu kính người. - Phương Lăng Khải đột nhiên mở miệng, hắn bởi vì bị đau đớn kịch liệt mà trán chảy đầy mồ hôi hột. Tiếng do hắn phát ra giống như là từ kẽ răng rất là khó nghe, mà lúc này tốc độ hắn nói ra rất nhanh chóng cho nên hô hấp lập tức trở nên dồn dập.
Nếu là người có kinh nghiệm thì lập tức biết người này đã bị nội thương nghiêm trọng. Nếu không kịp thời trị liệu để bảo vệ tính mạng sẽ dẫn tới hậu quả khó lường.
Phương Thư Duyệt khẩn trương xem xét qua con trai mình, tốc độ khấu đầu cũng theo đó mà gia tăng lên.
Hạ Nhất Minh than nhẹ một tiếng, khẽ lắc đầu, mặc dù việc này với hắn không quan hệ, nhưng trong lòng hắn lại vang lên hồi chung cảnh báo.
Hắn không muốn bản thân biến thành người lãnh huyết vô tình, không hề có tình cảm của con người. Ít nhất bây giờ còn chưa từng có ý nghĩ đó.
- Kim huynh, người này nếu nói thật thì hãy tha tội cho hắn đi.
Kim Chiến Dịch kinh ngạc nhìn Hạ Nhất Minh, hiển nhiên hắn không nghĩ tới Hạ Nhất Minh sẽ vì một người không quen biết mà xin cho. Nhưng mà sinh tử hai người này bất quá chỉ là một ý nghĩ trong đầu hắn mà thôi, nếu Hạ Nhất Minh đã nói như vậy thì hắn cũng không vì chuyện nhỏ đó mà làm mất thể diện của Hạ Nhất Minh.
- Dẫn hắn đi trị liệu đi. - Kim Chiến Dịch vung tay áo lên, ánh mắt hướng về phía khác nhìn:
- Hạ huynh, hôm nay sợ rằng không còn hứng thú nữa, để đến thành thị tiếp theo chúng ta sẽ tiếp tục.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, nói:
- Được.
Kim Chiến Dịch xoay người đi, sắc mặt của hắn từ đầu tới cuối vẫn rất bình tĩnh, tựa hồ như chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh ra.
Hạ Nhất Minh quay người lại, ánh mắt tiếp xúc với Phương Thư Duyệt một lần, trong mắt đối phương tràn ngập vẻ cảm kích. Đương nhiên, ở trong đó cũng bao hàm cả nỗi khiếp sợ và cung kính.
Có thể ở trong loại tình huống này mở miệng nói chuyện, hơn nữa còn xưng huynh gọi đệ với Kim Chiến Dịch thì chính là nhân vật mà hắn không có khả năng với tới được.
Mang theo Phí Duyệt Hanh cùng ba con tuấn mã rời đi.
Khi bọn hắn rời đi, nơi này một lần nữa lập tức trở nên đại loạn.
Phương Thư Duyệt ôm đứa con mình, cho hắn phục dụng đan dược, nội kình cường đại không chút keo kiệt tiến vào trong cơ thể đối phương. Một lúc lâu sau lão mới thở dài một tiếng.
Bất quá khi hắn xác định được tính mạng con trai mình đã được bảo vệ, hắn lập tức phân phó hạ nhân hộ tống trở về phủ. Còn bản thân lão thì vội vàng đuổi theo đám người Kim Chiến Dịch.
Đám quan quân xung quanh bận rộn duy trì trật tự, không có người nào dám tới quấy rầy Phương Thư Duyệt, nhưng trong lòng bọn họ đều cảm thấy không yên. Lấy thân phận Kim Chiến Dịch thì thành chủ đại nhân phải nghĩ trăm phương ngàn kế để có thể gặp mặt. Khi đó nếu Kim Chiến Dịch chỉ cần hơi nói ra một chút thì kết quả của đám người này sẽ rất thê thảm.
Chỉ là, bọn họ không ngờ tới, chuyện vừa xảy ra ở đây đối với Kim Chiến Dịch chỉ là chuyện nhỏ, đảo mắt qua một cái là như chưa từng có chuyện gì xảy ra, làm sao còn có thể đề cập lại.
Khi ba người Kim Chiến Dịch quay trở lại trên đường lớn, thì lập tức thấy được một đoàn xe khổng lồ của Trương Trọng Cẩn.
Tuy nhiên đội xe hơn trăm chiếc này cũng chưa tính là gì, chủ yếu là đội ngũ cao ở bên trong nhiều như mây, mỗi một người đều có khí độ hơn vạn người. Đặc biệt là hai cỗ xe xa hoa lại càng đem thân phận bọn họ thể hiện ra một cách rõ ràng.
Đoàn xe trực tiếp di chuyển ở trên trung ương đường lớn trông rất là kiêu ngạo ngang ngược, nhưng mọi người xung quanh vừa liếc mắt nhìn lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, cung kính. Cũng có người ở trong lòng tỏ ra đố kỵ, nhưng tuyệt đối không có ai dám mạo phạm đoàn xe.
Ba người Kim Chiến Dịch vừa tiến nhập vào trong đội ngũ, Trương Trọng Cẩn từ trong xe ngựa chui ra, hắn cười nói:
- Kim sư đệ, sao lần này lại nhanh chóng trở về như vậy? Chẳng lẽ đồ ăn nơi đây không hợp với khẩu vị của đệ? Hay là Hạ huynh đối với những thứ đó không hề có hứng thú?
- Trương sư huynh, vừa rồi gặp một chuyện mất hứng, cho nên mới quay trở về sớm một chút - Kim Chiến Dịch khẽ lắc đầu, căn bản là không muốn nói tiếp chuyện này.
Trương Trọng Cẩn quay đầu lại nhìn về phía Phí Bế Hanh, hắn lập tức tiến lên đem mọi chuyện gặp đám người Phương Thư Duyệt kể lại một lần.
Từ đầu tới cuối hắn cũng không thêm bớt chút nào, bất quá chỉ đem câu chuyển kể lại một lần không chút giấu diếm.
Trương Trọng Cẩn nghe xong cất tiếng cười to, nói:
- Thật là hứng thú, đoạt đồ vật tặng người không ngờ lại đoạt của sư đệ, ăn cắp ngựa lại bị ngựa đá cho bị thương, quả thực là cực kỳ hiếm thấy!
Đám đệ tử xung quanh người hắn mặc dù không dám cười to lên, nhưng trên gương mặt mỗi người đều lộ ra nét tươi cười.
Hạ Nhất Minh đánh mắt qua một bên, từ đầu tới cuối vẻ mặt của mọi người cũng chỉ có trào phúng và vui vẻ.
Tựa hồ như chuyện này bất quá chỉ là chuyện đùa để làm bọn họ vui vẻ mà thôi, về phần tên Phương Lăng Khải căn bản là không hề được người nào đồng tình. Tựa hồ như hắn chưa hề tồn tại, hơn nữa người bị thương cũng không phải là con người.
Một cỗ khí lạnh từ trong lòng Hạ Nhất Minh mơ hồ xông lên, ở trong lòng những người này tánh mạng của người bình thường chỉ sợ không đáng để bọn họ quan tâm tới.
Linh Tiêu Bảo Điện ở trong Đại Thân đế quốc có địa vị cao cao tại thượng, hễ là người tới từ địa phương này đều là cao nhân cho dù là đối với tánh mạng của người khác cũng được truyền thừa một loại thái độ.
Thở dài một tiếng, Hạ Nhất Minh nghĩ tới khi mình còn bé mình ở trong Hạ gia trang cùng với các huynh đệ tỷ muội vui đùa.
Mặc dù khi đó tất cả mọi người đều ngây thơ không biết gì, nhưng lúc này nghĩ đến trong lòng hắn không khỏi cảm thấy ấm áp.
Trương Trọng Cẩn cười một lát, rồi ngưng lại nói:
- Hạ huynh, nếu tới thành thị kế tiếp, nếu Kim sư đệ mời huynh đi cùng, vậy huynh ngàn vạn lần không nên đáp ứng a.
Hạ Nhất Minh giật mình, nói:
- Vì sao?
- Tính tình Kim sư đệ có chút đặc thù, hắn gửi gắm toàn bộ tinh thần vào Thực đạo, từ Thực đạo suy ra vũ đạo. Loại đạo pháp này chỉ có tác dụng đối với chính hắn, nhưng đối với người khác lại không có nửa điểm tốt, sau này Hạ huynh không cần phải lãng phí thời gian để bồi tiếp hắn.
Kim Chiến Dịch nghe thấy có chút bất mãn, liếc mắt nhìn sư huynh nói:
- Sư huynh, cho dù việc này đối với Hạ huynh không giúp ích gì, nhưng có thể nhấm nháp mỹ vị trong thiên hạ chẳng lẽ không được xem là chuyện tốt sao?
Trương Trọng Cẩn cười khổ một tiếng, nói:
- Chuyện tốt, đương nhiên là chuyện tốt.
Ngay khi hai sư huynh đệ bọn họ đang đấu võ mồm, trong đầu Hạ Nhất Minh chợt hiện lên một tia quang mang. Nguồn truyện: Trà Truyện
Hắn nghĩ tới ngày xưa khi tới Phượng Lai Tường tìm được bức Sơn Thủy Đồ nhưng cuối cùng bị chính mình hủy đi.
Khi vẽ ra bức tranh đó, người vẽ đã đem toàn bộ tâm lực của mình lưu lại trong đó. Cũng bởi vì nguyên nhân này cho nên khi Hạ Nhất Minh nhìn vào bức Sơn Thủy Đồ thì lập tức tiến vào cảnh giới ngộ đạo.
Hôm nay nghĩ lại, vị cường giả kia khẳng định cũng giống như Kim Chiến Dịch đem toàn bộ tâm thần của mình đầu nhập vào trong Họa đạo, cho nên mới khiến cho bức tranh xuất hiện điều thần kỳ như thế.
Thở dài một hơi, trong lòng Hạ Nhất Minh không khỏi nổi lên một ý niệm trong đầu, chính mình có hay không nên giống như bọn họ a.
Bất quá, chỉ lát sau Hạ Nhất Minh có thể xác định được, bản thân tuyệt đối không lựa chọn cánh cửa ít người đi theo như Thực đạo, cũng không lựa chọn Họa đạo. Chỉ lát sau đoàn người đã đi tới một tòa phủ đệ rất lớn.
Ngoài cửa sớm đã có người đợi, người cầm đầu mặc một thân quan phục, đây dĩ nhiên chính là thành chủ đại nhân.
Sau khi biết rõ thân phận của đối phương, Hạ Nhất Minh rốt cục hiểu được, Linh Tiêu Bảo Điện có địa vị ở trong Đại Thân đế quốc vượt ra ngoài tưởng tượng của hắn.