Vũ Thần

Chương 338: Đại bỉ kết thúc

Trên đài cao, đám Tiên thiên cường giả vẻ mặt vô cùng quỷ dị.
Kỳ thực đối với đám hậu thiên tu luyện giả đang chiến đấu bên dưới bọn họ không chút hứng thú. Nếu không phải vì thanh Đại Khảm Đao là binh khí của Hạ Nhất Minh, bọn họ cũng không thèm chú ý tới.
Chẳng qua nơi này cao thủ nhiều như mây, nhưng bất luận là ai cũng không thể tưởng tượng kết quả lại như vậy.
Một đao, chỉ một đao thôi cũng hoàn toàn phân ra thắng bại.
Với nhãn lực của đám người dĩ nhiên có thể dễ dàng nhận ra, một đao của Xa Văn Quân chém ra cũng không phải là Khai Sơn Tam Thập Lục Thức Tiên thiên công pháp.
Hắn bất quá chỉ tùy tiện chém ra một đao, vô cùng đơn giản giống như cùng người gặp mặt tiện tay chào hỏi mà thôi.
Trường binh trong tay tu luyện giả, nếu hai bên giằng co, tám chín phần mười là đều xuất ra một đao dò xét như vậy.
Nhưng không ngờ một đao này kỳ diệu tới vậy. Chỉ một đao đã ghim chặt Lâm Bách Ngao khiến hắn không thể nhúc nhích một chút.
Trước đó bọn họ cũng thấy được Lâm Bách Ngao sau khi vung chùy lên rõ ràng có động tác giảm bớt lực lượng.
Chẳng qua không biết vì sao Lâm Bách Ngao lại có suy nghĩ đó. Khi đao chùy va chạm lại giảm bớt lực lượng. Đây mới chính là nguyên nhân thất bại của hắn.
Đương nhiên mọi người không biết, Lâm Bách Ngao sớm đã tính kỹ. Khi đao chùy va chạm lập tức hắn sẽ mượn lực đánh văng thanh đao sau đó lao vào.
Bất quá khi đao chùy va chạm lại lập tức dính chặt vào nhau. Biến cố xảy ra bất ngờ nhu vậy khiến tất cả tính toán của hắn đều thất bại.
Khi Lâm Bách Ngao phát hiện ra lực lượng khác thường từ Đại Khảm Đao truyền tới cũng là lúc hắn mất đi cơ hội thu hồi song chùy. Cũng bởi phải chịu lực lượng khó tin này mà cơ thể gã kiệt sức.
Xa Văn Quân thắng trong mơ hồ thì gã càng thất bại trong mờ mịt.
Chu Đại Thiên hít sâu một hơi, cơ mặt khẽ giãn ra một chút, quay đầu nói:
- Vu huynh. Chúc mừng Hoành Sơn nhất mạch chiến thắng trận đầu.
Trận đấu giữa Lâm Bách Ngao cùng Xa Văn Quân kết thúc đầu tiên.
Chính bởi một đao đã phân ra thắng bại.
Mà mấy cặp đấu khác hiện vẫn đang giằng co dò xét lẫn nhau.
Khi không tuyệt đối nắm chắc, cho dù là ai cũng không dám dễ dàng đưa ra quyết định thắng bại trong vòng một chiêu.
Dù sao có thể đi tới vòng này, đám hậu thiên tu luyện giả này đều có đầu óc. Muốn tốc chiến tốc thắng quả thực không phải là việc dễ dàng.
Vu Kinh Lôi vẻ mặt nửa mừng nửa lo. Mặc dù tận mắt nhìn thấy, nhưng phương pháp thắng lợi này lão chưa từng nghĩ qua.
- Chu huynh khách khí rồi, may mắn, may mắn mà thôi...
Vu Kinh Lôi thoải mái cười nói.
Chu Đại Thiên khóe miệng khẽ giật, rốt cuộc không nhịn được mà nói:
- Vu huynh. Đệ tử của quý phái sử dụng hẳn là Đại Khảm Đao của Hạ trưởng lão.
- Không sai. Đây là Hạ trưởng lão cho hắn mượn binh khí luận võ, sau đó sẽ trả lại.
Vu Kinh Lôi không chút giấu giếm, trực tiếp thừa nhận. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Kỳ thực với danh vọng của Hạ Nhất Minh, những chuyện trước đây của hắn sớm đã bị tìm hiểu, Đại Khảm Đao cũng không phải là bí mật gì.
Chu Đại Thiên kinh ngạc nói:
- Hạ huynh đồng thời sử dụng Đại Khảm Đao cùng Ngũ Hành Hoàn, điều này thực là một chuyện hoàn mỹ.
Dừng lại một chút, lão nhìn Hạ Nhất Minh nói:
- Hạ huynh. Ngươi đã ngưng tụ Tam hoa, không biết khi Tụ đỉnh đã lựa chọn binh khí nào câu thông thiên địa chưa?
Hạ Nhất Minh bình thản cười, nói:
- Dĩ nhiên là Ngũ Hành Hoàn.
Trong lòng hắn thầm nghĩ. Cho dù là không chọn Ngũ Hành Hoàn cũng tuyệt đối không chọn thanh đao kia.
Chỉ nghĩ tới việc đưa Bách Linh Bát dung nhập vào thân thể, Hạ Nhất Minh không khỏi sởn da gà. Bởi vậy bất luận thế nào Hạ Nhất Minh cũng sẽ không lựa chọn như vậy.
Bất quá với sự ăn ý của hắn cùng Bách Linh Bát, ngay cả với những Tôn giả dung hợp bảo khí cũng không thể so sánh được.
Chu Đại Thiên do dự một chút, nói:
- Hạ huynh. Ngươi đã định dung hợp Ngũ Hành Hoàn, vậy Đại Khảm Đao sẽ xử lý ra sao?
Lão nhìn Hạ Nhất Minh chăm chú nói:
- Nói vậy chắc Hạ huynh cũng hiểu. Một khi ngưng luyện Ngũ Hành Hoàn thành công, e rằng cả đời này cũng không thể dùng binh khí khác. Nếu đã vậy chẳng biết có thể đem Đại Khảm Đao này nhượng lại cho chúng ta.
Biểu hiện thần kỳ của Đại Khảm Đao hôm nay không ai không rõ. Mặc dù chỉ thoáng bộc lộ nhưng đám gia hỏa ở đây có ai không phải lão hồ ly. Tất cả đều biết Xa Văn Quân sở dĩ có thể thắng, hoàn toàn là dựa vào thanh thần binh này.
Chỉ bất quá là ai trong bọn họ cũng không nhìn ra huyền bí trong đó mà thôi.
Nhưng cũng bởi nhìn không ra nên mọi người với tò mò như vậy, Chu Đại Thiên thậm chí không nhịn được mà dò hỏi.
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, nói:
- Chu huynh nói đùa. Thanh đao này vốn do gia tổ đích thân truyền lại. Đao còn người còn, đao mất người mất.
Nửa câu sau hắn nói như chém đinh chặt sắt, không có nửa điểm dao động.
Thấy được thái độ này của Hạ Nhất Minh với Đại Khảm Đao, đám người Chu Đại Thiên mặc dù không muốn nhưng cũng chỉ thầm tiếc nuối trong lòng, cũng không cưỡng cầu nữa.
Sau một canh giờ, chín trận đấu khác cũng chấm dứt toàn bộ.
Vẻ mặt Chu Đại Thiên đã tốt hơn không ít, mặc dù Lâm Bách Ngao thất bại trong tay Xa Văn Quân nhưng bốn vị cao thủ còn lại đã có ba người giành được thắng lợi.
Trong danh sách thập cường, Đồ Đằng nhất mạch đã chiếm ba suất, thành tích này đủ khiến bất cứ phân mạch nào thỏa mãn.
Mười người thắng trận đều bước lên đài, Ngả Văn Bân cùng bọn họ trò chuyện vài câu, sau đó sắp xếp bọn họ tiếp tục thi đầu phân chia thứ hạng cuối cùng.
Hậu thiên tu luyện giả cho dù có thi đấu hấp dẫn thế nào cũng không được đám Tiên thiên cường giả để vào mắt. Bởi vậy ánh mắt mọi người đều nhìn tới Xa Văn Quân.
Bọn họ muốn nhìn Đại Khảm Đao kia rốt cuộc cất dấu năng lực khó tin thế nào.
Nhưng hiển nhiên chín gã đệ tử chiến thắng thông qua những cách khác nhau đều biết được sự đáng sợ của Đại Khảm Đao, bởi vậy nếu là người gặp phải Xa Văn Quân lập tức chọn lựa quyền cước phân thắng bại.
Xa Văn Quân vốn sở trường quyền cước, bởi vậy sau khi tiến vào đội ngũ thập cường cũng không mặt dầy lựa chọn binh khí quyết đấu.
Bởi vậy những trận sau đó Xa Văn Quân cùng đối thủ đều sử dụng quyền cước giao thủ. Mặc dù trong hậu thiên cảnh giới những trận đấu này rất đáng xem nhưng điều này khiến đám Tiên thiên cường giả trên đài không khỏi thất vọng.
Mặc dù cuối cùng Xa Văn Quân cũng không nằm trong ba vị trí đứng đầu nhưng cho dù Vu Kinh Lôi hay bản thân hắn cũng cảm thấy rất mãn nguyện.
Sau khi đại bỉ chấm dứt, Ngả Văn Bân tuyên bố, ngày tiếp theo sẽ do đông đảo đệ tử tới từ Linh Tiêu Bảo Điện cùng Thiên Trì Sơn chủ mạch tiến hành luận bàn.
Nhất thời một trận oanh động nổ ra, đám đệ tử phân mạch đều lấy làm cao hứng.
Hạng mục tỷ thí truyền thống này, đám người Trương Trọng Cẩn đều biết, duy chỉ có Hạ Nhất Minh lần đầu tham dự. Bất quá khi nhìn đám đệ tử đông đảo tới từ Linh Tiêu Bảo Điện hắn cũng lờ mờ đoán ra, bởi vậy cũng không lấy làm ngạc nhiên lắm.
Buổi chiều hôm đó, trong khu vực dành cho Hoành Sơn nhất mạch, từ Vu Kinh Lôi cho tới các đệ tử bình thường đều hết sức vui mừng.
Suốt tám mươi năm, Hoành Sơn nhất mạch rốt cuộc cũng có người trong đại bỉ chiếm được một khỏa Tiên thiên kim đan.
Điều này với môn phái có ý nghĩa vô cùng trọng đại. Vu Kinh Lôi thận trọng cất giữ khỏa kim đan nhận được. Mặc dù khỏa kim đan này do Xa Văn Quân giành được, nhưng rõ ràng hắn không có cơ hội phục dụng kim đan này.
Xa Văn Quân cung kính tới bên Hạ Nhất Minh, hai tay dâng Đại Khảm Đao cung kính nói:
- Đa tạ Hạ trưởng lão cho mượn, Nếu không hôm nay đệ tử chưa chắc có thể tiến vào thập cường.
Hạ Nhất Minh mỉm cười nói:
- Xa Văn Quân. Sau khi tiến vào thập cường vì sao ngươi lại đồng ý sử dụng quyền cước phân thắng bại. Nếu ngươi kiên trì sử dụng binh khí, cho dù rút thăm cũng có ít nhất một nửa cơ hội đó.
Xa Văn Quân nghiêm mặt nói;
- Đệ tử biết thanh đao này uy lực tuyệt luân nhưng dù sao cũng không phải thực lực chân chính của đệ tử. Ngày sau nếu đệ tử còn muốn tiến giai tiên thiên, nhất định phải cắt đứt liên hệ với ngoại lực, cố gắng tu luyện. Bởi vậy đệ tử nguyện không chọn lựa Đại Khảm Đao.
Hắn dừng lại một chút, vẻ mặt có chút xấu hổ, nói:
- Chẳng qua vì vậy mà đệ tử không tiến vào tam giáp, giành vinh quang cho bổn môn.
Vu Kinh Lôi đưa tay chặn lại, nói:
- Văn Quân. Ngươi nói rất đúng. Nếu ngươi tiến vào thập cường còn muốn sử dụng Đại Khảm Đao, e rằng sẽ không ai để mắt tới ngươi nữa.
Xa Văn Quân nhất thời đổ mồ hôi lạnh, hắn cung kính cáo lui, trở về gian phòng của mình cùng các huynh đệ ăn mừng.
Mặc dù hôm nay Xa Văn Quan lập được đại công, nhưng những người ở nơi này thân phận thế nào? Bởi vậy hắn cảm thấy rất khiên cưỡng. Sau khi rời khỏi hắn mới thở dài một hơi, bất quá hắn cũng hạ quyết tâm, ngày sau nhất định phải tiến vào tiên thiên, trở thành một trưởng lão.
Hạ Nhất Minh cầm Đại Khảm Đao ra ngoài một chút, chốc lát đã trở về tay không.
Đám người Vu Kinh Lôi mặc dù không hiểu chút nào, không nghĩ ra Hạ Nhất Minh cất đao ở đâu. Nhưng nếu Hạ Nhất Minh không muốn nhắc tới bọn họ cũng làm bộ không biết.
Ba ngày tiếp đó, đám đệ tử của Linh Tiêu Bảo Điện cùng Thiên Trì chủ mạch giao lưu cũng đã phân thắng bại.
Đây là những trận đấu đỉnh cao dĩ nhiên là hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Nhưng cuối cùng một vị hậu thiên tu luyện giả tới từ Linh Tiêu Bảo Điện đánh bại tất cả giành được thắng lợi sau cùng.
Chu Bát Thất vẻ mặt không tốt, trên đài cao hét lớn một câu.
- Người này năm nay đã bốn ba tuổi. Hoành Sơn phân mạch chúng ta có Hạ Nhất Minh chưa tới hai mươi. Không bằng để bọn họ tỷ thí đi.
Lời này vừa nói ra, trên đài dưới đài lập tức yên tĩnh không một tiếng động, khuôn mặt mọi người tràn ngập vẻ quái dị.
Vẻ mặt Trương Trọng Cẩn vốn tươi cười nhất thời đỏ bừng xấu hổ.
Nói tới hai chữ trẻ tuổi, còn ai có thể so sánh cùng Hạ Nhất Minh, nhưng không muốn hắn xuống đài...
Ngả Văn Bân mở miệng răn dậy vài câu, nhưng xem vẻ mặt cũng biết trong lòng lão vô cùng sảng khoái.
Rốt cuộc lần đại bỉ này cũng kết thúc, về phần người vui kẻ buồn cũng không ai chú ý tới nữa.
Mà lúc này Hạ Nhất Minh lại sắp sửa đón nhận chuyện làm hắn đau đầu vạn phần.