Sau khi Chu Bát Thất rời đi, rốt cuộc Hạ Nhất Minh cũng xác định, quả thật đám người Vu Kinh Lôi đã báo danh cho mình như một đệ tử Hoành Sơn bình thường. Đệ tử tiếp nhận báo danh của Thiên Trì Sơn vốn cũng không thèm để ý nhưng sau khi danh sách này rơi vào tay Chu Bát Thất, lập tức bị lão phát hiện ra điều ảo diệu trong đó trong nháy mắt. Để Hạ Nhất Minh tham gia đại hội đấu với các đệ tử hậu thiên, quả thực là một trò đùa. Nếu hắn thực sự xuất hiện trên sân thi đấu, đại hội mà Thiên Trì chủ mạch phải khổ tâm tiến hành liền trở thành một việc đáng chê cười. Nhưng nếu xét điều kiện dự thi, thì không ai phản đối được điều gì. Dù sao, từ trước đến nay chưa từng xuất hiện loại chuyện tình tương tự. Chưa bao giờ dùng kim đan lại có thể tấn chức tiên thiên trước 50 tuổi, tuyệt đối là cực kỳ hiếm có trên đời. Đừng nói là ở các phân chi, cho dù là trong phạm vi Thiên Trì chủ phong, nhân vật như vậy cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Huống chi, tuổi của Hạ Nhất Minh thậm chí còn chưa đến 20, đây mới là điều thực sự khiến mọi người không thể nào tìm nổi lý do để phản đối. Cuối cùng, Chu Bát Thất lại phải đến một lần nữa, chấp nhận bí mật trao cho Hoành Sơn nhất mạch một viên Tiên thiên kim đan để đổi lấy điều kiện Hạ Nhất Minh không ra tay. Đám người Vu Kinh Lôi ưu đãi, tự nhiên là lặng lẽ dừng mọi hoạt động, không kiên trì để Hạ Nhất Minh ra tay nữa. Chẳng qua, bọn họ cũng không biết, Chu Bát Thất đã bắt đệ tử tiếp nhận báo danh của Thiên Trì sơn bổ xung một điều khoản: hễ là Tiên Thiên cường giả thì không được dự thi. Tuy rằng qui định này hơi có phần vẽ rắn thêm chân nhưng lại khiến Vu Kinh Lôi và Dược đạo nhân bực tức bàn tán mãi không ngừng. Hạ Nhất Minh tò mò hỏi bọn họ vì sao lại kích động như vậy, Dược đạo nhân căm giận bất bình nói: Hạ trưởng lão, ngươi năm nay mới 19, đại hội là 10 năm một lần, ít nhất ngươi còn có thể thu hoạch thêm cho Hoành Sơn ba viên Tiên thiên kim đan, nhưng hôm nay Chu Bát Thất đã hoàn toàn bịt kín con đường này, chẳng phải là ép người quá đáng sao. Hạ Nhất Minh nghe xong, hoàn toàn không nói gì, chẳng qua nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dược đạo nhân, hắn cũng không tiện nói gì để lão nhụt chí. Cứ như vậy, tháng năm đến gần… Những hàng cây xa xa vươn lên bầu trời, ánh sáng đang dần bị bóng tối đẩy lùi, cảnh hoàng hôn mùa hạ khiến người ta mê mẩn. Hạ Nhất Minh và Viên Lễ Huân đi tới khối nham thạch ở sau sân viện lẳng lặng đứng nhìn mặt trời lặn dần về phía tây. Từ khi Vu Hi Thần nhìn thấy Hạ Nhất Minh khá yêu thích nơi đây, lão liền lập tức hạ lệnh, bất cứ đệ tử Hoành Sơn nào cũng không được tới đây. Trong lúc vô tình, nơi đây trở thành lãnh địa riêng tư của hai người bọn họ. Mỗi lần nhìn mặt trời lặn về phía tây, trong lòng Hạ Nhất Minh lại có một cảm giác rung động nào đó. Hắn mơ hồ cảm giác được dường như điều này bao hàm một loại chí lý của thiên địa. Chẳng qua muốn hiểu ra được đạo lý này, đối với hắn hiện tại thực sự là quá xa vời. Một bóng người từ trong sân viện nhảy ra, chỉ hai, ba bước là tới bên ngoài khối nham thạch. Đó là một đệ tử nòng cốt của Hoành Sơn nhất mạch. Hạ trưởng lão, sứ giả đế quốc Đại Thân đã tới Thiên Trì, Vu trưởng lão mời người tới gặp. Hạ Nhất Minh thuận miệng lên tiếng, nói: Lễ Huân. Nàng muốn đi cùng ta không? Viên Lễ Huân lắc đầu, nói: Ta ở đây tiếp tục tu luyện. Hạ Nhất Minh không thể cười nổi, từ khi Viên Lễ Huân học được mật pháp của Băng cung, nàng lập tức cảm thấy vô cùng hứng thú với việc tu luyện, nhưng chính vì thế mà ngược lại, những chuyện trước đây nàng vốn hứng thú đều càng lúc càng thờ ơ. Ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không thể xác định rốt cục chuyện này là tốt hay xấu. Hai chân hơi hơi dùng sức, Hạ Nhất Minh đã vọt đi như một cơn gió, hơn nữa trong nháy mắt biến vào trong sân. Người đệ tử vừa mới đến thông báo nhìn theo với vẻ mặt đầy hâm mộ, trong lòng hắn tràn đầy cảm khái, thật không hiểu này nào đó mình cũng được như vậy hay không. Rất nhanh, Hạ Nhất Minh đi tới bên trong sân, Vu Kinh Lôi đã sớm cung kính chờ đợi từ lâu. Hạ Nhất Minh kinh ngạc hỏi: Dược trưởng lão và Vu trưởng lão không đi cùng chúng ta sao? Vu Kinh Lôi lắc đầu nói: Người của đế quốc Đại Thân tới ít nhất cũng là cường giả Nhất Đường Thiên, chúng ta cùng ra chào đón, ít nhiều cũng phải có thân phận tương xứng mới được. Hai người nói chuyện vài câu rồi rời sân, chỉ chốc lát liền đi tới trước đình nghênh khách của ngọn chủ phong. Khi bọn họ đến thì đã có hơn mười người đang đứng chờ ở đó. Hạ Nhất Minh đảo mắt qua một lượt, cảm ứng khí tức bọn họ phát ra, trong lòng âm thầm giật mình không ngừng. Hơn mười người này không ngờ đều là cường giả Nhất Đường Thiên, Chu Bát Thất, Trần Úy Nhiên, Dương Hạo và Chu Đại Thiên của Đồ Phiên quốc cũng đứng ở đó. Nguồn: http://Trà Truyện Nhìn thấy bọn họ từ xa, Vu Kinh Lôi cười ha hả, thấp giọng nói: Hạ trưởng lão, ít nhất có một phần tư cường giả Nhất Đường Thiên vùng tây bắc đều tới đây, thể diện của đế quốc Đại Thân cũng lớn thật đó. Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, hắn đương nhiên biết, cũng chỉ có ở bên trong Thiên Trì sơn mới có thể hội tụ được nhiều cường giả Nhất Đường Thiên như thế. Nếu đổi là một chỗ khác, có thể tìm được hai, ba vị là rất giỏi rồi. Vu Kinh Lôi và những người này tuy rằng chưa chắc đã quen biết hết nhau nhưng ít nhiều đã từng gặp một, hai lần, liền mang theo Hạ Nhất Minh tới giới thiệu. Những người này bất kể là có biết hay không nhưng sau khi nghe thấy tên Hạ Nhất Minh đều có chút động dung, thái độ cũng trở lên hơi khách khí. Trong đó còn có mấy người thoáng mờ mịt liếc nhìn Chu Đại Thiên một cái, rõ ràng là biết rằng hai người này đã trải qua giao thủ. Theo sự giới thiệu của Vu Kinh Lôi, Hạ Nhất Minh mới biết được một nửa trong số những người này là những cường giả đứng đầu các ngọn núi ở Thiên Trì Sơn, còn một số vị khác đều là cường giả Nhất Đường Thiên tới từ các phân chi. Theo lời giới thiệu của Vu Kinh Lôi, các cường giả Nhất Đường Thiên của Thiên Trì Sơn cũng không xuất hiện toàn bộ mà chẳng qua là tới sao cho số lượng cân bằng với cường giả ở các phân chi đến mà thôi. Điều này làm cho Hạ Nhất Minh có thêm một nhận thức mới đối với chủ mạch, Thiên Trì Sơn quả thật không hổ danh xưng tây bắc đệ nhất đại phái. Chẳng qua đã đạt tới tu vi Nhất Đường Thiên trong võ đạo, như vậy cơ bản người ta sẽ tập trung bế quan tu luyện, điều này cũng chính là nguyên nhân cơ bản khiến người ngoài không thể nhìn thấy họ. Dù sao, đối với những người này, họ đã đều hưởng thụ cuộc sống phồn hoa, hưng thịnh, điều duy nhất có thể hấp dẫn bọn họ chỉ có tiến quân trên võ đạo vô thượng. Sau Nhất Đường Thiên chính là ngưng luyện thành hữu hình chi hoa, thậm chí còn là cô đọng tam hoa, chân vạc tụ đỉnh, đây mới là mục tiêu chân chính mà họ muốn theo đuổi. Hơn nữa, điểm chung của những người này chính là thực lực mới là phương pháp duy nhất khiến họ tôn kính. Sau khi biết kết quả trận khiêu chiến giữa Chu Đại Thiên và Hạ Nhất Minh, không ai còn dám xem thường cường giả Nhất Đường Thiên trẻ tuổi này nữa, cũng không còn ai dám làm gì bừa bãi trước mặt hắn. Sau nửa ngày, Hạ Nhất Minh nhìn xuống chân núi, hỏi: Chu huynh, lần này là ai ở đế quốc Đại Thân tới? Hạ Nhất Minh vừa mở miệng, tất cả mọi người còn lại đều ngừng nói chuyện. Còn chưa đạt tới tam hoa tụ đỉnh đã đánh bại được kẻ đã ngưng tụ tam hoa là Chu Đại Thiên, Hạ Nhất Minh đã vô hình trung trở thành trung tâm mọi người. Đây chính là do thực lực bản thân làm nên, đa số cường giả đều đã quên đi tuổi chân chính của Hạ Nhất Minh. Chu Bát Thất ho nhẹ một tiếng, nói: Người của đế quốc Đại Thân tới dự chắc chắn là người của Linh Tiêu Bảo Điện. Chẳng qua người tới lần này là một vị có lai lịch rất lớn. Lão nghiêm mặt nói tiếp: - Người này tên là Kim Chiến Dịch, nghe nói là đệ nhất nhân dưới cấp tôn giả ở Linh Tiêu Bảo Điện. Hạ Nhất Minh lập tức hiểu được, người này khẳng định là cao thủ đã ngưng tụ tam hoa, tuy rằng chưa từng tụ đỉnh nhưng khẳng định là thắng một bậc so với cao thủ cùng cấp. Tiếp theo đó, hắn lập tức cảm nhận thấy ánh mắt mọi người đều hội tụ lại trên người mình. Nao nao, Hạ Nhất Minh ngẩng đầu nhìn xung quanh, tất cả ánh mắt khi chạm vào ánh mắt của hắn đều rời đi theo bản năng, nhưng một không khí kỳ dị đã bắt đầu lan tràn trong mọi người. Hạ Nhất Minh nhíu mày, nhìn về phía Vu Kinh Lôi. Bởi vì hắn phát hiện, ánh mắt Vu Kinh Lôi nhìn về phía mình cũng đầy cảm giác quái dị tương tự. - Vu trưởng lão. Các ngươi làm sao vậy? Hạ Nhất Minh nhướn mày hỏi. Vu Kinh Lôi xấu hổ cười, ngưng tụ thanh âm thành một đường truyền vào tai Hạ Nhất Minh. - Hạ trưởng lão, Kim Chiến Dịch là đệ nhất nhân dưới cấp tôn giả ở Thiên Trì Sơn chúng ta, hai đệ nhất nhân sắp gặp nhau, chúng ta cũng có chút chờ mong. Hạ Nhất Minh ngạc nhiên qua nửa ngày mới hiểu được duyên cớ trong đó. Cái gọi là tôn giả, chính là tôn xưng các lão quái vật tam hoa tụ đỉnh, mà Linh Tiêu Bảo Điện lại là đệ nhất môn phái ở đông phương Đại Thân, nghe nói thực lực hùng mạnh, thậm chí còn cao hơn một bậc so với bên tây bắc. Có thể được xưng là đệ nhất nhân dưới cấp tôn giả ở nơi này, gần như chính là đệ nhất nhân dưới cấp tôn giả ở toàn bộ đế quốc Đại Thân. Mà sau khi đánh bại kẻ đã ngưng tụ tam hoa là Chu Đại Thiên, danh vọng của Hạ Nhất Minh ở Thiên Trì Sơn đã tăng lên rất nhiều. Chỉ cần nhìn thái độ của những cường giả Nhất Đường Thiên ở đây là biết trong lòng họ đã nhận định mình chính là đệ nhất nhân dưới cấp tôn giả ở Thiên Trì Sơn. Khẽ lắc đầu, Hạ Nhất Minh thầm than, không hiểu tại sao lại chiếm được danh hiệu này, nhưng cũng chưa chắc đã là chuyện gì tốt. Vành tai hơi rung động, Hạ Nhất Minh ngẩng đầu, ánh mắt loé lên, nói: - Chu huynh, đế quốc Đại Thân chỉ có một người tới sao? Chu Bát Thất không thể cười nổi, nói: - Sao có thể như vậy, mỗi lần tới đây, bọn họ đều đi ít nhất mười người. Trừ việc xem lễ, còn phải áp tải Tiên thiên kim đan, đương nhiên không thể chỉ có một người được. Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, hít một hơi thật sâu. Theo tiếng hít thở này của hắn, sắc mặt của đa số các cao thủ ở đây đều khẽ biến đổi. Trong tai bọn họ dường như nghe thấy tiếng sóng gầm cuộn lên, cuồng phong nổi giận thét gào, dường như Hạ Nhất Minh đột nhiên biến thành gió lốc trên biển rộng, cuốn lên sóng biển vô tận, hình thành sóng thần ngập trời. Cho dù là Chu Bát Thất cũng phải hơi biến sắc mặt. Lão kinh hãi phát hiện, khí thế của Hạ Nhất Minh dường như lại được đề cao thêm một bậc so với mấy tháng trước. Đối với những cường giả ở cấp độ bọn họ, trừ khi gặp được ngộ đạo bất ngờ, chỉ vài tháng mà muốn đề cao lên thật rõ ràng, căn bản là chuyện bất khả thi. Những biểu hiện của Hạ Nhất Minh lại hoàn toàn phá tan nhận thức này của lão. Hít một hơi cực dài, Hạ Nhất Minh chợt dừng lại, tất cả chỉ còn lại tĩnh lặng, giờ khắc này dường như xung quanh đã biến thành một vùng đất chết. Nếu những người này không phải đều là cường giả Nhất Đường Thiên, chỉ sợ lúc này đã không thể chịu nổi áp lực biến hoá cực lớn như thế là suy sụp. Tiếp đó, Hạ Nhất Minh phẫn nộ quát lên như sấm: - Người nào, đi ra cho ta.... .............................