Vũ Thần

Chương 298

Dương Hạo nhíu mày. Hắn liếc mắt nhìn hai người, nhưng không hề ngăn cản. Dù sao thì bọn họ cũng không phải là người trên chủ mạch. Tất nhiên, điều quan trọng nhất chính là hai người cũng không phải đệ tử bình thường. Cả hai đều là cường giả Nhất đường thiên, địa vị chẳng hề thua kém hắn. Nếu bọn họ đã có quyết định thì cho dù là hắn cũng không tiện ngăn cản.
Nhưng khi nhớ tới những tin đồn liên quan tới Hạ Nhất Minh, cùng với độ tuổi của hắn, Dương Hạo chợt nảy ra một ý định.
Hắn cười ha hả, nói:
- Nếu hai vị đã có nhã hứng thì không ngại nếu ta đứng xem chứ?
- Không có gì! - Chu Đại Thiên cười nói:
- Có Dương huynh, chúng ta mong còn chẳng được. - Hắn quay đầu, hỏi Hạ Nhất Minh:
- Hạ huynh nghĩ thế nào?
Hạ Nhất Minh bình tĩnh nói:
- Như thế nào cũng được.
Dương Hạo cười ha hả, nói:
- Chu huynh! Hạ huynh đệ mới đột phá Nhất đường thiên. Nơi đây dù sao cũng là Thiên Trì, huynh đệ giao thủ với nhau chỉ cần điểm tới là được.
Chu Đại Thiên hơi nhíu mày, sau đó gật đầu một cái. Hạ Nhất Minh cảm thấy hết sức kinh ngạc. Mặc dù, nghe thì giống như Dương Hạo hạ thấp thực lực của hắn, nhưng thực ra lại đang cảnh cáo Chu Đại Thiên, nhắc nhở hắn không được làm gì quá đáng.
Mình với Dương Hạo chưa hề gặp qua, tại sao hắn lại thiên về mình như thế?
Chu Thất Bát và Trần Úy Nhiên muốn nói nhưng lại thôi. Cả hai ngậm chặt miệng, không nói một lời nào.
Chuyện đầu năm ngoái, Hạ Nhất Minh đột phá Nhất đường thiên đã truyền khắp cả vùng Tây Bắc.
Cường giả Nhất đường thiên còn trẻ như vậy chính là độc nhất vô nhị trong thiên hạ. Đừng nói là Đồ Phiên chi phái mà thanh danh của hắn còn đập vào tai tất cả mọi người.
Thời gian một năm rưỡi, theo lý mà nói thì Hạ Nhất Minh đang phải bế quan củng cố cảnh giới Nhất đường thiên.
Mà Chu Đại Thiên cho rằng có thể thắng Hạ Nhất Minh dễ dàng nên mới mở miệng yêu cầu luận bàn. Nếu biết Hạ Nhất Minh đã ngưng tụ thành công song hoa, chỉ sợ hắn đã không đưa ra đề nghị đó.
Hai người Chu Thất Bát liếc mắt nhìn nhau, cười cười chuẩn bị xem kịch vui. Nếu như Chu Đại Thiên tưởng rằng Hạ Nhất Minh chỉ là một cường giả Nhất đường thiên bình thường thì sợ rằng sẽ phải chịu rất nhiều thua thiệt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Dương Hạo gật đầu, cảm thấy hài lòng. Ánh mắt hắn vô tình nhìn ra phía sau, chợt xuất hiện một vẻ khó tin.
Trong mắt hắn nhìn thấy bảo trư đang ở phía sau mọi người. Nếu như bình thường thì hắn cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên. Bởi con linh thú này được Tổ sư gia thương yêu nhất. Cho dù nó có chạy loạn trong cả Thiên Trì ơn thì cũng chẳng có ai dám đắc tội với nó.
Nhưng lúc này...
Dương Hạo chớp chớp hai mắt, cuối cùng mới tin được rằng mình không nhìn lầm. Chỉ có điều, hắn không thể hiểu được người đó làm thế nào mà bảo trư lại bám lấy như vậy.
Hơn nữa, nhìn vẻ mặt người đó như chẳng thèm để ý tới con vật đang bám trước ngực.
Tất cả mọi chuyện hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ, khiến cho hắn vô cùng ngạc nhiên.
Hạ Nhất Minh và Chu Đại Thiên nhìn nhau. Tuy nhiên, hàm ý trong ánh mắt của mỗi người lại hoàn toàn khác nhau.
Ánh mắt Chu Đại Thiên vô cùng lạnh nhạt. Đối với cao thủ đã ngưng luyện tam hoa như hắn mà nói thì một kẻ mới bước vào Nhất đường thiên chẳng có gì phải chú ý.
Nếu không phải Hạ Nhất Minh từng giết chết một vị hoàng tử của Đồ Phiên quốc thì hắn cũng chẳng thèm mượn cơ hội này để giáo huấn đối phương.
Tất nhiên hắn cũng biết rằng lần này chỉ có thể đánh cho Hạ Nhất Minh một trận, nhưng không thể ảnh hưởng tới tính mạng.
Hoành Sơn cũng là một chi phái của Thiên Trì sơn. Nếu ảnh hưởng tới tính mạng hắn thì cho dù là cố ý hay vô tình, mấy lão quái vật trên chủ mạch cũng không chịu bỏ qua.
Đứng đối diện trước mặt, hai mắt Hạ Nhất Minh hiện ra ý chí chiến đấu mạnh mẽ.
Vào lúc này, hắn dồn hết tâm trí nghiên cứu Thổ hệ công pháp. Nếu Chu Đại Thiên nhắc tới một loại công pháp của hệ nào đó thì có lẽ hắn cũng chẳng chấp nhận một cuộc khiêu chiến vô nghĩa thế này.
Nhưng đối phương cũng tu luyện Thổ hệ công pháp thì cho dù Chu Đại Thiên không đề nghị hắn cũng chẳng bỏ qua.
Chân khí mạnh mẽ trong cơ thể Hạ Nhất Minh phát ra. Đó hoàn toàn là Thổ hệ chân khí, không hề có một chút hỗn tạp. Vào lúc, luồng chân khí bắt đầu phát tán, Chu Đại Thiên hoàn toàn cảm thấy bất ngờ.
Trong cảm giác của hắn, chân khí của Hạ Nhất Minh còn lợi hại hơn một chút so với lời đồn.
Ít nhất, cảm giác áp bức hoàn toàn là của một người đã củng cố cảnh giới Nhất đường thiên.
Trong mắt hắn hiện lên một sự kinh ngạc. Chỉ trong thời gian một năm rưỡi, người thanh niên đó có thể củng cố vững chắc cảnh giới, quả là rất nhanh.
Hắn liền hừ lạnh một tiếng, chân khí cùng uy áp lập tức được phát ra. Ngay sau đó, hắn duỗi tay, cứ thế mà lao tới. Với thân phận cường giả tam hoa như hắn, đối mặt với một người mới đạt tới cảnh giới Nhất đường thiên. Nếu một chưởng không thể đánh bại thì đúng là quá mất thể diện.
Khi đánh ra một chưởng này, Chu Đại Thiên phải hết sức khống chế lực lượng. Yêu cầu một chưởng đó phải đập nát toàn bộ lực lượng của Hạ Nhất Minh, đánh cho hắn văng ra ngoài. Khiến cho hắn chịu nhục nhưng không được phép để cho bị thương. Chỉ cần nghĩ tới bằng đó thứ cũng chẳng có gì dễ dàng. Nhưng hắn vô cùng tự tin bằng vào cảnh giới tam hoa chắc chắn có thể làm được.
Nhìn thấy chưởng phong đang ập tới, Hạ Nhất Minh rùn người, nâng tay lên. Một chưởng của hắn phát ra khiến cho người ta có cảm giác hết sức nặng nề, giống như những ngọn núi trùng trùng điệp điệp.
"Ầm".
Hai bàn tay chẳng hề hoa mĩ, va chạm với nhau.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều sợ hãi nhìn Chu Đại Thiên bay ngược về phía sau. Mặc dù hắn cố gắng ổn định lại nhưng nguồn năng lượng mạnh mẽ hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng của hắn. Khiến cho hắn không còn sự lựa chọn.
Khi chạm tay với Hạ Nhất Minh, hắn liền biết ngay là không ổn. Từ thân thể của người thanh niên phát ra chân khí quá mạnh, khiến cho hắn không thể tin được.
Hai cặp mắt hắn tràn ngập sự sững sờ. Trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó là cố gắng ổn định, không thể để mất mặt trước mọi người.
Chân khí trong cơ thể lưu chuyển rất nhanh, Chu Đại Thiên không còn dám khinh thường chút nào nữa. Hắn mong có thể tập trung toàn bộ chân khí chống cự lại Hạ Nhất Minh.
Nhưng hắn vẫn chậm một bước. Một chưởng của Hạ Nhất Minh như nặng tựa ngàn cân. Hơn nữa, khi được xuất ra, nó chẳng khác nào một cơn đại hồng thủy, không hề cho hắn chút thời gian.
Chân khí của hắn chỉ cố gắng vận dụng lên được một chút nên bị Hạ Nhất Minh hoàn toàn lấn át.
Hai mắt Chu Đại Thiên mở trừng trừng, hú lên một tiếng quái dị. Không còn đứng vững trên mặt đất, cả thân người bị đẩy bắn lên không trung.
Vào lúc nào, hắn cảm thấy hết sức hối hận. Đường đường là cao thủ tam hoa, không ngờ hắn lại bị một người mới bước vào cảnh giới Nhất đường thiên một năm rưỡi, thậm chí lại còn chưa được hai mươi tuổi đánh bay.
Đang ở giữa không trung, sắc mặt hắn trở nên vô cùng dữ tợn. Một luồng chân khí mới được đề tụ lên. Hắn thầm quyết định chỉ cần hai chân chạm đất sẽ sử dụng toàn bộ lực lượng dùng tốc độ như chớp, đánh ngã Hạ Nhất Minh. Chỉ có như vậy mới rửa được nỗi nhục này.
Tuy nhiên, hắn mới hít được nửa hơi đã cảm nhận được bên dưới một nguồn năng lượng khổng lồ, không hề kém hắn bốc lên.
Hạ Nhất Minh như trượt trên mặt đất, bám sát Chu Đại Thiên.
Khi Chu Đại Thiên chưa kịp hít được một hơi, hắn đã giơ tay đánh ra một chưởng.
Vẫn thuần túy là năng lượng thổ hệ, nhưng so với vừa rồi còn mạnh hơn rất nhiều.
Hạ Nhất Minh như đang tiến bộ trong quá trình chiến đấu. Mỗi lần ra tay, uy lực lại tăng thêm một chút.
Chu Đại Thiên đang ở giữa không trung chỉ cảm thấy ngực và bụng đau đớn. Một búng máu chực trào lên cổ bị hắn nghiến răng nuốt xuống. Bị một chưởng của người ta đánh bay đã cực xấu mặt, nếu còn phun máu nữa thì hắn chẳng còn mặt mũi mà sống.
Sau khi cố gắng nuốt ngụm máu, thân thể hắn trầm xuống một chút. Đúng lúc này, luồng năng lượng khủng bố đã vọt tới, đang ở trong không trung nên hắn chẳng còn đường mà tránh.
Trong mắt hắn đỏ ngầu như máu. Hai nắm tay của Chu Đại Thiên hơi đỏ lên, hắn há miệng phu ra đóa Thổ chi hoa màu vàng. Đồng thời, hai nắm tay của hắn theo nhau đánh ra, mang theo Thổ chi hoa lao xuống mặt đất.
Trước khi hai bên giao thủ đã nói rõ chỉ là ấn chứng Thổ hệ công pháp, nên cho dù rơi vào hoàn cảnh khó khăn, Chu Đại Thiên cũng không hề sử dụng hai hệ công pháp khác.
Có điều, đối với cao thủ Nhất đường thiên mà phải phun ra Thổ chi hoa đã là vô cùng quá đáng. Nếu không phải rơi vào bước đường cùng, Chu Đại Thiên cũng sẽ chẳng làm chuyện như thế.
Thổ chi hoa mang theo một nguồn năng lượng mạnh mẽ, giống hệt như một quả núi lớn đánh tan chân khí của Hạ Nhất Minh.
So sánh với Thổ chi hoa, cho dù chân khí của Hạ Nhất Minh có mạnh đến đâu cũng chỉ như lớp vỏ ngoài, không hề có điểm vững chắc.
Đóa Thổ chi hoa sau khi phá tan năng lượng Thổ hệ của Hạ Nhất Minh liền tiếp tục áp xuống.
Tiếp sau Thổ chi hoa, hai nắm đấm của Chu Đại Thiên lần lượt thay đổi lực lượng. Lúc này, hắn đã toàn lực ứng phó, không hề có chút coi thường.
Chu Đại Thiên thở phào một cái. Nhưng ánh mắt của hắn nhìn Hạ Nhất Minh đã hoàn toàn khác trước.
Có thể bức hắn tới mức độ này, thậm chí phải sử dụng tới Thổ chi hoa để thủ thắng thì người thành niên đó quả là rất giỏi.
Cuối cùng thì mọi chuyện cũng xong, dưới áp lực của Thổ chi hoa cho dù cố gắng thế nào cũng chỉ phí công.
Tuy nhiên vào lúc này, cho dù là Chu Thất Bát cũng tưởng rằng Hạ Nhất Minh chỉ dựa vào chân khí Thổ hệ chắc chắn không thể thay đổi được kết quả thì một chuyện khiến mọi người choáng váng đã xảy ra.
Thân hình Hạ Nhất Minh thẳng tắp như một cây tùng, lại có chút giống như ngọn núi nguy nga hùng vĩ. Trong nháy mắt, từ trên người hắn phát ra một loại khí thế cương trực, chất phác. Toàn thân hắn hoàn toàn thay đổi.
Trong mắt mọi người, Hạ Nhất Minh đã kết thành một thủ ấn kỳ lạ. Dưới sự áp bức của Thổ chi hoa, Hạ Nhất Minh liền dùng tới khả năng vừa mới lĩnh ngộ được.
Kình Thiên ấn, Kình Thiên nhất trụ...
Lúc này, Hạ Nhất Minh đứng chắc chắn trên mặt đất. Trong đầu hắn hiện ra một ngọn núi rất to, cao vút tới tận mây. Đồng thời, từ trên người hắn cũng phát ra hơi thở mạnh mẽ, khiến người khác cảm thấy vô cùng áp lực.
Hắn đánh ra một chưởng, tạo thành nguồn năng lượng giống hệt như ngọn núi cao vút, đâm thẳng lên giữa không trung.
Kình Thiên ấn - Tiên thiên ấn pháp có thể chống được cả trời, ngay ở dưới chủ phong Thiên Trì sơn đã phát huy một trăm phần trăm, thậm chí là hai trăm phần trăm uy lực.
Trái tim tất cả mọi người đều đập thình thịch. Cho dù là những người đứng xem hay Chu Đại Thiên đang ở giữa không trung thì trái tim cũng đều co thắt lại.
Thổ chi hoa vẫn tiếp tục hạ xuống, nhưng phương hướng của nó bây giờ không phải là Hạ Nhất Minh mà là ngọn núi nguy nga hùng vĩ.
" Ầm".
Tiếng động so với vừa rồi còn lớn hơn mấy lần. Cú va chạm khiến cho cả mặt đất cũng trở nên rung rinh. Sau đó, uy lực mạnh mẽ của Thổ chi hoa hơi ngưng tụ một chút rồi nhanh chóng phát nổ, khiến cho Thiên địa linh khí xao động.
Ngay sau đó, hai nắm đấm đang theo sát thổ chi hoa cũng đụng phải năng lượng thổ hệ đang phóng lên trời. Giống hệt như châu chấu đá xe, hai nắm đấm ngay cả ngăn cản luồng năng lượng lại một chút cũng không được.
Kình Thiên ấn, uy mãnh tuyệt luân, chân khí Thổ hệ tiếp tục bay lên, trong nháy mắt đã tới bên dưới Chu Đại Thiên.
Đến lúc này, Chu Đại Thiên không còn giữ được bình tĩnh nữa. Hai mắt hắn chỉ còn có sự kinh hãi, không tưởng.
Nhưng dù sao thì hắn cũng là cao thủ đạt tới cấp bậc tam hoa. Lâm vào tình trạng sinh tử quan đầu, hắn cố gắng bình tĩnh, há miệng phun ra một đóa hoa nữa.
Đây là một đóa Mộc chi hoa. Nó di chuyển, quay tròn trong không trung, ngăn cản luồng chân khí.
Sau đó, hai tay hắn vỗ một cái, thân hình như tia chớp bắn ra xa. Vào lúc này, thân pháp của hắn đạt tới mức độ nhanh nhất, ngay cả một chút dừng lại cũng không thấy.
Nháy mắt, hắn đã bay ra ngoài hơn trăm thước, đứng trên mặt đất.
Hạ Nhất Minh thở ra một hơi, trong lòng vô cùng mừng rỡ.
Dưới sự áp bức của Thổ chi hoa, hắn đã sử dụng tới Kình Thiên ấn. Uy lực của thủ ấn quả thực đã phát huy được toàn bộ. Đồng thời hắn cũng thu được những kinh nghiệm quý giá. Thậm chi hắn còn muốn tìm hiểu Phiên Thiên ấn ngay lập tức, nhờ đó có thể ngưng tụ được Thổ chi hoa cũng chưa biết chừng.
Bất quá Thổ chi hoa vẫn là Thổ chi hoa. Mặc đù hắn đã mượn Thiên Trì chủ phong khiến cho nó nổ tan. Nhưng bản thân hắn cũng bị áp lực không hề kém hơn so với đối phương.
Vì thế mà cho dù thấy được động tác của Chu Đại Thiên nhưng hắn lại không còn lực truy kích.
Hai bên giao thủ trong thời gian ngắn ngủi, nhưng cũng đã có kết quả.
Cho đến khi tất cả mọi thứ trở lại bình thường, mọi người mới như từ trong mộng tỉnh lại.
Có điều, hiểu được diễn biến trong đó cũng chỉ có Dương Hạo, Chu Thất Bát và Trần Úy Nhiên mà thôi. Cho dù Vu Hi Thần cũng không thể nhận ra chứ đừng nói là đám đệ tử Hoành Sơn.
Sắc mặt hai người lúc này hoàn toàn khác nhau. Hai mắt Hạ Nhất Minh lấp lánh có thần, mỉm cười. Còn Chu Đại Thiên vốn rất kiêu ngạo lại đang vô cùng xấu hổ.
Trong hoàn cảnh này mà còn không biết ai là người chiếm được thượng phong thì quả là ngu ngốc.
Cả đám người Hoành Sơn đều kêu lên một tiếng khen hay. Nhưng hay ở chỗ nào thì chẳng ai có thể biết.
Có điều, trong mắt tất cả đều thấy Chu Đại Thiên bay tới bay lui trong không trung mà chẳng làm được chuyện gì.
Ba vị lão nhân của Thiên Trì sơn liếc mắt nhìn nhau mà cảm thấy rung động trong lòng. Trong ba người thì Dương Hạo còn trợn tròn cả hai mắt, không tin vào những gì đã thấy.
Một cao thủ Nhất đường thiên lại có thể đánh lui cao thủ tam hoa, thậm chí còn sử dụng Thổ hệ công pháp đánh nát Thổ chi hoa.
Nhìn Hạ Nhất Minh đang hết sức bình tĩnh, Dương Hạo chợt nhớ tới hình dạng vừa rồi của hắn giống hệt như Thiên Trì chủ phong, trái tim lại đập thình thịch.
Trong mắt hắn, thân thể Hạ Nhất Minh to hơn rất nhiều.
Chu Đại Thiên âm trầm nhìn lại. Trong lòng hắn lúc này đã coi Hạ Nhất Minh như đối thủ ngang hàng.
- Công phu của Hạ huynh quả nhiên rất cao. Chu mỗ bất tài muốn lãnh giáo về mặt binh khí, không biết ý Hạ huynh như thế nào?