Mặt trời hoàn toàn xuống núi, một vầng trăng sáng treo cao trên đỉnh núi đối diện. Mặt đất bị mặt trăng chiếu vào hóa thành một mảng hoàn toàn trắng xóa, không ngờ lại có cảm giác giống hệt như tuyết phủ. Bên trong sân, Hạ Nhất Minh và Vu Kinh Lôi đã chờ đợi từ lâu. Trước mắt bọn họ bày một bàn tiệc không phải quá phong phú nhưng cũng là đủ với một tiệc rượu. Chỉ có điều hai người bọn họ lại không hề động đũa mà chỉ lặng lẽ ngồi dưới bầu trời đêm. Đột nhiên, một làn gió thổi qua, thân hình Chu Đại Thiên như ma quỉ nhẹ nhàng từ bên ngoài bay vào. Y thản nhiên đi tới bên chiếc bàn, ngồi xuống một cách tự nhiên. Sau khi thấy động tác của y, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng phải thừa nhận, chỉ cần không phải kẻ địch của người này, như vậy động tác của y quả thực rất tao nhã. Vu Kinh Lôi mỉm cười, cầm bình rượu, rót đầy vào ba cái chén, nói: - Chu huynh, mời, trước hết chúng ta cứ cạn một ly đã. Hạ Nhất Minh cũng nâng chén rượu. Hắn biết, trừ khi mình tỏ rõ thái độ, nếu không Chu Đại Thiên tuyệt đối sẽ không dễ dàng nói ra những điều y biết. Chu Đại Thiên thấy động tác của hai người, lập tức lộ vẻ tươi cười. Chỉ có điều, trong nụ cười này có bao nhiêu thành ý thì chỉ có quỉ mới biết. Ba người cùng nâng chén, đều một hơi uống cạn sạch. Rượu mà Thiên Tri sơn cấp cho các cường giả bọn họ đương nhiên đều là cực phẩm trong nhân gian, nhưng đối với Hạ Nhất Minh thì bất kể là uống loại rượu nào, đều chẳng khác gì Bát Giới ăn nhân sâm, căn bản là không nhận ra bất cứ hương vị gì. Việc này có lẽ chính là trời sinh thế, không thể cưỡng cầu. Chu Đại Thiên buông chén rượu xuống, trầm giọng nói: - Vu huynh, Hạ huynh, nhị vị cũng có thể biết ý đồ đến hôm nay của Chu mỗ chứ? Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nói: - Chu huynh, ngươi nói tới việc của Ngũ Hành Hoàn sao? - Không sai, đúng là Ngũ Hành Hoàn. Sắc mặt Chu Đại Thiên cực kỳ ngưng trọng, nói: - Những gì Chu mỗ nói ra hôm nay lọt vào tai nhị vị, bất kể sau này nhị vị chứng thực như thế nào, xin đừng để liên lụy tới người Chu mỗ. Hai người Hạ Nhất Minh nghe y trịnh trọng nói như vậy, liếc mắt nhìn nhau, không khỏi thêm mấy phần tin tưởng. Nếu ngay cả vị cao thủ cảnh giới tam hoa này cũng phải kiêng kị như thế, vậy chắc chắn là có manh mối nhất định. Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi, nói: - Chu huynh yên tâm, bất kể ngày sau Hạ mỗ hai người chứng thực như thế nào, cũng sẽ không tiết lộ tên Chu huynh. Nếu làm sai lời, Hạ mỗ vĩnh viễn không thể tiến tới cảnh giới tam hoa. Vẻ mặt của hắn cũng cực kỳ nghiêm túc, không hề có chút cười cợt nào. Với tuổi tác và tu vi hiện tại của Hạ Nhất Minh, nếu không thể tiến vào cảnh giới tam hoa thì quả thực còn khó chịu, khổ sở hơn cả việc giết chết hắn. Vừa nghe lời thề này, tự nhiên Chu Đại Thiên tuyệt đối yên tâm, mà sắc mặt Vu Kinh Lôi đang ngồi bên cạnh Hạ Nhất Minh cũng lập tức biến sắc. Có điều thấy vẻ kiên định trong mắt Hạ Nhất Minh, lão cũng chỉ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ cúi đầu không nói. - Hạ huynh, ngươi cũng biết lai lịch của tây bắc tam đại cường quốc chứ? Chu Đại Thiên trầm giọng hỏi. Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, không chút do dự nói: - Hạ mỗ một lòng khổ tu, thực sự là không rảnh phân tâm. Chu Đại Thiên hơi hơi há miệng thở dốc, cười khổ nói: - Hạ huynh đã là Hộ Quốc Đại Sư của Thiên La quốc, không ngờ không biết lai lịch của tam đại cường quốc, thật sự là.... Y lúc lắc đầu, nói: - Kỳ thực, hiện giờ sau lưng tam đại cường quốc có một vị Tôn Giả tọa trấn. Hạ Nhất Minh hơi giật mình, nói: - Khai Vanh quốc cũng có sao? - Đương nhiên là có. Chu Đại Thiên nghiêm mặt, nói: - Nếu Khai Vanh quốc không có loại cường giả như thế tọa trấn, hoàng thất của họ đã bị bức thoái vị từ lâu rồi. Hạ Nhất Minh nhíu mày, nói: - Nhưng theo ta được biết, người có tu vi cao nhất Đại Sư đường của Khai Vanh quốc, được xưng là Khai Vanh đệ nhất nhân cũng chính là Chiêm Thiên Phong mà thôi. - Chiêm Thiên Phong.... Trên mặt Chu Đại Thiên hiện lên một tia khinh thường, y cười lạnh nói: - Một kẻ Nhất Đường Thiên không ngưng tụ nổi nhị hoa thì sao xứng là Khai Vanh đệ nhất nhân. Đôi mắt Hạ Nhất Minh chợt lóe lên, hắn lập tức nghĩ tới những lão quái vật vô danh vẫn lặng lẽ tu luyện ở Thiên Trì sơn này, trong lòng như tỉnh ngộ. - Hạ huynh, thực lực Khai Vanh quốc rốt cuộc như thế nào, ngươi có thể thỉnh giáo Chu huynh của Thiên Trì chủ mạch. Ta nghĩ Chu huynh sữ không lừa gạt người. Chu Đại Thiên thu liễm nụ cười , nói: - Những lời ta nói hôm nay chẳng qua là nghe được một lời đồn đại từ xưa, có thể giúp được Hạ huynh hay không thì không rõ. Hạ Nhất Minh lập tức ngưng thần tĩnh khí, nói: - Xin mời Chu huynh giảng. - Ngày xưa, Tôn giả của tam đại cường quốc đều quan biết lẫn nhau, hơn nữa khi còn sống, bọn họ cũng từng nhiều lần giao thủ. Cho đến sau khi lần lượt trở thành Tôn giả, bọn họ mới ẩn cư không bao giờ hỏi tới chuyện thị phi ở nhân gian nữa. Chu Đại Thiên từ từ nói, trong mắt y thậm chí còn có tia mơ màng, dường như tam đại cường giả đều đang ở trước mặt. Hạ Nhất Minh than nhẹ một tiếng, tam đại cường giả tranh chấp với nhau, cuối cùng toàn bộ tiến giai là Tôn Giả tam hoa tụ đỉnh. Việc này quả thực giai thoại kinh người, nếu truyền ra ngoài, đủ để toàn bộ tây bắc phải chấn động. Nhưng rất hiển nhiên, ba vị Tôn giả cũng không thích được mọi người tuyên dương, cho nên ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không có được một chút tin tức gì. Vẻ mặt Hạ Nhất Minh đột nhiên cứng đờ, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời hữu thần. - Chu huynh, ngươi đề cập tới tam đại cường quốc, lại đề cập tới ba vị Tôn Giả, hay là Ngũ Hành Hoàn có liên quan tới một vị nào trong đó? Chu Đại Thiên than nhẹ một tiếng, tuy rằng không trả lời, nhưng thần sắc trong mắt y đã trả lời Hạ Nhất Minh vấn đề này. - Nhưng làm sao ngươi có thể phán định được là ai? Hạ Nhất Minh lạnh lùng hỏi. Đến tận lúc này, hắn đã hiểu được vì sao Chu Đại Thiên phải cẩn thận như thế rồi. Cho dù là hắn cũng không dám nói lung tung chuyện liên quan tới tam đại Tôn Giả như thế này. - Hạ huynh, ngươi cũng biết tam đại cường quốc chúng ta có quan hệ âm thầm cạnh tranh. Chu Đại Thiên hạ giọng nói: - Chính bởi vì thế nên Đồ Phiên quốc chúng ta đã cài không ít thám tử vào trong hai quốc gia kia . Hơn nữa sau hàng trăm năm chậm rãi tích lũy tin tức, chúng ta phát hiện một tin tức tổng kết hơn nữa. - Tin tức gì? - Bọn họ đang thu nhập thiên địa chí bảo. Chu Đại Thiên nghiêm nghị nói. Hạ Nhất Minh hơi giật mình, trong mắt lập tức hiện ra một tia tức giận, nói: - Chu huynh nói đùa, việc thu thập thiên địa chí bảo thì bất cứ người nào có thực lực đều cố hết sức làm. Quả thật, đừng nói là tam đại cường quốc, cho dù là Thủy Huyễn Cận của Thiên La quốc cũng từng góp nhặt một kho bảo vật. Tuy rằng về chất lượng thì cũng thường thôi, nhưng về số lượng thì không hề ít. Chu Đại Thiên lặng lẽ cười, nói: - Nếu là thu nhập thiên địa chí bảo bình thường thì không sao, nhưng một quốc gia trong đó lại không từ thủ đoạn nào thu nhập nguyên liệu để chế tạo Ngũ Hành Hoàn, hơn nữa 30 năm trước cũng đã thu gom tương đối đầy đủ. Đôi mắt Hạ Nhất Minh chợt bắn ra hào quang. Toàn thân hắn chợt phát ra áp lực cực lớn. Ngồi trước mặt hắn, Chu Đại Thiên khẽ biến sắc mặt, cảm nhận áp lực khó có thể chống đỡ này, trong lòng y thất kinh, thực lực của Hạ Nhất Minh đã tăng thêm một so với mấy tháng trước. Quả thật là quái thai, không hiểu sao hắn tu luyện được như vậy. Dần dần, oán khí trong lòng Hạ Nhất Minh cũng bình phục xuống. Hắn biết, Chu Đại Thiên tuyệt đối không ăn nói lung tung, loại tin tức này, quả thật cũng chỉ có một trong tam đại cường quốc vốn căm thù lẫn nhau mới có thể thu nhập và tổng kết được. - Bọn họ góp nhặt tài liệu gì, chẳng lẽ nhất định có thể luyện chế thành công sao? Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi. Chu Đại Thiên cười mà không nói, chỉ chuyển ánh mắt sang người Vu Kinh Lôi. Vu Kinh Lôi chần chừ một chút, nói: - Hạ trưởng lão, theo lão phu biết, ngày xưa quả thật có một vị Tôn Giả được xưng là tây bắc đệ nhất xảo tượng. Có điều ông ta có phỏng chế Ngũ Hành Hoàn thành công hay không, ta cũng không dám cam đoan.... Chu Đại Thiên cười ha hả nói: - Vu huynh nói đúng. Từ sau khi loại thần binh lợi khí Ngũ Hành Hoàn mất tích, những thợ khéo trong thiên hạ muốn phỏng chế chúng nhiều không đếm xuể. Nhưng những người thực sự có thể thành công thì cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Tuy nhiên theo lão phu biết, bất kể là Ngũ Hành môn của Đại Thân, hay là vị luyện khí đại hiền trong thiên hạ ấy cũng đều chưa từng thành công luyện chế ra Ngũ Hành Hoàn. Hạ Nhất Minh nhướn mày hỏi: - Vì sao? Chu Đại Thiên thu liễm vẻ tươi cười, nghiêm nghị nói: - Ngũ Hành Hoàn, tên cũng như ý nghĩa, chính là chiếc vòng ngũ hành hợp nhất. Khi luyện chế nó không chỉ yêu cầu cực kỳ khắt khe đối với nguyên liệu mà còn cần thêm vào cả ngũ hành lực. Chỉ cần trong lúc luyện có chút sơ sẩy, không đạt tới cân bằng tuyệt đối, vậy chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Trên bảng xếp hạng Thần binh lợi khí, uy lực của vòng này tuy không phải thứ nhất, nhưng nếu luận về mức độ khó khăn khi luyện chế thì tuyệt đối là số một. Hạ Nhất Minh chùng ánh mắt xuống, hắn đã hiểu hàm ý trong lời đối phương. Một khi đã khó có thể luyện chế như vậy, vậy thì Ngũ Hành Hoàn mà hắn cướp được trên tay quái nhân mặt quỉ nhất định chính là chiếc đó. Chu Đại Thiên chậm rãi đứng lên, khom người nói: - Hạ huynh, Chu huynh, ta đã nói hết những gì có thể. Về phần những chuyện còn lại, các ngươi cứ chậm rãi cân nhắc. Chẳng qua ta có một lời khuyên, mong Hạ huynh tiếp nhận. - xin mời Chu huynh . Hạ Nhất Minh trầm ổn nói. Có lẽ trong lòng hắn không bình tĩnh, nhưng nếu xét bề ngoài thig vẻ bình tĩnh của hắn khiến người ta phải sợ hãi. Đôi mắt Chu Đại Thiên tràn đầy vẻ thành khẩn,nói: - Hạ huynh, tam đại cường quốc đều có Tôn Giả tọa trấn. Trước khi ngươi tấn chức thành Tôn Giả, hơn nữa còn có lực lượng áp chế Tôn Giả cùng cấp, mọi việc...xin cứ cân nhắc cho kỹ rồi hãy làm. Dứt lời, y lại chắp tay, nhẹ nhàng bay đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Hạ Nhất Minh nhìn bóng y rời đi, thần sắc trong mắt biến đổi, dường như đang tự hỏi điều gì đó rất sâu xa. Vu Kinh Lôi tiến lên, cẩn thận nói: - Hạ trưởng lão, lời nói có thể nghe nhưng chưa chắc có thể tin được. Hạ Nhất Minh bật cười nói: - Ta hiểu được. Vu trưởng lão yên tâm, tiểu đệ sẽ không làm việc trứng chọi đá đâu. Lúc này Vu Kinh Lôi mới hơi an tâm, có điều thần sắc ưu tư trong mắt không hề giảm đi. Nếu nói Chu Đại Thiên nói thật, như vậy bọn họ đang phải đối mặt với một vị Tôn Giả hùng mạnh. Chỉ cần nghĩ tới uy năng và thực lực mà Tôn Giả có, Vu Kinh Lôi cảm thấy vô cùng đau đầu. Đột nhiên, Hạ Nhất Minh bình tĩnh nói: - Vu trưởng lão, ngày xưa tây bắc đệ nhất xảo tượng xuất phát từ quốc gia nào? Vu Kinh Lôi nói theo bản năng: - Tây bắc Khai Vanh quốc. Nói xong những lời này, lập tức lão cảm thấy không ổn, nhanh chóng ngẩng đầu, đã thấy Hạ Nhất Minh ngắm nhìn phương xa, miệng thì thào: - Khai Vanh.... Không biết vì sao, Vu Kinh Lôi không ngờ lại nghĩ tới cảnh Hạ Nhất Minh ngàn dặm đuổi giết bộ tộc Đồ Đằng. Nhìn ánh mắt lạnh lùng của hắn, trong lòng Vu Kinh Lôi chợt cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.