Giữa sân hoàn toàn không có một tiếng động. Sau khi nghe thấy giọng nói thảm thương của Chu Đại Thiên, đám người Dương Hạo đang đứng im cũng có cảm giác tương tự. Với nhãn lực của bọn họ hoàn toàn nhận ra thực lực của Hạ Nhất Minh có thể sánh với Chu Đại Thiên. Chuyện này thật ra cũng chẳng có gì, nhưng khuôn mặt Hạ Nhất Minh quả thật quá trẻ. Mặc dù ai cũng hoài nghi tuổi thật của hắn nhưng mỗi người cũng biết hắn trẻ hơn mình rất nhiều. Thở dài một cái, Dương Hạo thôi không nghĩ tới chuyện này nữa, bước lên nói: - Hai vị cũng tính là đồng môn. Luận bàn với nhau dù thắng hay thua thì cũng chẳng có gì quan trọng. Lời nói của hắn mặc dù đơn giản, nhưng tất cả mọi người đều biết nếu biết nếu hôm nay Chu Đại Thiên không thể thắng Hạ Nhất Minh thì từ nay về sau hắn chẳng còn cơ hội nào nữa. Theo thời gian, tu vi của mỗi người sẽ từ từ có khoảng cách. Đến một lúc nào đó, khi khoảng cách quá lớn sẽ không thể vượt qua được nữa. Không phải chỉ riêng Chu Đại Thiên mà tất cả bọn họ cũng đều như thế. Chu Đại Thiên gật đầu. Dù sao thì hắn cũng đã sống hơn trăm năm nên da mặt cũng tương đối dày. Sau khi nghe Dương Hạo nói, nét mặt cũng chẳng còn sự khó coi. Dương Hạo quay đầu, nhìn chằm chằm ngũ hành hoàn trong tay Hạ Nhất Minh. Thanh bảo khí này có uy lực quá mạnh. Mặc dù đã lâu không xuất hiện nhưng chỉ cần những người xuất thân danh môn, lại có chút kiến thức đều có thể đoán ra lai lịch của nó. - Hạ huynh! Ta có thể xem thanh binh khí trong tay ngươi không? - Dương Hạo nghiêm mặt nói. Hạ Nhất Minh mỉm cười, hất tay một cái. Ngũ hành hoàn giống hệt như một tờ giấy, nhẹ nhàng bay về phía Dương Hạo. Ngũ hành hoàn quả thực có điều thần kỳ. Lúc này, bên trong nó chứa rất nhiều chân khí của Hạ Nhất Minh. Nếu lượng chân khí đó không mất đi thì người khác gần như không thể sử dụng được. Cho dù có sử dụng chân khí để áp chế thì ngũ hành hoàn cũng chỉ như một thanh binh khí bình thường, không hề có uy lực. Vì thế, hắn cũng chẳng hề lo lắng Dương Hạo cướp lấy nó. Cầm ngũ hành hoàn, Dương Hạo thử đem chân khí quán nhập vào trong đó... Một lúc sau, hắn thở dài nói: - Mặc dù đây không phải là thần binh trong truyền thuyết nhưng cũng mô phỏng được một chút. Uy lực của nó có thể nói là bảo khí số một thiên hạ lúc này. Hạ Nhất Minh giật mình, nói: - Giả thần binh? - Đúng! - Dương Hạo vất trả lại ngũ hành hoàn cho Hạ Nhất Minh, nói. Đón lấy ngũ hành hoàn, Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt nó. Cuối cùng thì hắn cũng hiểu được tại sao nó không có được uy lực lớn như trong truyền thuyết. Cho dù như vậy thì Hạ Nhất Minh cũng cảm thấy hết sức hài lòng. Với thực lực của hắn bây giờ thì sử dụng ngũ hành hoàn là quá đủ. Nếu đây thực sự là bảo vật trong truyền thuyết thì chỉ sợ rằng hắn sẽ gặp rất nhiều rắc rối. Ánh mắt Chu Đại Thiên nhìn ngũ hành hoàn một lúc lâu rồi cũng bình tĩnh lại. Mặc dù nó không phải là bảo vật trong truyền thuyết, nhưng cũng có được một đến hai thành uy lực. Vì thế mà hắn không thể chống cự lại. Thua bởi một bảo khí như thế thì cũng chẳng có gì đáng ngại. - Hạ huynh! Lần này ngươi tới Thiên Trì sơn chúng ta không biết có việc gì? - Dương Hạo cười hỏi. Trong lòng hắn đã quyết định quan hệ thật tốt với người thanh niên trẻ tuổi. Với thực lực như thế này, lại kèm thêm thanh bảo khí thì cho dù sau này không tiến thêm được cũng vẫn có vốn mà kiêu ngạo. Tất nhiên, hy vọng thực lực của hắn không tiến bộ thêm mới là chuyện quá khó. Hạ Nhất Minh mỉm cười, do dự một chút, nhìn Chu Thất Bát nói: - Dương huynh! Tiểu đệ lên núi để tìm một người. - Ngươi muốn tìm người nào? Cứ nói cho lão phu biết. - Dương Hạo nhướng mày, nói. Trên Thiên Trì sơn, hắn cũng là một người có địa vị khá cao. Cái khác không dám nói chứ muốn tìm người nào đó thì quá đơn giản. Hạ Nhất Minh lắc đầu nói: - Đa tạ ý tốt của Dương huynh! Có lẽ Chu huynh đã biết rồi. Dương Hạo nhìn Chu Thất Bát rồi cười nói: - Có Chu sư đệ dẫn đường là được rồi. - Sau đó, hắn tủm tỉm, gật đầu một cái kéo Chu Đại Thiên đi. Nhưng trước khi đi khỏi hắn còn liếc mắt nhìn Bách Linh Bát cùng với bảo trư một lần nữa. Một cặp này quả là vô cùng quái dị, thu hút ánh mắt người khác. Nhưng Dương Hạo vẫn còn sáng suốt, lờ đi coi như không thấy bảo trư. Bởi hắn biết được trên Thiên Trì sơn này có lẽ vẫn có người có thể chọc vào nó nhưng hắn thì không. Mặc dù, Dương Hạo đã đi khỏi, nhưng biểu hiện thân thiết của hắn đã để lại ấn tượng cho Hạ Nhất Minh. Sau khi bóng dáng hai người khuất khỏi tầm mắt, Hạ Nhất Minh ngoái lại nhìn Chu Thất Bát nói: - Chu huynh! Lệnh đồ Từ Trình Trường chắc là ở chủ phong của Thiên Trì sơn đúng không? Chu Thất Bát hơi xấu hổ. Hắn thừa biết Hạ Nhất Minh hỏi Từ Trình Trường nhưng thực ra là muốn xem Viên Lễ Huân ở đâu. Có điều, đã tới Thiên Trì sơn cũng chẳng cần phải dấu diếm. Hắn gật đầu, nói: - Hạ trưởng lão! Tiểu đồ đã đưa Viên cô nương tới Thiên Trì sơn chắc bố trí cho nàng ở nhà khách. Chờ một chút, Chu mỗ sẽ dẫn ngươi đi. Hạ Nhất Minh hài lòng gật đầu, ánh mắt hắn có một chút nhung nhớ. - Bảo trư! Bảo trư! Chúng ta về tới chủ phong, ngươi theo ta về đi. Hai người Hạ Nhất Minh giật mình, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Trần Úy Nhiên đang đứng trước mặt Bách Linh Bát mà nói với bảo trư. Nhưng tiểu gia hỏa chẳng thèm đoái hoài tới hắn. Có lẽ, Trần Úy Nhiên cũng đã quen với thái độ của nó nên cũng chẳng để ý. Hạ Nhất Minh nhăn mặt, nói: - Chu huynh! Con linh thú này có chuyện gì thế? Chu Thất Bát thấp giọng nói: - Hạ trưởng lão! Ngươi không biết nó còn được mọi người gọi là Tầm Bảo trư. Nó có một cái mũi hết sức đặc biệt. Chỉ cần ngươi có bảo bối trên người thì đừng mong giấu được nó. Theo ta, chắc trên người Bách Linh Bát tiên sinh có bảo vật gì đó làm nó thích nên mới như vây. Hạ Nhất Minh nhăn mặt, quả nhiên là hắn đã đoán đúng. Con bảo trư đã coi Bách Linh Bát như một thứ bảo vật giống như lúc nó nhìn thấy ngũ hành hoàn. Chỉ có điều, cho dù con linh thú này có lai lịch như thế nào thì hắn cũng không thể tặng Bách Linh Bát cho nó được. - Chu huynh! Cứ thế mà đi cũng không phải là một cách hay. - Hạ Nhất Minh nhỏ giọng nói: - Cho dù Bách huynh không để ý nhưng nó làm như vậy chăng phải khiến cho Bách huynh gặp khó hay sao? Chu Thất Bát cười khổ, nói: - Hạ huynh thứ lỗi! Bảo trư vốn rất ương ngạnh. Nhưng ta xin cam đoan chỉ cần ở trên Thiên Trì sơn chẳng có người nào dám động tới Bách tiên sinh. Hạ Nhất Minh thản nhiên nói: - Nếu việc này truyền ra ngoài thì khi Bách huynh rời khỏi Thiên Trì sơn có gặp phiền toái hay không? Chu Thất Bát cứng miệng. Mặc dù trước kia con bảo trư cũng đã từng có hành động tương tự. Nhưng thái quá như thế này thì quả là đau đầu. Nhìn nét mặt của Chu Thất Bát và Trần Úy Nhiên, Hạ Nhất Minh chợt nảy ra một ý liền nói: - Hai vị! Nếu nó đã thích Bách Linh Bát như vậy thì cứ để cho nó ở cùng với Bách huynh. Chờ đến khi chúng ta tìm được cách xử trí rồi tính cũng được. Chu Thất Bát ngẩn người. Không hiểu tại sao Hạ Nhất Minh lại thay đổi suy nghĩ như vậy. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác nên sau khi hắn cùng với Trần Úy Nhiên thảo luận một chút liền đồng ý. Lúc này, cả hai đều hết sức cảm kích Hạ Nhất Minh. Đặc biệt là Trần Úy Nhiên đã trong coi bảo trư bao năm càng không phải nói. Tuy vậy, trong đáy lòng hắn vẫn có một chút ghen tị. Làm bạn với bảo trư hơn trăm năm, vốn đã có tình cảm rất sâu, nhưng khi Bách Linh Bát mới xuất hiện liền thay thế vị trí của hắn nên cũng cảm thấy khó chịu. Tuy nhiên, hắn cũng không biết rằng con bảo trư chẳng hề coi Bách Linh Bát là một con người mà chỉ như một thứ bảo vật mà thôi. Mọi người nhanh chóng đi tiếp. Khi tới lưng chừng núi liền dừng lại. Trên đường đi chỗ nào cũng có thể thấy đệ tử Thiên Trì sơn đang luyện tập. Cái gì khác chưa nói, nhưng chỉ xét không khí tu luyện ở đây đã hơn Hoành Sơn rất nhiều. Thấy sự kinh ngạc của đám người Vu Hi Thần, Chu Thất Bát cười nói: - Thiên Trì chủ mạch chiếm phương viên hơn mười dặm. Mỗi ngọn núi xung quanh cũng có thể coi như một gia đình. Mỗi nhà đều có phương pháp tu luyện của riêng mình. Cứ hai năm lại tiến hành thi đấu giữa các đệ tử. Mặc dù không có xếp thứ tự nhưng nếu chiếm được vị trí trong mười người đứng đầu đều nhận được phần thưởng xứng đáng. - Hắn giơ tay chỉ nói: - Đệ tử trên chủ phong có thể coi như có trình độ mạnh nhất. Bọn họ đã mười lần chiếm được vị trí số một. Lúc này, Hạ Nhất Minh mới hiểu được việc luận võ giữa Thiên Trì sơn cùng với các chi phái đã có truyền thống lâu đời. Hiệu quả của phương pháp nay quả thực rất tốt. Chỉ cần nhìn qua đám đệ tử trên chủ phong cũng có thể thấy được điều đó. Vu Hi Thần thở dài một tiếng, nói: - Chỉ có cạnh trạnh mới có thể tiến bộ. - Hắn liếc mắt nhìn đám tinh anh của Hoành Sơn đứng đằng sau. Có thể thấy được trong ánh mắt của bọn họ như thế nào. Bây giờ, Vu Hi Thần mới hiểu có lẽ đây chính là nguyên nhân Vu Kinh Lôi muốn hắn mang mọi người tới Thiên Trì sơn. Thậm chí hắn còn tưởng tượng được cảnh sau khi trở về Hoành Sơn tất cả bọn họ cố gắng nỗ lực, xứng đáng trở thành trụ cột. Tuy nhiên sau khi nghe được lời đánh giá của Vu Hi Thần, Chu Thất Bát cười khổ một tiếng, liếc mắt nhìn Hạ Nhất Minh... không nói gì nữa. Dưới sự dẫn đường của Chu Thất Bát tất cả tiến vào một trang viện xinh xắn. Đây là một tòa trang viện độc lập trên một sườn núi. Phía đông trang viện là vách núi. Từ đó có một khoảng đất bằng phẳng vươn ra ngoài. Sau khi bước vào trang viện, Chu Thất Bát liền xếp cho Bách Linh Bát chỗ nghỉ ngơi trước tiên. Mặc dù người này trầm mặc, ít nói. Cho dù Chu Thất Bát chủ động mở miệng thì hắn cũng chẳng nói câu nào. Nhưng ở chung với Bách Linh Bát lâu ngày mỗi người đều cảm thấy sợ hãi và kiêng kỵ. Hơn nữa, lúc này, bảo trư đang bám trên người hắn nên chắc chắn đãi ngộ phải cao hơn Hạ Nhất Minh. Sau khi biết được phòng của mình, Bách Linh Bát liền tiến vào, đóng cửa lại. Trần Úy Nhiên lo lắng cho an toàn của bảo trư nên đến gõ cửa cầu kiến, nhưng Bách Linh Bát chẳng thèm để ý tới hắn. Cũng may vẫn còn cảm nhận được hơi thở bình thường của bảo trư, nếu không chắc chắn Trần Úy Nhiên sẽ phá cửa mà xông vào. Hạ Nhất Minh lắc đầu. Sau khi khẳng định một lúc, Trần Úy Nhiên mời từ từ rời hỏi. Cũng chẳng thể trách được tại sao hắn cẩn thận như thế. Nếu không phải Hạ Nhất Minh biết Bách Linh Bát chẳng làm con linh thú bị thương thì cũng không dám hứa hẹn và bảo đảm như thế. Trên thực tế, bất kỳ kẻ nào bị con bảo trư bám lấy như vậy đều có ý định làm thịt nó để mà ăn. May mắn với Hạ Nhất Minh chính là Bách Linh Bát cũng không phải là một con người chính thức. Sau khi sắp xếp cho Bách Linh Bát cùng với đám đệ tử Hoành Sơn xong, Hạ Nhất Minh tủm tỉm cười kéo Chu Thất Bát lại. Mặc dù trên mặt hắn vẫn đang tủm tỉm, nhưng đôi mắt lại hết sức lạnh lùng. Chu Thất Bát thở dài, nói: - Hạ trưởng lão! Viên cô nương quả thật đã tới Thiên Trì. Nhưng ở đâu thì ngay cả lão phu cũng không biết. Hạ Nhất Minh biến sắc, nói: - Chu huynh! Ta có một chuyện không hiểu, ngươi để Từ Trình Trường mang Lễ Huân tới Thiên Trì có đúng là để tránh nạn hay không? Chu Thất Bát thản nhiên nói: - Tất nhiên! Cũng bởi các ngươi đã gây ra chuyện ở Khai Vanh quốc. Hai mắt Hạ Nhất Minh nhíu lại nói: - Đồ Phiên quốc, Chu Đại Thiên? Nhớ tới chuyện lúc rời khỏi Khai Vanh quốc, hắn lại cảm thấy khó chịu. Vì thế nghĩ tới Chu Đại Thiên hắn liền đem hai việc ghép lại với nhau. Nhưng Chu Thất Bát lắc đầu, nói: - Hạ trưởng lão! Ta biết ngươi giết chết vương tử của Đồ Phiên quốc. Nhưng với thực lực của ngươi bây giờ, ngay cả Chu Đại Thiên cũng chịu thua thì bọn họ chẳng vì việc nhỏ đó mà tìm tới. Nét mặt Hạ Nhất Minh hơi giãn ra, thầm thở dài. Chu Thất Bát đã nói rõ ràng rằng việc Chu Đại Thiên luận bàn với hắn cũng là có ý trả thù. Nhưng ngay cả hắn cũng không phải là đối thủ thì thái độ của Đồ Phiên quốc cũng nhanh chóng thay đổi. Đó là điểm tốt của người có thực lực mạnh. Cho dù một quốc gia như Đồ Phiên cũng phải cúi đầu trước vũ lực mạnh mẽ. - Nếu không phải Đồ Phiên quốc.. - Hạ Nhất Minh ngập ngừng một chút nói: - Bắc cương băng nguyên? Chu Thất Bát nghiêm túc, gật đầu: - Đúng thế! Tới lúc này, lão phu cũng chẳng cần phải giấu diếm gì nữa. Đúng là sứ giả Bắc cương băng nguyên đã tới Thiên Trì sơn, mời chúng ta đem Viên cô nương vào núi. Nét mặt Hạ Nhất Minh trở nên cực kỳ khó coi. Trong lòng hắn có cảm giác hết sức tức giận và áp lực. Mặc dù, hắn từng đắc tội với Mộc Tẫn Thiên và Trác Vạn Liêm, nhưng cũng đã làm hộ pháp cho Mộc Chiêm Hào đột phá tiên thiên thì ân oán đó cũng nên bỏ qua chứ. Hôm nay, Bắc cương băng nguyên vì việc này mà gióng trống khua chiêng, còn phái người tới Thiên Trì sơn. Mà điều khiến cho hắn cảm thấy nguội lạnh chính là Thiên Trì sơn chẳng hề từ chối yêu cầu đó. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện Nếu đây chính là thái độ của Thiên Trì chủ mạch đối với các chi phái thì bọn họ còn cần gì tới chủ mạch nữa? Thấy nét mặt của Hạ Nhất Minh thay đổi liên tục, Chu Thất Bát vội nói: - Hạ trưởng lão! Mặc dù ta không biết tại sao Bắc cương băng nguyên làm như vậy. Nhưng sau khi lão phu nhận được tin đã lập tức đưa Viên cô nương lên núi, nhờ gia sư che chở. Với thực lực của gia sư ở Thiên Trì sơn thì Viên cô nương chắc chắn sẽ được an toàn. - Hắn dừng lại một chút, nói: - Trước mặt gia sư, cho dù là đích thân Lê Minh Huyên tiền bối của Bắc cương băng nguyên cũng không làm gì được Viên cô nương. Hạ Nhất Minh chăm chú nhìn hắn. Hai mắt Chu Thất Bát hoàn toàn thản nhiên, chẳng có gì bối rối. - Chu huynh! Lệnh sư là... - Gia sư tên Ngả Văn Bân, được mọi người xưng là Thiên Huyễn cư sĩ. Trên Thiên Trì sơn, người cũng là một trong số những trưởng lão. - Chu Thất Bát kiêu ngạo khi nói tới ân sư của hắn. Hạ Nhất Minh hít một hơi. Trước khi tới Thiên Trì sơn, Vu Kinh Lôi cũng từng nói cho hắn một chút sự tình. Mười dặm xung quanh Thiên Trì sơn đều là nơi ở của đệ tử. Những người này mặc dù sống trong Thiên Trì sơn nhưng cũng chẳng khác gì các chi nhánh nhỏ. Nhưng chỉ cần trên một ngọn núi nào đó xuất hiện siêu cấp cao thủ cấp bậc tam hoa tụ đỉnh sẽ được sắc phong thành trưởng lão chủ phong. Như vậy một mạch của bọn họ liền có được tư cách tới chủ phong. Đây mới là chuyện khiến đám đệ tử Thiên Trì sơn cảm thấy vinh quang. Sau khi vị trưởng lão mất đi, nếu mạch đó không có người kế thừa thì phải trở về núi của mình, chờ cơ hội tiếp theo. Đây chính là quy định của Thiên Trì sơn, mà ngay cả các chi phái cũng như vậy. Cũng nhờ có nó mà bao năm qua các thế hệ đệ tử đều cố gắng phấn đấu, khiến cho vị trí của Thiên Trì sơn vẫn giữ nguyên chẳng hề suy yếu. Hắn nhìn Chu Thất Bát một cách chăm chú. Thì ra công phu của hắn cũng không phải do tự mình tu luyện mà có một cường giả cấp bậc tam hoa tụ đỉnh chỉ điểm cho. Trong lúc, Hạ Nhất Minh mở miệng định nói thì đôi tai của hắn chợt giật giật, nét mặt vừa mừng vừa lo. Thân hình hắn thoáng động, biến mất trước mặt Chu Thất Bát. Trong nháy mắt, hắn đã vọt ra ngoài sân. Ở đó, một người con gái mặc bộ đồ màu trắng với mái tóc dài, mượt mà cũng đang hết sức vui sướng nhìn hắn.